Tu Chân Thế Giới

Chương 565: Có yêu trả lời!



Tâm trạng Bồ yêu rất phức tạp, hắn đi rất chậm.

Tuy vẫn giống như ngày thường tiến vào trong thập chỉ ngục nhưng dường như có thứ gì đó khác lạ khiến hắn có chút khẩn trương hiếm thấy. Ngàn năm trôi qua, tựa như một dòng sông ngăn cách giữa quá khứ và hiện tại. Có một số thứ đã trở nên mơ hồ, có một số thứ lại rõ ràng như mới chỉ hôm qua.

Khi một bóng dáng bất khuất hiện ra trong mắt hắn, vốn tâm trạng đang khẩn trương rất nhanh liền bình tĩnh lại.

Biến mất ngàn năm, vinh quanh đã sớm tan hết giờ chỉ còn lại một tiếng thở dài.

Sớm có chuẩn bị về tư tưởng, Bồ yêu không nôn nóng, giống như hắn đã quá quen với sự cảnh tượng này. Suy nghĩ chút, trong lòng hắn khó nén được kích động.

"Ngươi là hài tử của Vưu Cầm gia sao?" Bồ yêu hỏi.

Đối phương nhìn Bồ yêu từ trên xuống dưới, giọng đầy hoài nghi hỏi: "Tin tức là do ngươi lưu lại?"

Đầu hắn không to, ở mi tâm có một khối quy tắc lăng tinh màu lam, hai mắt hẹp dài, khóe miệng nhếch lên thể hiện sự bất cần đời, tóc màu đỏ giống như ngọn lửa đang bốc cháy khiến người ta cảm thấy được sự kiệt ngạo bất tuân.

"Không sai, là ta." Bồ yêu thản nhiên nói.

"Giả thần giả quỷ!" Thiếu niên hừ lạnh một tiếng: "Ồ, lão già, rốt cuộc ngươi là ai?"

Lão già?

Bồ yêu nheo nheo mắt, chưa có kẻ nào dám xưng hô như thế với hắn. Hừ lạnh một tiếng, không thấy hắn có động tác gì chỉ thấy vô số dây thừng ánh sáng điên cuồng từ dưới chân thiếu niên cuốn lên, trong nháy mắt quấn chặt lấy gã.

Sắc mặt thiếu niên khẽ biến nhưng vẫn không chịu thua nói: "Lão đầu, khi dễ tiểu hài tử thì có bản lĩnh gì!"

"Vưu Cầm gia chỉ còn một mình ngươi?" Bồ yêu lạnh lùng hỏi.

"Chỉ còn một mình tiểu gia!" Bỗng thiếu niên trợn mắt hất hàm nói: "Thế nào? Đừng tưởng biết mấy món yêu thuật giả thần giả quỷ này là có thể giả bộ trước mặt thiếu gia!"

Sau đó hắn lẩm bẩm một mình: "Sớm biết thế này đã không nghe lời mấy con quỷ chết già kia, cái gì đồ vật, cái gì đại nhân, không lẽ đây là tà giáo gì đó?"

Bồ yêu coi như không nghe thấy: "Ngươi tên là gì?"

"Vưu Cầm Liệt!" Thiếu niên khinh khỉnh đáp, thực lực của đối phương vượt xa dự tính của hắn.

"Tên không tệ." Bồ yêu không chút biểu cảm hỏi tiếp: "Hiện giờ ngươi đang ở đâu?"

"Ngục giam!" Thiếu niên cười hắc hắc nói: "A Bối Cách ngục, trọng hình ngục phạm, thế nào? Rất mạnh đó!"

"Vì sao lại bị bắt vào ngục?" Bồ yêu hỏi.

"Hắc, giết một tên thế gia súc sinh, mẹ nó, lần sau để ta gặp phải sẽ đem toàn gia chúng giết sạch!" Vưu Cầm Liệt oán hận nói.

"Ngươi và hắn có thù oán gì?"

"Không có thù!" Vưu Cầm Liệt ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng, tóc như sắp cháy: "Hắc, cái tên súc sinh kia dám hãm hiếp muội muội của bằng hữu ta, tiểu gia phí mất ba tháng mới tìm được cơ hội giết chết hắn!"

"Ba tháng? Ngươi thật quá yếu!" Bồ yêu cười lạnh nói.

"Có bản lĩnh ngươi đi làm xem!" Vưu Cầm Liệt kinh bỉ trừng mắt với Bồ yêu: "Chỉ riêng hộ vệ đã hai mươi tên, bất cứ lúc nào cũng có hai kẻ đứng canh cửa! Ngoài ra, người ta là thế gia, tu luyện yêu thuật cũng mạnh hơn tiểu gia không ít, nhưng là, hắc hắc, vẫn bị thiếu gia tính kế, thiếu chút nữa là có thể giết sạch chúng."

Thế gia? Bồ yêu cười nhạt hỏi tiếp: "Trong ngục vẫn có thể vào thập chỉ ngục sao?"

"Mk, một đám ngu xuẩn, tưởng cứ áp cấm chế lên người tiểu gia là được, nào biết bản lĩnh của tiểu gia như nào? Vào thập chỉ ngục chỉ là chơi đùa thôi!" Vưu Cầm Liệt đắc ý nói.

Trong mắt Bồ yêu thoáng sáng lên, hắn hỏi tiếp: "Phụ thân ngươi đã nói qua nhiệm vụ của ngươi chưa?"

"Lão già chết bầm kia!" Vưu Cầm Liệt mồm mắng chửi nhưng sự kiệt ngạo trong mắt lại ôn hòa đi nhiều, hắn lắc lắc đầu: "Ồ, tiểu gia tưởng lỡ hẹn, hiện tiểu gia đang ở trong ngục, lực bất tòng tâm."

"Vượt ngục là được." Bồ yêu lạnh lùng nói.

"Vượt ngục?" Vưu Cầm Liệt tựa như vừa nghe được truyện đáng cười nhất, ha ha cười nói: "Đây là A Bối Cách ngục đó, trọng hình ngục phạm, ha ha, chưa từng nghe nói có người vượt được ngục!"

Trong tay Bồ yêu bỗng xuất hiện một đốm sáng, hắn đặt tay lên đầu Vưu Cầm Liệt, đốm sáng tựa như mưa bị xốp hút vào, rất nhanh tiến vào trong óc Vưu Cầm Liệt.

"Ồ, ngươi làm gì vậy?" Vưu Cầm Liệt có chút hốt hoảng nhưng rất nhanh hắn há hốc mồm, không tin nói: "Đây là…"

"Ngươi có mười ngày để vượt ngục." Bồ yêu lạnh lùng nói.

"Nếu như không thể vượt ngục thì ngươi cứ chết ở trong đó đi."

Dứt lời Bồ yêu liền biến mất.

Vưu Cầm Liệt tựa như không nghe thấy, hắn vẫn đang há hốc mồm, mặt đầy khiếp sợ, mắt mờ đi như vừa bị ma nhập vậy.

Trong lòng Ngạc Đức hơi bồn chồn.

Hắn vẫn sống ở Tiểu Man giới. Từ khi Tiểu Man giới có biến động, tất cả lấy đại nhân Thời Đông làm đầu, hắn cũng đã tham gia chiến bộ của đại nhân Thời Đông. Ngay từ đầu cuộc sống rất tốt, tuy huấn luyện có chút gian khổ nhưng không ai ca thán chút nào, thời gian tu luyện có khổ nhọc thì lúc chiến đấu mới có thể giữ được mạng.

Hơn nữa trình độ của đại nhân Thời Đông đúng là không thể chê được. "Đại nhật khổ vệ", loại ma công mà trước đây ai cũng mơ ước, càng khiến người ta có ham muốn tu luyện. Căn bản không cần đốc thúc, mọi người đều tu luyện một cách điên cuồng. Trên chiến trường, đại nhân Thời Đông thế như chẻ tre, toàn bộ Tiểu Man giới đã nắm trong tay.

Mọi người vô cùng kì vọng vào thời gian sắp tới.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên bọn họ nhận được lệnh của đại nhân, bọn họ cần phải đi tới một nơi gọi là Quy đảo, tiếp nhận tu luyện đặc biệt.

Tu luyện đặc biệt?

Chưa ai từng nghe nói qua về việc này, hỏi khắp nơi kể cả những tên đã đi theo đại nhân từ lâu bọn họ cũng lắc đầu không biết. Đối với Quy đảo, mọi người rất mong ngóng bởi vì đám người cũ không ngừng nói với bọn họ đây là một nơi rất tốt, quan trọng nhất là có ngô vương ở đó.

Không sai, bây giờ mọi người đều biết, đại nhân Thời Đông và đại nhân Dã Lăng đang cùng ở dưới trướng một vị đại nhân, vị đại nhân này rất có khả năng trở thành Vương cường giả.

Vương, đối với ma tộc ở Tiểu Man giới mà nói là một từ quá xa xôi.

Không ai dám hoài nghi con mắt của đại nhân Thời Đông và đại nhân Dã Lăng, cơ hồ tất cả mọi người đều tin theo, bọn họ đi theo một người rất có khả năng trở thành Vương cường giả!

Quy đảo khác xa so với tưởng tượng của Ngạc Đức, ở đây khắp nơi đều là tu giả.

Đây là nhóm ma quân đầu tiên tiến vào Quy đảo, thiếu chút nữa sợ chạy mất dép. Nhưng rất may có người phát hiện, trên Quy đảo không chỉ có tu giả mà còn có ma tộc và yêu tộc.

Bây giờ nhớ lại vẻ mặt của mọi người lúc đó, Ngạc Đức cảm thấy có chút thú vị. Kì thực hắn cũng không ổn cho lắm nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra một điều bất ngờ, bất luận là người hay yêu ma tu giả đều có thể chung sống hòa bình ở đây. Tuy có người nhìn ngươi đầy bất thiện nhưng tuyệt đối không phải vì ngươi là ma tộc mà ra tay với ngươi.

Cho tới tận lúc này, Ngạc Đức mới cảm thấy sự cường đại của Vương!

Trước đó, chưa từng có ai có thể làm được điều này.

Quả nhiên không hổ là nam nhân có thể trở thành Vương!

Ngạc Đức rất nhanh liền thích nơi này, thích bầu không khí nơi đây. Nhưng cùng với thời gian khi họ dần dần quen thuộc với Quy đảo thì tu luyện đặc biệt cuối cùng cũng đến.

Ngạc Đức cẩn thận tiến vào phòng, nhất thời trong phòng có bảy tám cặp mặt nhìn vào hắn.

Nhất thời Ngạc Đức hơi khẩn trương, càng khiến hắn khẩn trương hơn là đối diện với hắn tất cả đều là tu giả! Tuy ở trên Quy đảo không có phát sinh chiến đấu giữa yêu ma và tu giả nhưng bị một đám tu giả nhìn chằm chằm trong lòng hắn cũng cảm thấy khó chịu.

"Đừng khẩn trương, cho hỏi huyết mạch của ngươi là gì?"

"Có một chút huyết mạch bối luân ngạc ma nhưng chỉ chút ít." Ngạc Đức vội vàng nói.

"Bối luân ngạc ma, huyết mạch không tồi, giáo giai. Chúng ta có thể vì ngươi mà chạm khắc ma văn bối luân ngạc ma, có thể kích hoạt huyết mạch bối luân ngạc ma trong cơ thể ngươi. Chúng ta dự đoán có thể đề cao sức chiến đấu của ngươi lên gấp hai lần. Đương nhiên, hiệu quả ra sao phải làm mới biết được. Ngoài ra quyền lựa chọn ở trong tay ngươi." Người nói chuyện là đại sư phụ Tôn Bảo.

"Chạm khắc ma văn?" Ngạc Đức ngu ngơ hỏi lại.

"Có biết hoán văn sư không?"

"Biết."

"Cao cấp hơn chút so với nó."

Giờ đây Ngạc Đức đã hiểu, tim hắn không khỏi đập thình thịch, hỏi lại: "Thức tỉnh ma văn của ta sao? Còn có thể chạm khắc ma văn sao?"

"Có thể."

"Ta đồng ý!" Ngạc Đức sợ đối phương sẽ đổi ý, rốt cuộc hắn đã hiểu tu luyện đặc biệt là gì.

Sự dứt khoát của Ngạc Đức khiến đám người Tôn Bảo có chút kinh ngạc, bọn họ vốn nghĩ đối phương sẽ do dự không quyết. Thậm chí bọn họ còn chuẩn bị một đống lý do để khuyên bảo, nào ngờ đối phương không nghĩ gì mà đáp ứng luôn.

Vĩnh viễn tu giả không thể lý giải được khát vọng mà mong ước của ma tộc đối với sức mạnh.

Nhưng nếu Ngạc Đức đã đáp ứng vậy họ sẽ bắt đầu chạm khắc ma văn luôn.

Vào lúc mọi người biết Tả Mạc đang gặp nguy hiểm cần giúp đỡ, Tôn Bảo và Cát Vĩ bắt đầu tranh luận làm thể nào để giúp được đại nhân. Vừa đúng lúc đó Tả Mạc đem một số nội dung về hoán văn sư truyền về, hai người mắt sáng ngời lập tức phát hiện ra, ma văn có thể trợ giúp được đại nhân.

Ma tộc là thích hợp nhất để hoạt động trong ma giới.

Vì vậy bọn họ liền dùng toàn bộ sức mạnh của Kim Ô doanh để nghiên cứu những nội dung ma văn mà Tả Mạc truyền về.

Lúc này Kim Ô doanh đã không còn "đơn sơ" như hồi trước, bất luận thực lực cá nhân hay tổng thực lực đều gấp mấy lần trước kia. Hơn nữa mọi người trước nay đều đoàn kết khiến cho kế hoạch tiến triển rất nhanh.

Trong này có sự hỗ trợ của Bồ yêu và Vệ.

Thủ đoạn chạm khắc ma văn của Tả Mạc trên người Đông Tử rất nhanh được Kim Ô doanh hiểu rõ. Hơn nữa lực lượng của Kim Ô doanh hơn xa Tả Mạc nên phương án bọn họ đưa ra rất thành thục và mạnh mẽ, hiệu quả cực tốt.

Nhưng chạm khắc ma văn còn đòi hỏi đối với huyết mạch, mà đám Vệ doanh thì tạm thời không được. Hai vị đại sư phụ liền chuyển hướng sang chiến bộ ma tộc khác, đó là Hôi doanh.

Mẹ trẻ rất nhanh thông qua kế hoạch chạm khắc ma văn của họ.

Vì vậy đã có mệnh lệnh tu luyện đặc biệt.

Ngạc Đức không chút do dự, hắn nằm mơ cũng nghĩ không ra chuyện tốt như vậy lại rơi xuống đầu mình. Hắn từng nghe nói, những hoán văn sư lợi hại có thể kích thích được sức mạnh lớn nhất trong cơ thể hắn. Nhưng Tiểu Man giới không có hoán văn sư xuất sắc nào cả, hiệu quả hoán văn của Ngạc Đức vô cùng tệ hại.

Nếu không, hắn tin tưởng bản thân tuyệt không chỉ có thực lực như này.

Không ai ngờ tới, một thời đại mới cứ như vậy mà từ từ mở ra.

Với danh nghĩa của chiến tranh!