Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 1375: Rốt cuộc đây là nơi nào?



Lâm Mạc Huy đã sớm đề phòng, cho nên sau khi anh cảm thấy có động tĩnh thì lập tức rút tay lại hai tấc. Khoảng cách hai tác này, một con rắn đầu hình tam giác màu đen đỏ đan xen từ trong hang động nhảy ra ngoài, mở to miệng cắn. 

Vị trí của nó cắn chính là vị trí vừa rồi tay của Lâm Mạc Huy đặt. Nếu không phải là Lâm Mạc Huy kịp thời lùi lại hai tấc, chỉ sợ con rắn sẽ cắn lên tay của anh. 

Mà sau khi Lâm Mạc Huy nó được, con rắn độc này liền trực tiếp cắn lên không trung. Lúc nó chuẩn bị lùi về, tay của Lâm Mạc Huy cũng chuyển động theo. Anh dồn sức duỗi tay ra, chụp lấy vị trí bảy tấc của con rắn độc này, nắm con rắn độc ở trong tay. Con rắn độc bị cầm ở vị trí bảy tấc, không còn lực phản kháng, bị Lâm Mạc Huy xách lôi ra ngoài. 

Lâm Mạc Huy nhìn chăm chú tỉ mỉ, con rắn độc này không dài lắm, nhìn trông cũng mập mạp. Toàn thân màu đen đỏ đan xen, đầu rắn hình tam giác, trên răng nanh vẫn còn dính dịch thể, đúng chuẩn là một con rắn độc! Loài rắn độc này cực kỳ hiểm thấy, độc tính rất kinh khủng, một khi còn để ở bên ngoài thì không biết sẽ có bao nhiều người bị hại nữa. 

Cho nên Lâm Mạc Huy cũng không chần chừ, ra tay gi3t chết con rắn độc này, túi mật của con rắn độc cũng bị anh lấy ra. Độc tính của loài rắn này cực mạnh, mật rắn có thể làm thuốc chữa bệnh, cũng là một vị thuốc rất quý hiếm. 

Giải quyết xong con rắn độc này, Lâm Mạc Huy mới đưa tay vào hang động đó, lục tìm ở trong đó một chút, thật sự tìm thấy một chỗ gồ lên nho nhỏ. Lâm Mạc Huy ấn lên chỗ gồ, chỉ nghe thấy một âm thanh nhè nhẹ vang lên, hòn non bộ cao bằng một người bên cạnh từ từ di chuyển, lộ ra một cái cửa đá. 

Trong cửa đá là một mảng tăm tối, Lâm Mạc Huy lấy điện thoại ra, chiếu ánh sáng đi vào trong. Anh vừa mới đi vào, cửa đá liền trực tiếp đóng lại. Có điều, điều này cũng không làm khó được Lâm Mạc Huy, với trình độ của anh thì anh cũng không để cái cơ quan nhỏ bé này ở trong mắt. 

Bên trong cửa đá là một hành lang đá dài, Lâm Mạc Huy thuận theo hành lang đá mà đi, đi khoảng mười mấy mét, đi qua một chỗ rẽ, vậy mà lại đến một căn phòng bằng đá rộng rãi. Đứng ở trong căn phòng bằng đá, Lâm Mạc Huy ngửi thấy một mùi rất hôi tanh, dường như là một mùi xác sống nào đó vậy. 

Lông mày của Lâm Mạc Huy cau lại, rốt cuộc đây là nơi nào? 

Phạm vi được điện thoại chiếu sáng quá nhỏ, Lâm Mạc Huy cũng không nhìn rõ tình hình thực tế trong phòng đá này. 

Lúc anh đang định tỉ mỉ tìm kiếm, bên cạnh đột nhiên truyền tới một trận gió mạnh, dường như có một thứ gì đó lao tới. Trận gió mạnh này rất mãnh liệt, đủ thấy sức mạnh của thứ này lớn đến thế nào. Lâm Mạc huy căn bản là không dám chống đổi, anh vội vàng lộn nhào một cái, tránh được một đòn. Phía sau truyền đến âm thanh của một vật nặng rơi xuống, theo sau, thứ đó lại một lần nữa nhảy lên, lại còn lao về phía Lâm Mạc Huy.