Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 41: Tiên dược hùng mạnh là một loại cốc tai



Mật của loài hoa Ambrosia và cốc tai đông lạnh dùng trong y học.

Quá trình điều chế Ambrosia có thể tóm gọn lại như sau.

Cho nhiều loại thức uống có cồn cùng mật hoa Ambrosia vào một chai với liều lượng chính xác, sau đó, đập vỡ đá làm lạnh từ loại nước đặc biệt, thứ có nhiệt độ thấp hơn đá thông thường (khoảng đâu đó âm 20 độ C), đập thành những mảnh nhỏ như thể đá bào, từng đợt một, cho vào chai trong một khoảng thời gian nhất định.

Chỉ là. Phải đảm bảo nhiệt độ và mức lượng chính xác, đồng thời, không khí và môi trường xung quanh cũng được điều hòa thông qua ma thuật.

Từ những gì tôi thấy, quá trình không quá khó. Thì, anh chàng tử tế Haraza-kun cũng nói 'chỉ thế này thôi à?', nên hẳn phải như vậy.

Tuy vậy, hiệu suất của câu 'Chú Ngôn' này quá tệ hại.
(note: 'Incantation')

Đến mức khiến tôi phải hét lên 'cái quái gì chứ!?' Cái cách ngâm xướng đấy vừa nửa vời vừa không hiệu quả chút nào. Lấy ví dụ, nếu một ma pháp chỉ cần có 1 điểm, bạn lại đang sử dụng đến 10 điểm.

Cho dù đây có là một 'Cổ Ngữ' cấp thấp, thế này là quá tệ rồi. Tôi thậm chí còn muốn hỏi xem một ma pháp như thế có vấn đề gì không. U~m, đây chắc hẳn là cách ma thuật được sử dụng nơi thế giới này. Trong chuyến hành trình của tôi qua vùng hoang mạc, ma pháp tấn công lẫn hỗ trợ đều giống y như vậy, không phải lãng phí lắm sao?

(note: 'Ancient language')

Họ đáng ra đã có thể truy dấu những từ ngữ mang bản chất của ma pháp và tái tạo câu chú ngôn cấp thấp để nó trở nên hiệu quả hơn. Ma pháp Ema-san dạy tôi khá dễ sử dụng, khả năng kiến thức đó có giá trị lắm.
Mà, tôi cũng hiểu bản chất của quá trình điều chế rồi. Nó liên quan đến việc liệu mật hoa Ambrosia có được cấp đủ không.

Việc cần thiết một lượng mật lớn từ một loài hoa gần như đã tuyệt chủng, đây chính là nút thắt lớn nhất trong việc điều chế tiên dược.

Thứ giải quyết được vấn đề này là nguyên liệu quý hiếm, mắt của Rubbe-eye. Thông qua một quá trình xử lý đặc biệt, mật hoa có thể được trích xuất từ nó. Đây có lẽ chính là bí mật của quá trình này.

Tuy tôi đang theo dõi quá trình chế tạo nhưng, đúng là không nên tham khảo theo cách này được.

Ai mà biết được Rubee-eye không phải là tên chỉ một nhánh đột biến của loài Redbee, mà lại là tên của những Redbee thu thập mật Ambrosia.

(note: Chỗ này khó hiểu, Rubee-eye không phải tên một loài, chỉ là biệt danh đặt cho những Redbee thu thập mật hoa, những con không thu mật thì không có tên đó.)
Theo nghĩa đó, có một vùng đất nơi loài Ambrosia nở rộ. Tôi không biết phạm vi hoạt động của chúng như thế nào, nên tôi không chắc liệu nơi đó có gần đây hay không, nhưng việc nó có tồn tại thì không còn nghi ngờ gì.

Trên bờ ngưỡng tuyệt chủng, nhưng vẫn chưa tuyệt chủng. Tôi biết được vài thông tin khá hay ho.

Hơn nữa, trong thế giới này, phép thuật giả kim đóng vai trò trong việc tạo ra các phản ứng hóa học và kíƈɦ ŧɦíƈɦ chúng, nhưng giờ tôi biết người sử dụng còn có thể điều chỉnh môi trường và nhiệt độ, đồng thời cũng có thể để làm sạch và khử trùng căn phòng.

Có khi các nhà giả kim còn có những cách sử dụng khác ngoài sản xuất thuốc. Còn giờ, đây là một lĩnh vực đặc biệt tôi không có ý định nhúng tay vào.

Sau khi cho các khối băng vào trong khối chất, nó hoàn hóa đỏ hoàn toàn và đông cứng lại, đến mức tôi tưởng nó đã kết tinh.
Khi tôi nghĩ có một vế nứt xuất hiện, một thứ chất lỏng màu hồng, thứ trong suốt hơn tôi nghĩ, chảy xuống đáy chai.

Và phía bên trên là phần tinh thể giờ đã trở nên đỏ thẫm hơn cả lúc trước. Phía bên trong thật đẹp.

Chàng trai trẻ nhẹ nhàng đậy chai thuốc lại.

Sau khi kiểm tra cái chai một lúc và chắc chắn không có bất kỳ điều gì bất thường, anh ta thở phào nhẹ nhõm.

Vậy có nghĩa...

"... Hoàn thành rồi. Tiên dược Ambrosia."

Một tiếng 'Oooh' đơn giản phát ra từ tôi. Cho dù quá trình điều chế quá đơn giản so với tác dụng của nó, giá chế tạo lại khá cao.

Với từng đấy, bạn thậm chí có thể xây nhà và sống một cuộc sống thoải mái. Dù dì cũng có kha khá những nguyên vật liệu đắt tiền khác.

Cũng có thể do áp lực trên vai đã được giải phóng, chàng trai trẻ biểu hiện một gương mặt nhẹ nhõm.
(T/N: Áp lực khi sử dụng các nguyên liệu đắt tiền đáng giá một căn nhà.)

... Còn hai liều nữa. Liệu anh ta có ổn không?

Nếu làm tất cả cùng một lúc, chỉ một lỗi xảy ra thôi, mọi thứ sẽ đổ sông đổ biển. Do đó mà phương thuốc đang được điều chế theo từng liều một.

Tôi vẫn có đủ mắt của Rubee-eye cho một liều nữa, nhưng giờ hãy cứ giữ im lặng thôi.

Nếu họ không cần, tôi sẽ nghĩ cách khác để sử dụng chúng.

Bởi vì đúng là sau vài tuần chu du, chúng tôi cũng chỉ gặp chúng đúng có một lần. Việc đây là một vật phẩm quý giá là không thể chối cãi.

Tôi nên hỏi Tích dịch sương tộc đi tìm kiếm những bông Ambrosia. Nếu thu hoạch được, đây có thể sẽ trở thành một hướng đi kinh doanh mới~ ♪

Tuy giá trị những cái mắt có thể thấp hơn, với tôi thì chỉ toàn có lợi thôi. Và nếu tôi có thể giảm gánh nặng của việc tìm kiếm mấy con mắt, thứ vốn đã có nhiều ứng dụng, dù chỉ một ít, đây có thể trở thành một công việc tốt.
Đúng rồi, cho Mio đi cùng luôn. Hình như cô ấy giỏi điều chế thuốc lắm. Chốt như thế đi.

Mufufufufu~

"V-vậy, tôi sẽ mang tiên dược đến chỗ Danna-sama! Harazu-sama, xin hãy tiếp tục!"

Quản gia-san, người trông như chưa một lần bị kích động, đột nhiên phát ra một giọng nói hào hứng đầy hiếm hoi và cầm lọ thuốc với cả hai tay như thể đó là thứ quý giá nhất trên thế giới.

Lượng thuốc ít hơn tôi nghĩ. Đó là một lọ thuốc với kích cỡ nhỏ hơn một chai nước tăng lực, hơn nữa, chất lỏng chỉ chiếm 2/3 chai.

Hẳn thứ thuốc này dùng để uống. Với một thứ được điều chế từ bao nhiêu nguyên liệu như vậy, sản phẩm cuối cùng thực sự ít ỏi.

Fumu, dù tôi nhìn thứ đó bao nhiêu lần, cũng không có dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ biến đổi nhưng... Tôi nên yên lặng và quan sát quá trình tạo tiên dược thì hơn.
Lát nữa kiểu gì Rembrandt-shi và quản gia-san lại khóc rống lên cho mà xem. Thực chứ, nhìn hai tên đàn ông khóc lóc nó cũng kỳ lắm.

"Có vẻ như thành công rồi" (Makoto)

Tôi nói chuyện với Hazaku-kun bằng một Cổ ngữ cấp thấp.

Không hiểu những từ tôi phát ra, một vài người biểu hiện gương mặt như muốn nói 'Anh ta mới nói gì chứ?'

"Raidou-dono!? Anh có thể sử dụng Cổ ngữ để giao tiếp sao!?"

Hazaku-kun có vẻ ngạc nhiên. Tuy nhiên, ngôn ngữ này có thể dùng thay cho những câu đơn giản, hay đó là điều tôi nghe từ Tomoe, nên việc này đáng ra cũng không quá lạ lùng.

Mà, tên chúng ta đang nói tới là Tomoe. Nên có khi đây là một thông tin cũ rồi.

"Vâng, ngoài ngôn ngữ phổ thông, tôi cũng có thể nói được nhiều ngôn ngữ khác. Vì nghĩ mình không thể dùng bất thứ ngôn ngữ nào trong số chúng để thể hiện suy nghĩ của bản thân nên tôi không có sử dụng"
(note: Ngôn ngữ thông thường => Ngôn ngữ phổ thông)

"Ah, ra vậy. Anh không thể dùng ngôn ngữ phổ thông sao? Tôi chỉ có thể thấy đây là hành động quấy rối của một tên có gu dở tệ thôi."

Quá đúng!

"Mà những người khác có vẻ như không hiểu được điều này. Tôi cũng không thấy phiền đâu. Giờ cần nhanh chóng làm tiếp hai liều nữa. Dù sao tôi cũng muốn chữa khỏi cho bọn họ càng nhanh càng tốt.

Chàng trai trẻ này chắc cũng có tài đây. Chỉ bằng việc nói chuyện với anh ta bằng một Cổ ngữ cấp thấp, anh ta đã có thể nhận biết đó đích thực là một Cổ ngữ, và thậm chí còn có thể hiểu được nội dung trong đó.

Bản thân số lượng ngôn ngữ tôi có thể nói cũng không khác gì cheat rồi. Nếu đây là thế giới hiện đại, tôi thậm chí cơ thể trở thành một phiên dịch viên đẳng cấp đấy chứ.
"... Đúng vậy. Có vẻ như chúng ta không có nhiều thời gian như đã nghĩ"

"Tôi không có nhiều kiến thức lắm về Nguyền bệnh, nhưng thực sự, tôi căm giận cái tên đã yêu cầu việc này."

"Raidou-dono là một người tốt bụng. Cái lúc anh đến gặp vì biết tôi có khả năng, tôi cứ nghĩ lúc đấy anh đang nghĩ đến mấy việc như 'Mình sẽ khiến hắn ta phải nợ lớn', hay mấy thứ tương tự thế nhưng..."

Hazaku-kun chết tiệt, người khác không hiểu anh đâu có nghĩa anh phải nói thẳng ra như thế.

Với anh ta, Nguyền bệnh là thứ khá gần gũi nên. Nếu anh ta có thể điều chế ra thuốc giải, điều chế thuốc độc hẳn cũng nằm trong tầm tay.

Hay có khi anh ta muốn sống một cuộc sống du mục giống như một mạo hiểm giả, cũng có thể cái quyết tâm bướng bỉnh đó đang tồn tại trong anh ta cũng nên.
Thật không hay nếu lần nào tôi cũng để cảm xúc của bản thân chiếm lĩnh, chắc anh ta không có ý xấu khi nói ra như vậy đâu.

"... Không phải anh sắp nhận được một phần thưởng lớn sao? Giờ thì nhanh lên"

Với ít lời, tôi thúc giục anh ta. Hẳn do nhìn thấy sự không hài lòng trên gương mặt của tôi, anh chàng nhanh chóng quay trở lại với công việc điều chế tiên dược.

Giờ, Rembrandt san thế nào rồi?

Tôi định kích hoạt vùng tìm kiếm nhưng cố kiềm chế lại.

Geez.

Tôi đã quyết định sẽ không dùng nó khi ở trong nhà đúng không nào?

Không tốt, thứ này quá tiện lợi đến mức tôi vô thức dựa dẫm vào nó.

Trong khi tôi đang theo dõi, liều tiên dược thứ hai đã được hoàn thành.

Chỉ là 'nếu' thôi nhưng...

Với môi trường đã được điều hòa bởi ma thuật, trong trường hợp nếu như khối tinh thể xuất hiện một vết nứt, và thứ chất lỏng đặc quánh đó mất nhiều thời gian hơn để chảy ra, đồng thời tốn thêm nhiều thời gian hơn để đạt đến trạng thái cần thiết...
Việc tinh chế tiên dược sẽ trở nên khó khăn hơn và cần thiết sẽ là nhiều người hơn để thực hiện công việc.

Nếu vậy, giá trị của phương thuốc sẽ còn tăng nhiều hơn nữa.

Nếu tạo ra một trường đặc biệt là vai trò của các nhà giả kim, vậy thì vai trò của họ trong việc pha trộn các phương thuốc không hề nhỏ. Làm như vậy, họ hẳn có thể tạo ra được vô số phương thuốc.

Nếu nói như thế, thì giá trị của các nguyên liệu không hề phù hợp với quá trình điều chế ra phương thuốc này, với Rembrandt-shi, đây hẳn phải là một phước lành.

Còn nếu như quá trình tạo ra phương thuốc có tỉ lệ thành công vô cùng thấp, niềm hy vọng để ông ta có thể đeo bám vào thực quá mỏng manh.

Từ những gì tôi thấy, nó giống như bạn sở hữu một con cá ngừ, nhưng thay vì cho vào thùng lạnh, bạn lại vứt quăng quật nó ở chỗ nào khác. Phương pháp này lãng phí đến nỗi nó không hề tương thích với tầm quan trọng của phương thuốc.
Nói tóm lại, tôi muốn chỉnh sửa nó...

Umu, hôm nay có nhiều ý tưởng cho việc kinh doanh mới đây. Nỗi lo lắng Mio gây cho tôi vào tối hôm trước có hơi giảm xuống nhờ việc này.

"... Fu~~~~. Thế này là xong rồi. Quá trình điều chế đã xong" (Hazaru)

Hazaru-kun trong khi một tay cầm cả hai lọ tiên dược, một tay quyệt đi mồ hôi đi đến phía tôi.

Lơ là quá đấy. Học quản gia-san việc cầm lọ thuốc với cả hai tay đi.

*Ban!!*

"Raidou-sama! Hazaru-sama!"

"Owa?!"

Gì thế!?

Cái cảnh đột nhập quen thuộc này lại đến từ quản gia-san ư!

Trước cú sốc của Hazaru-kun, hai lọ thuốc bị ném đi.

Chúng nhảy múa trên không trung.

Sau khi xác nhận đó là quản gia-san, tôi hướng ánh nhìn trở lại chàng trai trẻ.

Xác nhận hai chai thuốc đang bay trên không.

Chỉ trong giây phút này đây, tôi thấy cảm kích vì cơ thể siêu phàm của mình.
Bởi vì cho dù vẫn còn đang chết lặng tôi vẫn có thể di chuyển cơ thể mình.

Nhưng thế này thì tệ quá, hai chai thuốc tạo một hình parabol bay về hai phía. Hazaku, sau chuyện này nhận một đấm của tôi đi.

Phóng đi từ chỗ đang đứng, với những động tác đã dự tính, tôi lướt đến ngay trước cái chai đang rơi xuống và rướn tay phải mình ra chộp lấy. Và tất nhiên, một cách cẩn thận nhằm không làm bể nó!

Nhưng cái bên kia lại đang ở quá xa so với tầm với của tôi.

Chết tiệt, nếu thế!

Đập tay trái xuống sàn, tôi phóng ra một lượng ma lực cực kỳ yếu.

Cơ thế tôi được bật về phía cái chai, nhưng tôi hết tay rồi.

Làm ơn, làm ơn rơi lên lưng tao đi!!

Dường như có ai đó đã nghe thấy lời cầu mong của tôi.

Một cảm giác mờ nhạt xuất hiện phía lưng và một giây sau, tôi cảm thấy một cơn đau nhức nơi đầu mình
Chết tiệt, chắc tôi đụng trúng cái bàn hay thứ gì đó. Dù sao kết quả cũng ổn rồi.

"R-Raidou-dono, đ-đúng như mong đơi từ anh mà!"

Tên khốn Hazaru. Tôi nhất định phải đánh chú hai lần.

ーーーーー

~ Obabobu ~

ーーーーー