Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 105: Báo cáo của Lime



~ Báo cáo về kế hoạch tái quy hoạch khu vực Học viện Rotsgard ~

Trong khi đang điều tra, tôi đã chạm mặt với một người không rõ lai lịch. Tên đó cao khoảng một mét bảy, mảnh khảnh. Tóc bạc và mắt đen. Gương mặt lúc nào cũng mỉm cười tỏ vẻ ghê rợn. Có lẽ đây là một tên đàn ông. Vẻ ngoài của hắn ta là một hân tộc, nhưng chắc chắn không phải vậy. Điều cần thiết phải chỉ ra đó là khả năng chiến đấu đáng kinh ngạc của hắn.

Tôi đã thất bại trong việc rút lui, nên tôi đã quyết định sẽ chạy trốn giữa trận chiến. Hắn ta kích hoạt một công cụ trông giống cái nhẫn và thông tâm thuật bị khóa. Không biết liệu nó có ảnh hưởng nào khác không. Trong khi thậm chí còn không thể nhìn thấy năng lực thực sự của tên nhóc, tôi đã bị đánh bại. Bằng cách nào đó tôi đã có thể đánh trúng hắn một lần và thành công trong việc đánh dấu hắn ta.
P.S – Trong giữa trận chiến, có tiếng hét của một người phụ nữ. Về sau tôi xác nhận cô ta là thủ thư của Học viện, Eva.

Tôi mất ý thức và sau đó thức dậy khi đang bị trói trong một phòng giam dưới lòng đất tại khu vực mà tôi đang điều tra, được biết đến là khu bỏ hoang. Xác nhận thủ thư Eva cũng bị trói như tôi. Sau khi xem xét tình hình, tôi quyết định vượt ngục. Tôi xác nhận ý định của thủ thư, bảo vệ và đưa cô ta đi cùng. Có khả năng Eva là một quý tộc. Suy xét này được dựa trên cách ăn nói và cách hành xử của cô ta.

Ở trong cơ sở của đối tượng điều tra, tôi đã xác thực đây là một tổ chức cỡ vừa-lớn. Đã xác thực tính chính xác của các "thí nghiệm" trong quá trình điều tra. Những thí nghiệm khác nhau, hay được biết đến là những nghiên cứu, đều vô hân đạo (Edit: không phải viết sai đâu) như dự đoán. Tôi đã không thể tìm thấy dù chỉ một đối tượng thí nghiệm có khả năng phục hồi. Ở đây phần lớn là bán nhân, nhưng tôi cũng đã có thể tìm thấy một vài hân tộc.
Không có phản ứng gì từ tín hiệu đánh dấu, đánh giá thấy vị trí của tên nhóc đã nhắc bên trên là không rõ. Quyết định tiếp tục nhiệm vụ của mình. Cân nhắc đến mức độ nguy hiểm cũng như năng lực chiến đấu của đối tượng, tôi đã quyết định sẽ nhanh chóng diệt trừ chúng. Do đang trong tình trạng không thể sử dụng thông tâm thuật, tôi đã tự ra quyết định.

Trong quá trình diệt trừ, tôi không tìm thấy tên nhóc nói trên và cũng không có dấu hiệu tiếp viện. Tôi nhanh chóng hoàn thành việc loại bỏ trong yên lặng. Sau khi dựng bẫy và quan sát thêm, tôi trốn thoát khỏi cơ sở đáng lo ngại cùng với vị thủ thư.

Hiện giờ vẫn chưa có động tĩnh gì từ những tên còn lại và tôi không thể chỉ đích danh những người hợp tác với chúng ở trong Học viện. Tôi quyết định sẽ chỉ ra trong trong những lần điều tra tiếp theo và sẽ báo cáo lại. Xin hết.
P.S. Tôi đã viết một thứ mình không quen lắm trong lúc vội vã, nên xin hãy thứ lỗi cho sự không hoàn hảo. Lime.

◇◆◇◆◇◆◇◆

Phần cuối cùng có nghĩa là gì thế Lime. Hơn nữa, chữ kí của anh đẹp quá đó. Mình cũng phải tập viết chữ kí riêng mới được. Dù sao nó cũng cần thiết khi kí kết hợp đồng hay xác nhận giao hàng.

Hơn nữa, cảm giác như anh bỏ cách khá nhiều khi viết báo cáo này đấy. Ngoài ra, nếu có thể đánh bại toàn bộ kẻ địch thì Lime hẳn phải có khả năng trốn thoát khỏi nơi đó. Chuyển sang dùng bạo lực chỉ vì thông thâm thuật bị khóa là không tự nhiên chút nào. Anh dù sao cũng có Eva-san đi cùng cơ mà.

Nhưng, tên nhóc ở phần mở đầu mà Lime coi là trẻ con là ai thế? Lancer thì có thể dễ dàng xác định nhân dạng vì hắn ta sẽ triệu hồi kiếm. Tên nhóc đấy chắc cũng phải có một vài đặc điểm đặc trưng gì đó. Việc hắn ta không xuất hiện sau đó làm tôi lo lắng. Không phải hắn ta cũng thuộc tổ chức sao? Hơn nữa, còn sự thật là Lime hoàn toàn không hề hấn gì sau khi bị bắt giữ. Vì lí do gì mà tên nhóc đó chiến đấu với Lime?
Hừm. Cho dù hắn ta có tiện tay bắt cóc Eva-san, thì tôi, nếu là một sát thủ, điều đầu tiên tôi làm sẽ là tước vũ khí của những kẻ bị bắt. Tôi sẽ kiểm tra thân thể và trói họ đến mức không thể chống cự, tôi nghĩ vậy. Trong trường hợp đó, thanh katana của Lime đã bị lấy mất? Nếu thanh katana mà anh ta đã tuyên bố còn quý hơn cả mạng sống của mình bị đánh cắp, anh ta chắc chắn sẽ muốn lấy nó lại. Nhưng liệu mọi chuyện sẽ kết thúc chỉ với việc lấy lại thanh kiếm? Nhất là khi đây là anh Lime, người đã tức điên lên chỉ vì tôi đã nói cho anh ta về sự không tin tưởng mà Rona-san thể hiện.

Trong báo cáo không có mô tả nào về kĩ thuật của người đã lấy mất thanh katana của anh ta. Cả những thí nghiệm cũng vậy, trong báo cáo không thấy đề cập chi tiết. Chỉ là, anh ta nói tình trạng của họ đã không thể cứu vãn, nghĩa là những người đó gần như đã cầm chắc cái chết.
Đúng như anh ta đã viết ở phía cuối, đây đúng là một báo cáo khá luộm thuộm. Hãy gọi Lime đến vào một lần khác và để anh ta đích thân báo cáo lại cho tôi lần nữa. Tôi không định sẽ để anh ta viết thêm một bản nữa.

"Raidou-sama, Eva-san nói cô ấy muốn nói chuyện với ngài."

Eva-san hử.

Tôi, đứa đang lặng lẽ đọc bản báo cáo, ngẩng đầu lên trước những từ của Shiki. Tôi đã để Eva-san đợi ở phòng bên. Mà, tôi định sẽ để cô ấy ở lại đây cho đến khi Lime dọn dẹp những bên có liên quan tại Học viện. Cô ấy mà chết thì tâm can tôi sẽ chẳng thể nào mà chịu được mất.

Ngoài ra, tôi phải hỏi cô ấy lí do vì sao lại ở một nơi như vậy. Sau khi bị giam giữ, có vẻ như cô ta đã hành động cùng với Lime, nhưng với một người đã trông thấy cách làm việc của Lime thì thái độ của cô ấy quá bình tĩnh. Với một thủ thư được bao bọc với sách như cô ấy thì chuyện này thật quá lạ thường.
Nếu đối phương đã hạ quyết tâm muốn nói chuyện thì hãy tiến hành thôi. Tôi cũng không muốn ở trong căn phòng này quá lâu.

Được rồi. Để Shiki ngồi không thì phí quá. Kết quả này khá bất ngờ nhưng tình hình cũng đã có tiến triển. Tờ giờ trở đi, hãy để Rona-san hợp tác và giải quyết mớ này ngay khi nó mới chỉ ở trong trứng nước.

"Shiki, tôi sẽ nghe những gì Eva-san muốn nói. Tôi xin lỗi nhưng anh có thể đến chỗ Rona-san và yêu cầu cô ta giúp đỡ dọn dẹp đám có liên quan trong Học Viện cùng với Lime và những người khác không? Anh cứ việc nói cho cô ta biết những gì mà mình thấy sẽ an toàn dù cho có để lộ." (Makoto)

"Đã hiểu rồi ạ. Vậy, tôi đi khuấy động Rona đây ạ."

... Có vẻ như Rona-san và Shiki hợp nhau lắm đây. Tôi tự hỏi không biết họ có quan hệ như thế nào trong quá khứ.
Trong khi nhìn Shiki rời đi, tôi gõ cửa phòng bên cạnh. Ít lâu sau, câu "vào đi" vọng ra trả lời. Xem ra Eva-san đã chuẩn bị tinh thần rồi.

Trong khi tiến vào căn phòng, tôi trông thấy cô thủ thư hơi chút mệt mỏi mà mình hay gặp. Chỉ là, ánh mắt cô ấy đang dùng để nhìn tôi hơi khác so với mọi khi. Đó không phải là ánh mắt của người đang nhìn một người quen. Phải rồi, chúng là ánh mắt của một người đang dò xét giá trị của bạn. Tuy không thô lỗ giống như kiểu thẩm định, nhưng đúng là việc này khiến tôi đôi chút lo lắng.

"Nhờ Lime-san mà tôi đã có thể trốn thoát trong khi giữ được mạng sống của mình. Cám ơn thầy rất nhiều Raidou-sensei. Có vẻ như anh ấy là một nhân viên của công ty này, nhưng anh ta khá mạnh nhỉ?" (Eva)

[Anh ta dù sao cũng từng là một mạo hiểm giả trước khi đến làm việc cho chỗ tôi. Tôi đã hết sức ngạc nhiên khi nhận được báo cáo. Tôi mừng là cô an toàn.]
"Shiki-san, và cả anh chàng đó nữa. Không lẽ tồn tại một thứ luật lệ rằng một người phải mạnh mới được làm việc tại thương đoàn à?" (Eva)

[Không hề có chuyện đó đâu. Chỉ là tôi tình cờ gặp được những người mạnh thôi. Mà nói, tôi được nghe là cô có chuyện muốn nói với tôi?]

"Đúng vậy. Thầy có lẽ đã được nghe câu truyện từ Lime-san rồi nhưng... chuyện này có liên quan đến thông tin và một phần thưởng." (Eva)

"Khoan đã, từ Lime sao? Anh ta giờ khá mệt và đã lên giường rồi. Thông tin và phần thưởng hử.]

Đây là một lời nói dối. Dù không có trong bản báo cáo nhưng tôi đúng là đã nghe về chuyện thông tin và phần thưởng trực tiếp từ Lime. Về phần thưởng, à thì, nếu cô ta định trao nó cho tôi, tôi sẽ vui mừng nhận lấy, nhưng tôi lấy làm hứng thú hơn với lợi ích của những thông tin mà cô ấy đang sở hữu.
"Vâng. Tôi đã hứa với Lime-san khi anh ấy chuẩn bị cứu tôi. Phần thưởng sẽ có khi mối hiểm họa đang ẩn dấu trong Học Viện bị quét sạch, nhưng giờ tôi tôi có thể nói cho anh về thông tin."

[Cô nói xem.]

"Vâng. Đó là về bức chân dung của hai người mà thầy đã cho tôi xem lúc trước."

"?!!!"

"Tôi xin lỗi, tôi đã nói dối thầy. Bức chân dung thầy cho tôi xem và hỏi liệu tôi có biết gì về họ không, tôi thực ra có một ý tưởng."

"..."

Bức chân dung của bố mẹ tôi. Nó là bức ảnh mà tôi đã nhờ Rinon vẽ hộ. Suốt thời gian qua tôi đã luôn hỏi những người quen của mình tại học việc xem liệu họ có biết gì về hai người không. Tất nhiên, không một ai biết cả.

Trước Eva tôi đã hỏi không ít người, nhưng dù chỉ một câu "tôi nghĩ mình đã thấy họ ở đâu rồi" tôi cũng không nhận được. Đây chắc chắn là một thông tin có lợi cho tôi. Tôi có thể biết thêm về bố mẹ mình, điều tôi vẫn luôn muốn. Đây cũng chính là một trong những lí do tôi đến học viện này.
"Nếu tôi nhớ không nhầm, hai người đó, một người là quý tộc từng nắm giữ vị trí quan trọng tại quốc gia nào đấy và người còn lại, tôi nghĩ là một quan thần (nữ tu sĩ) bậc cao tại thần điện.

Quý tộc và quan thần? Bố và mẹ tôi ư?

Thế mà tôi cứ nghĩ họ là mạo hiểm giả. Không ngờ lại như vậy. Đặc biệt khi cô ta nói mẹ tôi là một quan thần. Hình ảnh tôi có về bà không tương xứng chút nào.

[... Quý tộc và quan thần. Quốc gia nào?]

"Tôi không nghĩ Raidou-sensei sẽ nói cho tôi về mối quan hệ giữa thầy với hai người đó, nhưng mà cho tôi biết có được không?"

[ n nhân. Mà, tôi không chắc mình có thể đền đáp ơn huệ đó hay không.]

Những người đã sinh ra tôi, những ân nhân vĩ đại nhất. Dù rằng nếu ai đó hỏi tôi liệu mình có thực đã hiếu thảo hay không, thì tôi chỉ có thể đáp lại "Tôi không biết". Bọn họ không phù hợp với cụm từ "bố mẹ". Và nó cũng không nhất quán với câu chuyện về Waka-sama mà tôi đã tạo ra trong thế giới này.
"Tôi... hiểu rồi. Tin tức cuối cùng về địa điểm của bọn họ đến từ một mạo hiểm giả, có lẽ đây chính là số phận. (Eva)

[Xin hãy nói cho tôi những gì cô biết về họ.]

"Tôi dù sao cũng đã hứa rồi. Hai người đó sống tại một nước chư hầu nằm trong Elysion giờ đây đã tàn lụi. Một đất nước nhỏ tên Kaleneon. Cặp đôi quý tộc và quan thần đáng ra đã kết hôn ở đó." (Eva)

[Đáng ra đã?]

"Vâng. Bọn họ rốt cuộc đã không thể cưới nhau và bị đuổi khỏi đất nước mình. Có những tin đồn nói họ trở thành mạo hiểm giả, nhưng trước khi có ai hay biết, tin tức về bọn họ biến mất."

[Tại sao họ lại bị đuổi khỏi đất nước mình?]

"Chuyện đó... không có thông tin chi tiết nào được ghi lại. Mà nói, Kaleneon đã hứng chịu một đợt tấn công từ quỷ tộc còn kinh khủng hơn nhiều so với Elysion, phả hệ hoàng gia gần như đã bị biến mất hoàn toàn. Không những thế, bản thân thế giới cũng đang cố quên đi cái tên của quốc gia này." (Eva)
Một cuộc xâm lược lớn. Sự kiện 10 năm về trước, quỷ tộc mất kiên nhẫn và với sự mất tích của Nữ thần, họ đã hành quân về phía nam. Tôi đọc được trong sách rằng kết quả là một chiến thắng toàn diện cho quỷ tộc. Ngay cả tại học việc của hân tộc mà sự kiện đó cũng được viết như vậy. Tôi nghĩ cuộc chiến tranh đó gần giống với hủy diệt hơn.

Quý tộc và quan thần của Kaleneon. Đây chính là quá khứ của bố và mẹ. Và nơi đó giờ đây đã là một quốc gia tàn lụi.

Nếu ngay cả cả những ghi chép về nó cũng không có, thì việc cố gắng lần theo dấu vết của bọn họ sẽ còn khó hơn.

Đợi đã. Đúng rồi, tại quốc gia mà ngay cả tên của nó cũng đã bị quên lãng, một quốc gia mà ngay cả dòng dõi hoàng tộc cũng gần như không thể sống sót...

Tại sao người thủ thư này lại có thể biết về quốc gia nhỏ bẻ và quý tộc của nó? Chúng được ghi trong thư viện trường sao?
[Tại sao cô lại biết đến quý tộc và quan thần của một quốc gia đã bị sụp đổ như thế?]

Có thể nào tồn lại thứ gì đó như thơ văn chẳng hạn, được lưu truyền như một câu chuyện liên quan đến bố mẹ tôi? Còn có khả năng là họ đã làm việc gì đó cực kì tuyệt vời trước khi dịch chuyển giữa hai thế giới, như tôi ban đầu đã nghĩ..

"Có một vài quyển sách chứa thông tin liên quan đến Kaleneon." (Eva)

Cô ấy nói một vài quyển sao. Tại nơi chứa quá đỗi trời sách mà không một ai có thể đọc hết dù dành cả đời đấy sao, và đó là tất cả những gì cô muốn nói? Đúng là tôi biết Elysion là một trong năm cường quốc đã bị tiêu diệt bởi quỷ tộc, nhưng nếu là về từng quốc gia nhỏ bé bao quanh nó ư, tôi thậm chí còn không biết tên của chúng. Và nói thực nhé, đây là lần đầu tiên tiên tôi nghe đến Kaleneon.
[Một vài quyển sách hử. Đúng như mong đợi từ Eva-san. Cô thực sự hiểu rõ thư viện.]

"Không đâu. Đúng là có một vài quyển nói đến Kaleneon, nhưng dù chỉ một chút thông tin về hai người đó lại không hề có. Có một lí do khác giải thích vì sao tôi biết hai người họ." (Eva)

[Một lí do khác hử. Tôi hỏi có được không?]

"Thầy đã biết Ruria và tôi là chị em rồi, nhưng thầy không biết họ của chúng tôi đúng không?" (Eva)

[Đúng vậy. Có nhiều người không có họ, nên tôi không nghĩ có gì lạ khi không nhắc đến nó.]

"Chúng tôi... thì lại có. Hiện giờ, không, cho đến khi thời điểm thích hợp tới, hiện tại chúng tôi ở vị trí mà mình được phép mình nói ra cái tên đó." (Eva)

[Nghe không dễ chịu chút nào.]

"Trong trận chiến với quỷ tộc, phụ mẫu chúng tôi đã quyết định sẽ chạy trốn thay vì chiến đấu. Cuối cùng, những người duy nhất sống sót là Ruria và tôi. Hơn hữa, dù là quý tộc, chúng tôi lại sống sót sau khi nhìn thấy đất nước mình bị thiêu rụi. Chúng tôi bị gắn mác là những kẻ hèn nhát..." (Eva)
Eva-san từng là một quý tộc hử. Không, với cách nói chuyện đó, có khả năng cô ấy vẫn nghĩ bản thân là một quý tộc.

Quý tộc trong thế giới này có nghĩa vụ bảo vệ mảnh đất của mình. Trong thời bình, họ có thể thu thuế của dân chúng, lan truyền tên mình trong giới thượng lưu và sở hữu không ít đất đai, và sẽ không có bất kì lời than phiền nào. Không, đúng hơn, họ được sẽ coi là những kẻ cai trị thông thái, được gọi là những người nổi tiếng.

Nhưng khi mảnh đất của họ phải đối mặt với hiểm nguy, họ phải dẫn đầu đội quân và chiến đấu để bảo vệ nó. Và họ phải đẩy lùi mối nguy bằng bất cứ giá nào. Nếu mảnh đất bị xâm chiếm, quý tộc sẽ phải đi theo đầy hùng dũng. Đó chính là quý tộc của thế giới này.

Nếu các lãnh chúa không làm gì vô lí và quan trọng nhất, là bảo vệ người dân, thì điều đó chứng tỏ những quý tộc đang tuân theo nghĩa vụ của mình.
Ngay cả những tên quý tộc ngu ngốc của Limia sở hữu danh tiếng tệ hại cũng tuyên bố chúng sẽ bảo vệ mảnh đất của mình. Chính là những tên đó, những tên bóc lột thuế má và chỉ tham gia các hoạt động của giới thượng lưu là chính. Tất nhiên, mảnh đất của chúng chưa từng phải hứng chịu ngọn lửa của chiến tranh, nên việc bọn chúng có thể tiến xa đến mức nào khi việc đó xảy ra, tôi không biết.

Do đó, những quý tộc quay lưng và chạy trốn bị đối xử khá nặng nề trong thế giới này. Tôi nghĩ chạy trốn khỏi một trận chiến không thể chiến thắng cũng là một lựa chọn, nhưng lối nghĩ của tôi đến từ Nhật Bản yên bình nên tôi không thể nói nhiều được.

[Vậy ra hai người từng là quý tộc.]

"Và là những kẻ đã sống sót một cách nhục nhã. Ngay cả bây giờ, những người biết đến tình cảnh của chúng tôi, đều nhìn bọn tôi với ánh mắt kinh tởm và chúng tôi cũng luôn bị quấy rầy. Tất nhiên, tôi đã họ hỏi tại sao lại không chiến đấu chính trực và hi sinh. Dù đã bao nhiêu lần tôi hỏi phụ mẫu mình, thì cũng không hề có câu trả lời. Đã có nhiều lần chúng tôi nghĩ đến việc tự tự. Nhưng như thế thì không tốt chút nào, cách đó không được." (Eva)
[Không tốt?]

"Dù có tự tử thì cái mác được đóng lên người chúng tôi cũng sẽ không biến mất. Những người đã chết, cũng như mảnh đất đã bị thiêu rụi sẽ không trở lại nữa." (Eva)

Chà, đúng là như vậy thật. Khi vết nhơ đã được in lên rồi, chỉ tự sát thôi cũng không đủ để khiến nó biến mất. Tuy nhiên, chuyện này thì có liên quan gì đến bố mẹ thôi? Không phải cuộc nói chuyện đang đi chệch hướng sao?

"Chính vì thế nên tôi đã quyết định lấy lại nó trước khi chết. Đất nước Kaleneon, không, dù chỉ vùng lãnh thổ đã mất Ansland cũng được." (Eva)

Kaleneon.

Eva-san và Ruria đến từ cùng một quốc gia với bố mẹ tôi. Ansland chắc là quê nhà của họ. Nhưng điều này thật quá phi lý. Họ không có đồng minh. Chỉ với hai người thì họ có thể làm gì?

Nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi chỉ có thể hình dung ra họ chết trong vô ích.
?! Nguy hiểm quá! Cái giọng đó, nếu đó đích thực là giọng nói của Eva-san, không lẽ tôi sẽ bị cô ấy sử dụng để phục vụ cho âm mưu đó?! Không đâu, mục tiêu này quá liều lĩnh và tôi sẽ không đồng thuận đâu. Ờ phải đấy, không đời nào chuyện đó lại xảy ra.

[Suy tính của cô vĩ đại quá đó. Ra vậy, Kaleneon là nơi chôn rau cắt rốn của Eva-san hử. Giờ thì tôi đã hiểu. Cám ơn cô rất nhiều vì thông tin quan trọng.]

"... Không, tôi vẫn còn nhiều thông tin khác. Xin thầy hãy lắng nghe."

Thật là một quãng dừng khó chịu. Không lẽ, cô ta vẫn chưa từ bỏ việc ép tôi hợp tác?

Nếu cô ta tiếp tục đưa ra tin tức thì không có gì phải mất.

Cuộc nói chuyện với vị nữ quý tộc của một vong quốc Eva tiếp tục.

*=*=*=*=*=*=*=*=*

Trans: Obabobu

Edit: Lazy Neko

*=*=*=*=*=*=*=*=*