Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 119: Một Đêm Khoái Lạc.



Chương 116: Một Đêm Khoái Lạc.

"Nói về rượu... mà rượu vẫn chưa được tạo ra trong thời gian này!!" (Tomoe)

"Tomoe-san, cô đang ồn ào đấy-desu" (Mio)

"Bình tĩnh nào. Nó vẫn đang tiến triển suôn sẻ chứ? Không cần phải vội đâu"(Makoto)

Nhưng, tôi cũng cho rằng nếu có ponzu , chúng tôi sẽ có thể nhắm đến đỉnh cao hương vị trong món đậu hũ luộc, tuy nhiên, bởi lẽ đó, chúng tôi cần phải làm ra nước tương cái đã. Và hơn thế, đến cuối cùng, chúng tôi sẽ tái tạo lại các sản phẩm lên men theo phong cách Nhật bản luôn. Đậu hũ luộc mọi người đang ăn đây, vẫn chưa hoàn hảo mà. Chúng thường được ăn kèm với muối thơm, một cách thức khá phổ biến nơi thế giới này, hương vị cũng ổn đấy. Bây giờ tôi lại nghĩ về chúng, món tảo bẹ muối. Có lẽ tôi nên giới thiệu nó với cửa tiệm này. Bỏ qua vấn đề chúng có thật được chấp nhận hay không, đó là một loại rong biển trong thế giới này gần giống với tảo bẹ, thành thử hương vị chắc sẽ ổn thôi.
Sau khi lu bu với mớ công việc xù đầu, hiện tại đã là ban đêm rồi.

Ngay cả trong thời điểm rất bận rộn cho các loại hình kinh doanh như này, Gotetsu vẫn còn giữ lại một chỗ cho bọn tôi. Một phòng đơn dành riêng cho chúng tôi rất hoành tráng thật là một điều đáng trân trọng. Đã có một hàng người nối dài bên ngoài cửa tiệm mà thường lệ chẳng bao giờ thấy qua, để đến khi chúng tôi vượt lên bên cạnh bọn họ và đặt chân vào cửa hàng này, tôi cảm thấy hơi tội lỗi một chút. Đêm nay, một bữa tiệc tổ chức dành cho tất cả mọi người đang phục vụ trong cửa tiệm của tôi, cùng với hai người đến từ Asora là Tomoe và Mio. Tôi cho rằng việc này lẽ ra phải được thực hiện vào ngày hôm qua, nhưng với lịch trình kín mít, nó đã không thể. Là một người rất dễ bị say xỉn, thành thử cũng ổn cả thôi khi tôi xem xét sự bát nháo của mấy người này bằng một tâm trạng an lòng vậy.
Tomoe và Mio đã đề nghị một nồi lẩu như một món ăn gần gũi với người Nhật, thế nên tôi đã chọn lựa một chút và đặt món trước. Tôi cũng đã chọn món đậu hũ luộc mà vẫn chưa được phổ biến rộng rãi ở Gotetsu, đồng thời còn có món lẩu thịt chim được ưa chuộng nữa. Tôi đặt món lẩu thịt chim ấy nhiều hơn thường lệ. Tôi để đầu bếp thực hiện món đó với nước konbu làm chủ đạo. Bằng hình thức như thế, chúng gần giống như mizutaki . Cũng khá lâu kể từ cái lúc tôi ăn nó lần đầu, và có phần hơi nghi nghi về chúng đấy.

Shiki cùng đội ngũ nhân viên đang tỏ ra rất hài lòng, họ gọi thêm bất cứ món gì mình muốn trong lúc hết lời cảm thán "qua qua" và thích thú. Vài cốc đựng nabe đã trống trơn, được xếp chồng sang một bên. Shiki thì đặt một kem nabe phía trước mặt anh ta và một tay đang cầm chai sốt mayonnaise, hình như đang xem xét điều gì đó. Uầy, tôi sẽ không bao giờ ăn như thế đâu.
"Waka, chúng ngon thật. Rất tuyệt. Đậu hũ luộc, rồi mizutaki nữa. Cả hai có thể không giống như phiên bản gốc, nhưng chúng phù hợp với hình thức đấy. Đây chính là lý do! Tôi ghét bản thân mình vì không thể chuẩn bị được rượu gạo Nhật bản cho cuộc vui tại đây!" (Tomoe)

Trong lúc chìm nghiễm cùng sự thất bại, Tomoe thực hiện một bài phát biểu nồng nhiệt. Với ống tay áo đang được lộn ngược lên, cô liên tục rót rượu vào chiếc cốc bia của mình. Tôi không cho rằng một màu hổ phách lại phù hợp với chiếc cốc uống bia đâu, bạn biết đấy. Thậm chí nếu tương lai cô có thể tạo ra một loại rượu kiểu Nhật, tôi tự hỏi, chúng có thật thoả mãn cô không đây.

"Món này có phải... lẩu không-desu ka? Dường như cách nấu này là chủ đạo-desu no ne. Cá, thịt, rau củ, hương liệu rất đa dạng, và trên hết, một món ăn nước được lấy làm cơ sở để phục vụ. Đây là... Hiện tại tôi đã có một điều gì đó để cố gắng!" (Mio)
Mio, trong khi dùng đũa gắp vài thứ, dường như chú tâm đến đậu hũ luộc và mizutaki như mong đợi. Mizutaki thì có hương vị khá quen thuộc đấy, nhưng riêng ý kiến cá nhân tôi, chẳng có một thứ gì thay thế cho rau tần ô là một điều còn thiếu xót. Liệu ở Asora có chúng không nhỉ? Tôi không cho rằng tìm kiếm một thành phần trong món lẩu là hữu ích đâu, thế nên, chẳng cần phải lãng phí khoảng thời gian làm chi, tôi đã nghĩ thế khi nhớ đến một loại thực vật nhưng không dám lên tiếng.

"Chờ đấy, men rượu của Hyougo sẽ mở ra cả một đại dương, rượu Kyoto dành cho phái nữ. Em sẽ sớm hoàn thành chúng!"

(Tomoe)

... Mơ ước nhỏ nhoi của Tomoe ha. Một giấc mơ hơi xa đây, hừm. Nếu việc ấy là mục tiêu của cô ta, sẽ vẫn còn một chặng đường khá dài để đi. Men rượu và rượu cho phụ nữ, nếu thật muốn làm, cô đầu tiên phải kết thúc việc sản xuất ra những thứ như gạo và nước cất cái đã. Ở thời Edo, rượu có lẽ khá phổ biến vào khoảng nửa sau, nhưng không cần đi xa vậy đâu. Và ngoài ra, dù tôi có quan sát thế nào đi nữa, Tomoe có hương vị khá khô khan đấy chứ.
Kể từ lúc đến thế giới này, tôi đã hiểu được sự vĩ đại của internet rồi đấy. Một thế giới tôi từng sống rất dễ dàng trong việc tìm kiếm các loại thông tin.

"Waka, tôi nghĩ kem và sốt mayonnaise có lẽ sở hữu khả năng tương thích bất ngờ đấy, nên ngài có nhớ một món nào tương tự thế không?" (Shiki)

"Shiki, thứ lỗi nhưng, điều duy nhất tôi cảm nhận về điểm chung của cả hai là màu sắc thôi. Xin vui lòng không bắt đầu cuộc thí nghiệm đáng sợ ấy trước lúc nhận ra mình đã say rượu"(Makoto)

Chỉ cần tưởng tượng cái hương vị khi kết hợp hai thứ này, tôi cảm thấy như mình sẽ bỏ ăn luôn ấy chứ. Tôi hy vọng các chủ đề sẽ không lạc trôi vào nabe sữa đậu nành hay một cái gì đó như thế đâu...

"Xin lỗi vì đã chờ đợi! Tôi mang các nguyên liệu bổ sung và nabe đến đây!"
chapter content

Người bước vào phòng với gương mặt rạng rỡ chính là Ruria. Từ phía sau cô ấy, tôi có thể biết được tình hình của cửa hàng này.

Một sự tắc nghẽn điên rồ. Thật là một tình trạng rất lộn xộn. Quá kinh ngạc luôn. Món lẩu không phải là loại bạn có thể nhanh chóng thưởng thức và rời đi ngay được, do đó, chuyện gì về những thực khách đang chờ đợi đây?

"Thế này đã là một thành công lớn, Ruria à. Có vẻ cô khá hoạt bát ha, nhưng có thể giữ vững như thế trong một tuần lễ không vậy? Ép buộc bản thân sẽ gây hại cho cơ thể đấy. Tôi sẽ mang theo nước uống tăng lực vào ngày mai"(Shiki)

Shiki ngước đầu lên và trò chuyện với Ruria. Thật tự nhiên. Tôi nên học hỏi mới được.

"Ổn mà Shiki-san! Tôi đã chuẩn bị cho tình huống đông đen này sau tất cả rồi! Onee-chan cũng giúp một tay nữa"(Ruria)
Ể? Thủ thư Eva-san hả? Giúp đỡ Ruria trong tình huống này sao? Không phải là không thể nhỉ?

[Eva-san có thể phục vụ khách hàng đúng chứ? Tài năng biết bao]

"Eh?! Ah... uhm... Onee-chan đang giúp trong nhà bếp bằng cách rửa bát đĩa và thái rau củ"(Ruria)

... Cô ta chắc phải bị đưa vào bếp rồi. 'Đến đó rửa chén và thái rau đi' có lẽ thế quá. Một kết cục như dự kiến. Hên là tôi vẫn chưa hỏi thẳng cô ta.

"Tôi đang làm việc trong đó mà, thế nên chị luôn đến mỗi năm vào dịp này để phụ giúp, nhưng không ngoài kỳ vọng được, chị ấy không phù hợp với những kiểu việc như này. Ở nhà, Onee-chan luôn luôn đảm nhận công việc rữa chén, thế nên chị giúp trên khía cạnh ấy"(Ruria)

"Với bấy nhiêu, tôi có thể nói rằng cô là một người chị thật tốt" (Shiki)

"Shiki-san, không phải ngài có thể nói như thế đâu. Sau tất cả, chị ấy thực sự rất tuyệt đấy. Ah, xin lỗi. Tôi phải trở lại ngay. Nếu mọi người cần thêm bất cứ điều gì, đừng ngần ngại hãy gọi tôi nhé!" (Ruria)
Ruria có lẽ không khác Akua và Eris là bao. Trông bọn họ cứ như đang ở cùng một hoàn cảnh trong tình huống phục vụ khách hàng vậy. Rất tận tuỵ luôn. Có lẽ nào... đây là một trong những thế mạnh của bọn họ sao ta?

Ngoài ra, cô đã có thể dự đoán nội dung từ những gì Shiki nói. Không thể đánh giá thấp cô ta được.

... Hình như tôi ngấm say một chút vào lúc này thì phải.

"Thôi nào, hôm nay Root đã hướng dẫn chúng tôi tham quan xung quanh. Đó là một niềm vui hoan hỷ. Với chỉ là một lễ hội đơn lẽ như này, nhiều người nắm giữ những vị trí khá cao tại các cường quốc đã tề tựu về đây và kiểm tra mọi thứ, quý tộc và thương gia lớn mang rất đông tuỳ tùng, có thể bắt gặp số lượt người đến và đi liên tục"(Tomoe)

"Ừm. Trong Tsige luôn có các loại xe đẩy bán đồ ăn dạo, nhưng ở đây số lượng còn nhiều hơn thế. Hơn nữa lại có nhiều món với cách chế biến khác biệt, thế nên tôi rất mong chờ vào ngày mai. Ah phải rồi, Waka-sama, hình như tại quốc gia gọi là Lorel, tồn tại một phong tục ăn cá tươi đấy ạ-desu yo"(Mio)
Trong phần nội dung Tomoe và Mio trình bày, tôi nghĩ rằng bọn họ đang thưởng thức lễ hội đấy chứ, nhưng cách trải nghiệm thì quá khác nhau. Họ đi chung, nhưng việc cảm thụ chẳng giống nhau tí nào.

"Ngoài ra, khách vãn lai bình thường không thể tiếp cận khu vực Học viện được, nên các sinh viên thoải mái mà luyện tập. Dường như vào nửa sau Lễ hội sẽ là các trận đấu về võ thuật và ma pháp. Em tự hỏi các sinh viên của Waka có ổn không đây. Em muốn theo dõi giải đấu cùng với Waka quá"(Tomoe)

"Với cơ hội như này, em sẽ gia tăng lượng thông tin và mở rộng kỹ năng nấu nướng của mình luôn! Khi đi cùng Root, không cần phải tren chút xếp hàng, vì vậy rất thuận tiện"(Mio)

Tôi đã hứa với Gin sẽ theo dõi trận đấu của anh ta, do đó chẳng có bất kỳ vấn đề nào khi mang Tomoe và Mio theo cùng đâu ha. Root cũng muốn đi, nhưng với cương vị của mình, cậu ta sẽ được đối xử như một vị khách quý, thế nên, đi cùng với tôi là hoàn toàn không thể.
Tuy nhiên, hình như Root đã hoàn thành tốt công việc trong ngày hôm nay. Tôi cho rằng bọn họ vẫn chưa gây ra một vấn đề nào đâu nhỉ. Kiểu Lễ hội như này, các cuộc tranh cãi thì thường xuyên diễn ra, nên tôi không muốn phước tạp hoá mọi vấn đề. Miễn sao bọn họ không tạo ra những rắc rối với bất kỳ vị lãnh đạo cao cấp nào mà Tomoe vừa đề cập là tốt rồi.

"Đúng thế, đây là một lễ hội diễn ra hàng năm mà. Tôi rất hạnh phúc khi cả hai cô vui chơi thoả thích đấy. Về các trận đấu, tất cả mọi người hãy cùng đi nào"(Makoto)

Mấy người thuộc hạ gật đầu đồng tình theo lời nói của tôi. Với ngày hôm nay đã trôi qua như vậy, sẽ chẳng phát sinh thêm các vấn đề nào đâu, khi tôi cùng Shiki đã kiểm tra kỹ càng mọi tình huống trong Lễ hội này rồi. Rất tốt khi xem xét lượng hàng hoá chủ yếu sẽ nhanh chóng bán hết vào buổi trưa. Về cơ bản, lúc chẳng còn gì để bán nữa, quá ổn để lắng nghe những người ghé đến nhằm hỏi hang một vài điều gì đó. Chúng tôi có cách liên lạc sau tất cả mà.
Nếu không lầm, trưa mai tôi có kế hoạch cùng Rembrandt-shi tham gia một sự kiện, nơi hai chị em nhà ấy đang tham dự. Tôi không thể ngủ quên thêm được nữa. Tôi nên ngừng uống rượu và chỉ tiếp tục cuộc vui với nabe thôi.

Không khí quanh đây khá náo nhiệt rồi. Tomoe và Lime vui vẻ cụng ly phát ra những âm thanh ồn ào. Mio dường như đang có một trận đấu căng thẳng với nabe, hai má cô ấy hơi ửng đỏ. Hai Lâm quỷ cùng Shiki là nhà máy xay xác khi sản xuất ra một núi chén bát đựng nabe. Những người lùn đang ăn lẩu trông giống-yakiniku với một chén nhỏ súp trong lúc nóc thêm bia.

Tất cả mọi người đều bát nháo và trông rất vui vẻ. Một khoảng thời gian cần thiết để giải toả streest và chẳng màng gì thêm cả.

Từ lúc này, bí quyết nào về việc thách thức giới hạn trong thực đơn đây!
◇◆◇◆◇◆◇◆

"Cuộc tấn công vào pháo đài Stella gần đến, thế mà, rời khỏi đất nước chỉ là... một giới hạn trong sự ngu dốt"

"Nếu đế quốc không cử công chúa tham dự, có lẽ chẳng cần chúng ta phải tham gia đâu, nhưng... Tồn tại một nhu cầu nhằm xác định động cơ thực sự từ phía bọn họ đấy"

"Ta biết rồi! Tất cả mọi vấn đề cũng xuất phát từ Anh hùng của Đế quốc và công chúa Lily. Dấu vết nơi bọn chúng đã đặt chân vào Limia của ta khi chưa được sự chấp thuận. Để khuấy động từ bên trong một cuộc chiến nữa, ta thật không xử lý được. Các rắc rối nội bộ giữa hân tộc tương tự như chúng ta chỉ là... "

"Hibiki-dono là một anh hùng quá ổn, nhưng hình như lối suy nghĩ của cô ấy rất khác so với Iwahashi Tomoki của Đế quốc. Thay vì gọi việc này như cô ta đang chấp nhận chúng , tốt nhất nên gọi đây là một mối quan hệ cả hai bên đang lợi dụng lẫn nhau. Nếu chúng ta không cẩn thận, họ có khả năng sẽ trở thành kẻ thù tiếp theo đấy ạ"
"Ta cũng biết! Thế nên lý do con đến đây, nhằm điều tra động tĩnh từ phía họ đồng thời tìm ra cách giữ chân bọn chúng trong tầm kiểm soát đúng chứ? Bọn đế quốc chết tiệt, chúng đang âm mưu điều gì vậy?"

Rotsgard, toạ lạc tại Trung tâm Học viện trấn và đóng vai trò như một nơi tề tựu của hầu hết các sinh viên mẫu mực. Tại nơi đó, một không gian bên trong Học viện, họ đang chờ đợi những vị khách. Trong khu vực ấy, một căn phòng đặc biệt được bố trí an ninh rất chặc chẽ, một nam nhân trông từng trải sự đời cùng một thiếu niên tầm 20 đang chuyện trò.

Quốc vương của Limia và vị hoàng tử thứ hai. Thậm chí có là hoàng tử thứ hai đi nữa, anh ta lớn hơn một chút so với hoàng tử đầu tiên Bredda. Có thể nói rằng đây là bằng chứng cho thấy vẫn tồn tại những tình huống phức tạp liên quan đến quyền lực chính trị bên trong Limia. Từ nội dung cuộc đàm thoại, ai đó cũng có thể đánh giá anh ta như một cố vấn cho nhà vua đấy.
Những lời của vị quốc vương bộc lộ cơn tức giận. Dù vậy, ông đã không biểu hiện cảnh tượng đáng xấu hổ này ở nơi đông người. Đơn giản vì ông là một vị vua mà. Để chuẩn bị cho cuộc tấn công tiếp theo vào pháo đài Stella, một vị trí tối quan trọng với hân tộc vẫn chưa thể đoạt lại từ tay Quỷ tộc trong một thời gian khá dài, thông thường, nhà vua nên có mặt ở Vương Quốc của mình chờ đợi thời điểm đó. Thậm chí nếu Rotsgard có tổ chức một sự kiện quan trọng mà bọn họ có thể tìm thấy những tài năng nhằm hỗ trợ cho tương lai Limia đi chăng nữa, đây chẳng phải là một nơi phù hợp cho một vị vua tham dự trong tình trạng cận kề chiến tranh như này đâu. Vậy, sao ông ta lại đến thị trấn chứ?

Công chúa của Đế quốc, Lily. Cô ta chính là lý do.

Hibiki đã thông báo với họ hãy cẩn thận vị công chúa này khi quay về từ trận Stella Fort. Ngay cả khi được gọi là một công chúa, cô đã từ bỏ quyền hạn lên ngôi hoàng đế của mình và rút tay khỏi các thương đoàn đang quản lý. Một cô gái đang cố biến mất khỏi ánh đèn sân khấu. Dù không có những cảnh báo từ Anh hùng, Limia đã âm thầm đánh dấu lên các hoạt động của cô ta, nhưng sau khi cô từ bỏ mọi quyền lực, sự ưu tiên đã bị hạ thấp.
Tuy là thế, nói về Anh hùng Đế quốc và cô công chúa Lily đang hỗ trợ anh ta, một thứ gì đó của sự hỗn loạn đang bao trùm lấy họ để rồi một lần nữa lại thu hút sự chú ý về phía cô. Kết quả là, một số hành vi quái lạ với những mục đích chưa mấy rõ ràng đã được xác nhận. Gần đây xuất hiện thêm một bản báo cáo đề cập đến việc đã trông thấy bọn họ quanh hồ nước được cho rằng tạo ra bởi một sức mạnh bí ẩn mang tên "Ác quỷ". Đây không phải một hành động bình thường từ một vị công chúa của một cường quốc lớn có thể thực hiện đối với quốc gia đồng minh Limia. Và cô gái ấy, trong tình hình hiện nay, nơi cuộc chiến sắp sửa bùng nỗ, cô lại hành động tách biệt với vị anh hùng để đến Học viện trấn này nhằm tham dự Lễ hội trường. Mục tiêu cứ như một chuyến viếng thăm ngoại giao tại Học viện trấn và tìm kiếm tài năng vậy. Tất nhiên, Limia hiểu rằng những thông tin này chỉ là mặt nỗi của vấn đề mà thôi. Thế nên, họ không thể bỏ mặt việc ấy được.
Và rồi, các khía cạnh khác trong vấn đề này. Cô công chúa đáng ngờ của Đế quốc, sẽ không quá cường điệu nếu gọi là cáo già, ai đó trong Limia đủ trình để xử lý cô ả đây?

Phần lớn các cấp lãnh đạo ở Limia đều là những quý tộc được thừa kế lại vị trí từ cha ông. Nói hoạch toẹc móng lợn ra, số người không đủ năng lực thì chẳng phải ít đâu. Tình trạng thế lực các gia tộc và sức ảnh hưởng của chúng lên vị trí cầm quyền. Đứng trên cương vị là một minh vương, ông muốn khắc phục một trong những vấn đề này, tuy nhiên, đây không phải là một điều gì đó có thể thực hiện bằng giải pháp nữa vời được. Một bước ngoặc lớn trong việc cải tổ lại đất nước khi phải thực hiện bên cạnh cuộc chiến chống lại Quỷ tộc.

Tóm lại, quốc vương Limia, vì lợi ích của việc kiểm tra một cá nhân phức tạp như thế, rất ít người có thể điều tra một cách chính xác theo ý muốn của ông ta, và còn là sự tin tưởng nữa. Những người phù hợp thì lại đang thực hiện một số công việc quan trọng hơn, do đó, chẳng còn xót lại một ai. Hơn thế, giờ đây bọn họ lại sở hữu thêm một trụ cột lớn trong cuộc chiến mang tên Hibiki. Nên nhà vua không mấy bận tâm về chuyến đi của mình, để có mặt tại trấn Học viện sẽ phải mất một tuần di chuyển từ Vương Quốc Limia, nhưng với sự trợ giúp bí mật của dịch chuyển tức thời, việc ấy chỉ mất một ngày rưỡi. Và như vậy, quốc vương Limia viếng thăm Rotsgard trong thời gian diễn ra Lễ hội trường. Ngay cả khi ông quyết định quay về lúc trận đánh bắt đầu, cũng đã là một quyết định gây bất mãn rồi.
Chính vì lẽ đó, vị vua Limia, người cai trị một cường quốc lớn mạnh bật nhất của hân tộc, đang tham dự Lễ hội trường, nên vài nơi bị ảnh hưởng từ việc này. Như một cái kết có thể đoán trước, Lễ hội tại Rotsgard năm nay lộng lẫy hơn rất nhiều so với năm ngoái. Và khi Lễ hội nóng lên vào nữa cuối sự kiện, lượng khán giả tề tựu về đây sẽ tăng lên đột biến, nhưng bên cạnh việc ấy, chủ yếu nó sẽ biến thành nơi ngoại giao dành cho các quốc gia.

"Thần chưa tiếp xúc với Lily công chúa, thế nên vẫn chưa hiểu rõ ý định từ Đế quốc. Bệ hạ, hãy nhanh chóng đề ra lịch trình tiếp theo của chúng ta đi ạ"

"Liên minh Lorel phải không nhỉ? Nếu có thể, ta muốn bọn họ khai quật bên trong Limia những nguồn suối nước nóng được cho là điểm đặc trưng thuộc đất nước ấy. Ta muốn thảo luận về một cuộc ngoại giao như thế"
"Fufu, một ý tưởng tốt đẹp, nhưng thần không nghĩ thể loại như vậy lại phổ biến bên ngoài lãnh thổ của họ đâu. Nhắc mới nhớ, có vẻ Anh hùng-dono cũng biết về suối nước nóng đấy ạ. Anh trai cũng đã suy nghĩ bằng cách nào đó nếu bọn họ có thể đến được Lorel"

"Thằng ngu ấy. Ta xin lỗi. Vì nó tự xem mình là trung tâm, và gieo rắc thêm công việc cho con à"

"Không đâu. Trên thực tế, lối tư duy và khả năng hành động của anh ấy là những thứ thần không có, chúng khiến thần phải ghen tị. Anh trai dứt khoát sẽ là một con tàu vững chắc cho ngai vương. Thần có thể khẳng định điều này"

Vị hoàng tử thứ hai duy trì biểu cảm phức tạp đã một lúc, giờ đây để lộ một khuôn mặt hơi nhẹ nhỏm. Trông anh ta chẳng khác nào một người gặp phải những tình huống  căng não với gương mặt luôn cứng nhắc, nhưng khi đề cập về gia đình, hình như chúng khiến anh cảm thấy bình yên hơn.
Trong không gian nhỏ bé của sự im lặng, tiếng gõ cửa vọng đến. Nghe được âm thanh, cả hai người có mặt trong phòng chuyển hình thức sang khuôn mặt của một cuộc trao đổi.

Được thông báo tên tuổi của vị khách muốn diện kiến, một lời đề nghị muốn vào phòng vang đến.

"Vào đi"

Bằng chất giọng đầy uy lực, vị quốc vương chấp thuận.

Sau màn chào hỏi xã giao và những lời chúc tụng lẫn nhau, nhà vua kêu gọi những người mới đến an toạ trên chiếc ghế sofa đã được bố trí sẵn trong không gian tiếp đón này.

"Chúng ta đang ở một nơi như thế này, vì vậy không cần quá cứng nhắt đâu. Tiếp đến, và cũng là điều đầu tiên nhất, lãnh thổ các ngừơi cần điều chi từ quốc gia Limia của chúng ta vậy"

Nếu xét về bốn cường quốc lớn mạnh, Vương Quốc Limia và Liên minh Lorel ở cùng một đẳng cấp, tuy nhiên, quốc gia Limia sở hữu tiềm năng mạnh mẽ hơn. Gritonia và Limia ban đầu đã mạnh nay còn nhận được trợ giúp từ Anh hùng, nên quyền lực của họ thậm chí lại tăng lên vài bậc, do đó, tình trạng các cường quốc bây giờ được chia thành hai cao và hai thấp.
Thành thử, Lorel bị xem nhẹ và đối xử như vậy đây.

"... Thế thì, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Xin vui lòng giao trả nữ tu sĩ-sama"

Có lẽ thái độ vị quốc vương có một chút biến chuyển, người đàn ông ngồi ở giữa chắc là người đại diện, cất cao giọng nói.

"Hoh ~, Nữ tu sĩ-dono sao? Cô ấy đi cùng vị anh hùng xuất thân từ Limia mà, Hibiki-dono ấy. Cô đang đồng hàng trên chặng đường này và sẽ sát cánh chiến đấu với họ theo ý trí của bản thân cô. Nếu ta nhớ chính xác, chẳng có một quy tắc nào tại quốc gia Liên minh của các vị có thể đi ngược lại ý muốn của nữ tu sĩ-dono và không một ai cản trở cô ấy đúng chứ?"

Ngoài mong đợi, vua Limia trả lời một cách vô tư. Trong thâm tâm, ông nghĩ: "Mấy người chỉ biết nói thế thôi sao?" đồng thời hoàn toàn chán ngấy. Đây chẳng phải là lần đầu tiên bọn họ đưa ra vấn đề thảo luận liên quan đến vị tu sĩ như thế này đâu.
"Chúng tôi rất biết ơn vì ngài đã giúp đỡ nữ tu sĩ-sama khi cô đặt chân lên đất nước của ngài. Chúng tôi mong ngài kiến nghị phù hợp hơn đến anh hùng Hibiki-dono. Rồi chúng tôi cũng sẽ hướng dẫn cho phía ngài những kỹ thuật từ Lorel càng nhiều càng tốt, như ngài muốn"

(Thật vậy à. Anh ta đã nói thế, nhưng không có ý định giải thích cụ thể hơn bất cứ điều gì cả)

Vị quốc vương nghĩ thầm, và chẳng thay đổi biểu hiện trên nét mặt, ông lắng nghe những lời lẽ ấy.

"Fumu, ta từng mang điều này ra trao đổi với Hibiki-dono, nhưng như ta đã nói rồi đấy, Hibiki-dono mong muốn một nguồn sức mạnh từ Nữ tu tại quốc gia của các người, Chiya-dono ấy. Và nữ tu sĩ-dono đã đồng ý. Không cần quá chú tâm về việc đó, chúng ta hãy xem đây như một sự kính trọng gửi đến quốc gia của các vị. Đừng lo lắng quá"(Quốc vương)
"... Với sức mạnh to lớn được cho rằng bá đạo trong hân tộc lại bắt cóc một nhân vật quan trọng từ một quốc gia khác, hơn nữa, cô ấy lại chiến đấu ở những nơi đầy rẫy hiểm nguy. Điều này có thể biến thành một vấn đề lớn lao, ngài biết không?"

"Đáng quang ngại đấy. Đưa ra lời lẽ thiếu căn cứ và bẻ cong sự thật đến tình trạng hiện tại của nữ tu sĩ-dono, ta không thể bỏ qua được. Chúng ta không bắt cóc nữ tu sĩ-dono, cô ấy nguyện quyết trở thành một phần sức mạnh cho anh hùng-dono. Limia nắm giữ một chiến tuyến quan trọng cùng Gritonia đang chống lại Quỷ tộc, và tất nhiên, điều này đi kèm với nguy hiểm, tuy thế, nữ tu sĩ-dono đã hiểu rõ điều ấy và vẫn quyết định hành động như vậy. Không ổn, có thể nói nữ tu sĩ-dono thay mặt đất nước của mình đứng ra cung cấp sự viện trợ và chủ động tham gia hỗ trợ anh hùng-dono ở tiền tuyến. Như vậy chẳng phải là một điều gì đó nên tự hào về đất nước của các vị sao? Không phải quỷ tộc là kẻ thù chung của hân tộc chúng ta hả?" (Quốc vương)
Tiền tuyến và hậu phương yểm trợ, vạch ra sự khác biệt trong các vị trí, quốc vương Limia dồn nhóm người kia vào thế bí.

"Nhưng ngài cũng nên hiểu nữ tu sĩ-sama quan trọng như thế nào với chúng tôi! Ngài có nghĩ rằng chúng tôi sẽ chỉ nhắm mắt cho qua khi biết được mạng sống của cô ấy đang gặp nguy hiểm ư?!"

Người phụ nữ ngồi kế bên im lặng nãy giờ, đột nhiên đứng phất dậy và sử dụng một ngữ điệu rất dễ nhận biết sự thô lỗ hướng đến một vị vua. Vị hoàng tử thay đổi sắc mặt nhằm khiển trách cô ta, nhưng Quốc vương vẫn giữ vững ánh nhìn để quan sát những diễn biến tiếp theo.

"Nếu các vị đặt quá nặng phần tình cảm, chúng ta sẽ không thể thảo luận tiếp được. Hãy suy tính kỹ lưỡng hơn. Ngay bây giờ, mọi hoạt động từ anh hùng-dono đang tập trung sự chú ý trên toàn thế giới. Nếu trong tình cảnh này, mấy vị chiếm lấy nữ tu sĩ-dono, mặt khác lại phớt lờ đi ý muốn của chính cô ấy và kéo cô ra khỏi Anh hùng-dono, những điều chi sẽ xảy ra đây. Mọi người trên thế giới này sẽ phản ứng thế nào? Mấy người có thể tưởng tượng ra rồi chứ? Nếu quốc gia các vị muốn thực hiện đều ấy cũng chẳng có vấn đề nào cả, hãy phái đến một sứ giả đi. Phía ta chắc chắn sẽ trả lại cho mấy người vị nữ tu sĩ-dono. Tuy nhiên, nếu là thế thật, bọn ta sẽ không cung cấp bất kỳ sự hỗ trợ nào nữa. Nếu các vị cảm giác vẫn chưa an lòng, chỉ cần mang theo hầu hết những thành viên ưu tú thôi. Ta hứa, chắc chắn chúng ta sẽ lo liệu mọi thứ liên quan đến nữ tu sĩ-dono. Miễn sao nữ tu sĩ-dono mong muốn sát cánh với anh hùng-dono, ta nghĩ đất nước của mấy người nên làm điều gì đó hỗ trợ cô ấy mới phải chứ"(Quốc vương)
"Limia... Làm con tin hả?"

"Dừng lại"

Âm thanh của sự tức giận phát ra thật khẽ. Chẳng cần bên phía Limia thốt lên bất cứ lời nào, người đàn ông ngồi ở giữa ngăn cô gái lại.

"Ta sẽ không để tâm những lời nói lúc này đâu" (Quốc vương)

"... Tôi rất biết ơn. Những gì ngài nói quả chính đáng. Chỉ là, đối với chúng tôi, nữ tu sĩ-sama là một nhân vật không thể thay thế. Ở mức độ này, chúng sẽ ảnh hưởng xấu đến mối quan hệ giữa hai quốc gia chúng ta đấy. Nếu có thể, chúng tôi đề nghị một số cách tư duy khả quan hơn trong lúc còn ở tại trấn Học viện này"

"Ta sẽ lưu nó vào tâm trí. Phía bọn ta cũng muốn vấn đề này được đặt trên một chiều hướng thuận lợi hơn"(Quốc vương)

Sự im lặng và lạnh lẽo bao trùm, ánh mắt từ người đàn ông ngồi ở giữa toả ra một ý chí mạnh sẽ. Anh đứng dậy, và người đi cùng ông cũng đứng lên theo. Trong đôi mắt họ, thay vì sự bình tĩnh, một thứ gì đó rất gần với sự hận thù trong ánh nhìn mạnh bạo ấy. Đủ để hiểu rằng tầm quan trọng của người được gọi là Nữ tu sĩ trong lãnh thổ Lorel rồi đấy.
Không quay đầu lại, bọn họ rời khỏi phòng. Sau khi xác nhận sự hiện hữu từ họ còn tiến triển xa hơn, Hoàng tử mở miệng.

"Một hành vi thật thô lỗ và khinh bỉ. Chúng ta nên gửi đi một sự phản đối chính thức đến khối Liên minh về việc này"

"Chẳng cần đâu. Vâng, không phải ta không hiểu quan điểm từ phía bọn họ sau tất cả. Có thể nói, cảm giác tựa như Hibiki-dono không quay trở lại đế chế vậy"(Quốc vương)

"Thế thì..."

"Hơn nữa, ngay lúc này mà tạo ra những tình huống sóng gió với các quốc gia khác là một ý tưởng tồi. Để kiểm soát được đế quốc, chúng ta cần giữ vững đất nước trong tình trạng tốt nhất, nếu không chúng ta sẽ chẳng thể nào hành động thuận theo như mong đợi được. Ý chí của nữ tu sĩ Chiya-dono không phải dối trá và cô đang bên cạnh Hibiki-dono đấy thôi. Ngay cả khi phải mất một khoảng thời gian dài, chúng ta chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ ong bọn họ hiểu biết hơn mà thôi"(Quốc vương)
Quốc vương Limia thở dài não nề.

Hành động như họ muốn, nếu điều ấy thực sự xảy ra, thế giới sẽ không quá hỗn loạn sao? Ngay cả khi cảm nhận mọi việc quá non nớt, nhà vua vẫn nghĩ theo cách đó. Ông đã quên thứ cảm giác ấy trong một khoảng thời gian khá dài trước đây, nhưng Anh hùng tại Vương quốc lại khiến người ta nhớ lại thứ cảm nhận chưa trưởng thành. Có lẽ cô sẽ sớm nhận ra kiểu tư duy ấy chỉ là ảo tưởng mà thôi, là những gì ông cảm nhận yếu ớt từ cô ta. Chúng sẽ biến thành một loại chất độc ngọt ngào hủy diệt cả Vương Quốc, hay sẽ pát nổ nhằm cải cách chế độ quân chủ thối nát một cách triệt để tại Limia?

Cũng giống như cuộc chiến với Quỷ tộc, số phận Vương Quốc Limia cũng bắt đầu chuyển mình, vị vua ấy đã linh cảm một điều gì đó thật tốt đẹp.
◇◆◇◆◇◆◇◆

"Không tốt, không tốt rồi ~! Tôi thích chúng, ai đó gọi dùm Ruria đi. Cô muốn trở thành cô dâu của tôi sao?! Tốt quá, lại đây nào!"

"T-T-T-Tomoe-sa ~ n?! Dừng lại. Ah... Đừng có vuốt ve ~! "

"Yo! Tomoe-nesan, thật là nam tính!"

"Ahn? mayounneise chuối hả, hức?"

"Eris, sữa sữa"

"Dầu ăn, không đủ dầu ăn!! Ruria-chan, một lần nữa, một phần trong đây khiến cổ họng tôi cay xé!"

"... Dầu ăn, đúng rồi, dầu ăn! Với hương vị mạnh mẽ từ dầu ăn, nabe này sẽ hoàn thiện!"

"ỪM, cắt lấy thịt mỡ và sau đó ăn kèm món mì... zzz"

...

Cảnh tượng thật kinh khủng và không thể kiểm soát được, tôi vẫn còn đủ tự chủ đang quan sát từ lối vào căn phòng riêng.

Có lẽ không khí thú vị đã biến nó theo cách này, hoặc có thể một nguyên nhân nào khác cũng nên. Tóm lại, bao gồm cả các thuộc hạ, tất cả mọi người trong căn phòng này ngoại trừ tôi đều đã bét nhè.
Thức uống của Tomoe, Mio và Shiki là loại rượu đặc biệt mạnh mẽ, và phong cách uống rượu thì phải gọi là dã man luôn. Sao cảnh tượng này lại xảy ra hôm nay chứ hả?

Chẳng giống như trong rượu có điều gì đó bất thường đâu. Thật bí ẩn mà.

Đã muộn vào ban đêm rồi đấy, và các bàn tiệc tại Gotetsu đang vơi dần. Lượng khách còn lại chủ yếu là những người thưởng thức rượu, nhưng bọn họ cũng đã bắt đầu phân tán bớt, đồng thời những người cố gắng gạ gẫm để mong vượt qua một đêm với cô phục vụ bàn cũng bắt đầu xuất hiện.

Quân đoàn tại Kuzunoha say bét nhè đã nhảy ra khỏi phòng riêng, vào ngay thời điểm đó, nhanh chóng chinh phục bầu không khí tệ hại ấy khi chúng bắt đầu hiện diện.

Đánh hơi thấy sự xáo trộn, Tomoe dáo dác khắp mọi hướng. Nếu đây là tất cả, chúng đã có thể trông thật mát mẻ, nhưng lần này sự chú ý bắt đầu tập trung xung quanh cô. Và cảnh tượng kinh hoàng được tạo ra như thế đấy.
May mắn thay, các trang thiết bị nội thất vẫn bình an vô sự, nhưng nếu tôi rời khỏi đây, chỉ còn là một vấn đề thời gian mà thôi. Mấy người đàn ông này, thật phiền phức mà.

Và kế tiếp, tôi lo sợ những điều sắp xảy ra.

"Raidou-san, ngay cả với tôi, việc này quá rắc rối rồi"

Người quản lý cửa hàng. Đúng vậy ~? Cũng có một chút men trong người, nhưng so với cái đám loạn lạc hiện tại, tôi vẫn ổn hơn.

[Xin thứ lỗi. Bọn họ thường không bộc lộ sự hỗn loạn như này đâu]

"Vì là Raidou-san nên tôi sẽ không đi quá xa để báo rằng cậu sẽ bị cấm đến đây, nhưng cậu có thể hãy đưa bọn họ về cùng không vậy? Nếu như này, tôi thậm chí không thể đóng cửa hàng và các khách hàng còn lại sẽ không thể rời đi"

[Được chứ. Cảm ơn anh vì các bữa ăn]

Vấn đề không còn là bao nhiêu, các phép tính sẽ không bắt kịp đâu, do đó, tôi đưa anh ta một số tiền kha khá.
"Sự hỗ trợ rất nhiều khi Raidou-san luôn trả bằng tiền mặt. Kế đến, tôi sẽ mang trả số tiền thừa nhanh chóng thôi, thế nên xin vui lòng đợi ở đây một chút"

[Không cần đâu. Chúng tôi có thể đã gây ra cho anh các rắc rối, xin nhận lấy chúng. Nếu không, sẽ khó khăn khi tôi quay lại đây trong thời gian tới]

Có thể không liên quan đến chúng tôi, nhưng một số bàn ghế đã bị hư hại rồi. Dù sao thì, cái cảnh tượng này, chỉ cần nhìn thấy nó, tôi có thể nói rằng quá hỗn loạn luôn.

"... Ơ? Ngay cả khi nói thế, cậu cũng đã chiếu cố chúng tôi khá nhiều. Phải ha! Lần sau khi cậu ghé, tôi sẽ cung cấp thêm các dịch vụ khác"

[Cảm ơn rất nhiều. Nhân tiện, về hôm nay, cảm ơn tất cả mọi thứ]

"Ahahaha! Đó là công việc của ta mà. Lễ hội vẫn tiếp diễn, thành thử mua, bán, ăn và uống thôi! Hãy ghé đến một lần nữa. Chúng ta sẽ luôn mong chờ cậu!"
Những lời nói từ bác chủ tiệm đã xoa dịu tôi, và kế đến, kêu gọi mấy kẻ có triệu chứng say nhẹ, chúng tôi bắt đầu rời đi.

Tôi vác xác Mio và Shiki để rời khỏi cửa hàng, bọn họ thật rõ nặng mà. Lúc đặt chân ra bên ngoài, gió đêm se lạnh thấm nhuần vào cơ thể tôi. Tôi vui mừng khi Tomoe đã may mắn có thể đi bộ. Lime cho mượn bờ vai của anh để cô ta bằng cách nào đó có thể lết xác đi được. Không đúng, bọn họ có lẽ đang hỗ trợ lẫn nhau thì chính xác hơn. Cứ như hai kẻ say xỉn ấy.

Chúng tôi sẽ phải thức dậy đúng vào ngày mai ư?

Hy vọng không phải một kịch bản mà chỉ mỗi mình tôi thức dậy đâu nhỉ.

Với đôi chút lo lắng, ngày đầu tiên của Lễ hội trường đã kết thúc như thế đấy.

------------END CHAP------------