Trùng Sinh: Ta Vinh Hoa Phú Quý

Chương 21: Nói với mình ta



Sau khi nghe xong những chuyện xảy ra ở Giả gia mà Lăng Sở kể, Lăng Triều Văn mới phát hiện rất nhiều chuyện mình không biết.

Lăng Triều Văn cẩn thận quan sát cháu trai, cho rằng phán đoán của hắn không sai, Lăng Sở đã thay đổi rất nhiều.

Có vẻ như chỉ sau một đêm, cháu trai hắn đã trưởng thành. Cậu thiếu niên đa cảm cư xử vừa phải và luôn khuôn khổ bây giờ đã trở thành một chàng trai nhanh nhẹn, khéo léo, điều này không chỉ khiến Lăng Triều Văn cảm thấy vui vẻ mà còn có chút buồn bã.

Chuyện xảy ra ở Giả gia lẫn việc với bạn bè phản bội chắc chắn đã làm cháu trai hắn tổn thương mới khiến cho Lăng Sở tốt bụng, dịu dàng thay đổi chóng mặt như vậy.

Hắn cảm thấy có lỗi với đại ca vì đã không chăm sóc tốt cho cháu mình.

Khác với suy nghĩ của người khác, Lăng Triều Văn không hề nghi ngờ cháu mình, thay vào đó hắn chiếc cảm thấy tiếc thay cho Lăng Sở.

"Thật không ngờ Giả gia lại đối với ta ác cảm mãnh liệt như vậy. Nếu ta sớm phát hiện, có lẽ đã có thể ngăn cản Giả Nguyên Lăng tiếp cận cháu, những chuyện như thế cũng sẽ không xảy ra." Lăng Triều Văn tức giận.

"Nhị thúc, đó không phải là lỗi của thúc. Giả gia diễn giỏi như vậy. Đến cháu cũng không nhìn ra con người thật của Giả Nguyên Lăng." Lăng Sở lạnh lùng nói.

Nếu kiếp trước hắn phát hiện ra sớm hơn, có lẽ đã không bị Giả Nguyên Lăng hãm hại, cũng không để Lăng gia rơi vào thế bị động, không để Lăng gia bị người ta chèn ép.

"Bây giờ Giả Nguyên Lăng đã bị kết án, thay vì cứu hắn, Trương Đông đã cắt đứt quan hệ cha nuôi với hắn ngay tại chỗ. Cho nên mối quan hệ giữa Trương Đông với Giả gia khả năng sẽ không còn thân thiết như trước nữa. Nhưng mối quan hệ của chúng là khu mỏ của Giả gia. Chỉ sợ cho dù Giả Nguyên Lăng bị lưu đày, hắn vẫn sẽ được cứu ra. Nhị thúc, cháu cần thúc làm một việc."

Trái tim như lỡ một nhịp, nhận thấy ý định gi.ết chóc thoáng qua trên khuôn mặt cháu mình, Lăng Triều Văn có chút bối rối :"Cháu muốn làm gì?"

Lăng Sở nhìn Lăng Triều Văn :"Giết hắn."

Không một chút do dự, lời nói của hắn nói ra như thể gi.ết Giả Nguyên Lăng chỉ là một việc bình thường.

Phỏng đoán của Lăng Triều Văn đã đúng. Liếc nhìn xung quanh thư phòng để chắc chắn không có người bên hầu nào, hắn cau mày hỏi Lăng Sở :"Bằng cách nào?"

Lăng Sở không khỏi ngạc nhiên :"Nhị thúc, thúc không tức giận sao?"

Lăng Triều Văn im lặng một lúc rồi nói :"Nếu nói Giả gia và Lăng gia bây giờ chính là kẻ thù không đội trời chung cũng không phải là không đúng. Hơn nữa bây giờ Trương Đông đang như hổ rình mồi, những kẻ theo phe hắn chắc chắn sẽ không ngại ra tay với chúng ta. Có thể gi.ết Giả Nguyên Lăng, vậy cũng tốt. Ít nhất có thể khiến đám tay sai đó khiếp sợ. Nhưng, cháu định làm như nào?"

Bừng tỉnh sau những gì Lăng Triều Văn nói, Lăng Sở lạnh lùng đáp :"Giả Nguyên Lăng bị lưu đày ở biên giới phía nắc và phía nam. Tìm một kẻ ra tau tàn độc chẳng phải rất dễ sao?"

Lăng Triều Văn mỉm cười :"Kế hoạch của cháu rất tốt, tuy nhiên chúng ta cần gì phải đợi Giả Nguyên Lăng đến nơi rồi mới ra tay. Thừa phát lại* của nha môn sẽ hộ tống Giả Nguyên Lăng đến nơi lưu đày, Trương Đông sẽ không ra tay cứu người giữa đường, hắn nhất định sẽ đợi Giả Nguyên Lăng đến nơi rồi mới cứu. Khoảng thời gian đó không phải rất tốt sao? Rất nhiều tội phạm đã bỏ mạng giữa đường, một Giả Nguyên Lăng mất mạng giữa chừng cũng không có gì lạ, huống chi hắn ban đầu đã bị thương."

Đôi mắt của Lăng Sở thoáng chốc sáng rực :"Nhưng làm thế nào để tránh đám người thừa phát lại*?"

[*Thừa phát lại, hay chấp thế lại, là người có các tiêu chuẩn, được Nhà nước bổ nhiệm và trao quyền để làm các công việc về thi hành án dân sự, tống đạt giấy tờ, lập vi bằng và các công việc khác theo quy định. Thừa phát lại tương tự như chức mõ tòa và chấp hành viên.]

Lăng Triều Văn lại cười :"Ai nói chúng ta sẽ tránh bọn họ? Việc đó cứ để ta, không cần cháu nhúng tay vào."

Nghe những lời đó, Lăng Sở đột nhiên nhận ra với tư cách là đồng tri*, đã làm việc ở nha môn nhiều năm, nhị thúc của hắn có thể dễ dàng đối phó với những thừa phát lại đó hơn bất kỳ ai.

[*đồng tri: phó tri châu]

"Nhị thúc, người phải cẩn thận đó."

Lăng Triều Văn gật đầu :"Đừng lo. Ta biết phải làm gì!"

Đương nhiên Lăng Sở tin tưởng nhị thúc. Ánh mắt vô tình quét qua eo, Lăng Sở phát hiện một mặt giây chuyền màu ngọc bích tinh xảo đê trên người nhị thúc, hình dáng quen thuộc đó khiến hắn nhớ đến ngay lập tức. Lăng Sở cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Nhị thúc, dạo gần đây có kẻ nào lạ lạ xung quanh thúc không?"

Bị Lăng Sở đột ngột hỏi, Lăng Triều Văn có hơi bối rối :"Sao vậy?"

Không biết phải giải thích như nào, Lăng Sở nghĩ một chút rồi nói :"Ý định của bọn chúng là muốn vị trí của thúc, cho nên chúng chắc chắn sẽ nghĩ ra kế hoạch khác. Xem xét tình hình thổ phỉ ở chỗ chúng ta với những nơi khác, rất có khả năng chúng sẽ vu khống chúng ta cấu kết với thổ phỉ, khi đó chắc chắn chúng ta sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm. Những người hầu, những người thân cận tốt hơn hết là nên lựa chọn kỹ một chút."

Lăng Sở nói giọng chắc như đính đóng cột, Lăng Triều Văn có hơi bối rối.

"Lăng nhi, tại sao cháu lại nghĩ bọn họ sẽ vu khống ta cấu kết thổ phỉ?, Lẽ nào cháu còn phát hiện điều gì khác?"

Lăng Sở không ngờ nhị thúc lại phát hiện ra điểm kỳ lạ nhanh như vậy.

Hắn ước có thể kể hết mọi chuyện với Lăng Triều Văn. Nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, lại sợ nếu như hắn nói, liệu nhị thúc có tin?

"Nói với một mình ta thôi." Thấy cháu mình do dự, Lăng Triều Văn liền nghĩ cháu mình gặp phải điều gì khó nói.

"Nhị thúc, cháu có một giấc mơ." Hít một hơi thật sâu, Lăng Sở quyết định đem những gì đã từng xảy ra kể cho nhị thúc biết dưới dạng một giấc mơ.

Lăng Triều Văn nhìn Lăng Sở, bầu không khí xung quanh Lăng Sở đột nhiên trở nên nghiêm túc, khuôn mặt hằn rõ vẻ buồn đau. Ngay cả cảm xúc bên trong đôi mắt hắn cũng nói cho Lăng Triều Văn biết trong lòng cháu mình bây giờ rất bất an, dường như hắn ôm quá nhiều nối buồn khiến cho trái tim Lăng Triều Văn cũng nhói đau.

Lăng Triều Văn nghiêm túc, tin rằng giấc mơ kia hẳn là vô cùng bất thường.

"Trong mơ, cháu bị đổ oan tội ngoại tình với vợ lẽ của Giả Ân, bị buộc tội không thể nào thoát khỏi. Cũng vì thế mà ảnh hưởng đến việc thúc lên nhậm chức đồng tri. Sau đó, ông nội đến Giang Châu để xác thực chữ viết cùng tranh vẽ, nhưng đến nơi rồi mới phát hiện toàn bộ là đồ giả, bị người ta đuổi ra ngoài, danh tiếng vì thế mà mai một. Và rồi chỉ trong một đêm, cả Lục gia bị một đám cướp diệt sạch, tài sản đồ đạc trong nhà bị lục tung. Khi quan phủ bắt đầu điều tra, phát hiện trong tay gia chủ Lục gia nắm chặt miếng ngọc bội màu ngọc bích của thúc. Chính vì miếng ngọc bội đó, Lăng gia chúng ta bị kết tội thông đồng với thổ phỉ, sát hại Lục gia. Nhưng miếng ngọc đó của thúc vốn dĩ đã mất từ trước. Thúc tìm rất lâu nhưng không thấy, sau đó thúc cũng không để ý nữa chỉ nghĩ chắc là do để quên ở đâu đó..."

Khuôn mặt của Lăng Triều Văn càng lúc càng trở nên nghiêm túc, nghe đến đoạn cuối cùng hắn dường như không thể tin nổi.

"Nhị thúc, có phải thúc cũng nghĩ cháu đã thay đổi rất nhiều, phải không?" Lăng Sở hỏi.

Lăng Triều Văn trấn tĩnh bản thân, hỏi :"Liên quan đến giấc mơ đó sao?"

Lăng Sở gật đầu :"Nhị thúc, thúc có tin không? Là lúc cháu sau rượu ngủ thiếp đi ở sân nhà Giả Nguyên Lăng mơ thấy, trước khi mọi chuyện xảy t. Chỉ là cảm thấy vô cùng chân thực, cho nên mới phải đề phòng. Vì thế cháu đã ngậm viên dược mẫu thân để lại, hoá giải thuốc bị bọn chúng bỏ vào canh. Đó chính là lý do cháu kịp thời rời đi trước khi bọn họ đến, còn có thêm thời gian gài bẫy ngược lại."

"Nhị thúc, cháu không nghĩ đó như một giấc mơ, ngược lại giống như đã từng xảy ra."

Càng nói, sự lạnh lùng và lẫn ý thù địch trên người hắn càng trở nên rõ ràng, sự tàn ác trong đôi mắt không cách nào che giấu được.

Ngay cả Lăng Triều Văn cũng nhận ra sự thay đổi của cháu trai mình. Nhìn trạng thái của Lăng Sở, hắn giật mình vội nắm lấy tay Lăng Sở gọi :"Lăng nhi."

Lòng bàn tay ấm áp của nhị thúc như kéo Lăng Sở thoát ra khỏi mớ ký ức khủng khiếp. Trên người hắn lạnh lùng cùng địch ý chậm rãi tan biến, trong mắt tàn nhất cùng sát ý cũng dần dần tiêu tan :"Nhị thúc."

Nhìn hắn, Lăng Triều Văn nghiêm túc nói :"Quá trầm mê rồi."

Đó vốn dĩ hoàn toàn là những ký ức thật, không phải là mơ. Lăng Sở hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra, cố gắng kìm nén cảm xúc đang cuộn trào trong cơ thể.

"Nhị thúc, xin lỗi. Là cháu không kiểm soát tốt bản thân."

Lăng Triều Văn lắc đầu, nói :"Đứa trẻ ngốc này! Sao cháu phải xin lỗi. Cháu có một giấc mơ quá kinh khủng, lúc tỉnh dậy mọi thứ trong giấc mơ lại trở thành thật. Bất cứ ai cũng sẽ mất khống chế, nhưng cháu rất bình tĩnh, còn chiếm ưu thế hơn Giả Nguyên Lăng. Cháu đã làm rất tốt rồi!"

Ngay cả Lăng Triều Văn cũng không thể giữ bình tĩnh.

Hắn chắc chắn cháu hắn sẽ không bịa chuyện gạt hắn. Giấc mơ kỳ lạ và chân thực đến mức nó sẽ là xa vời nếu như tất cả chỉ là ngẫu nhiên. Hắn không dám tưởng tượng nếu như không có giấc mơ đó cháu hắn sẽ ra sao.

Nếu thật sự mọi chuyện diễn ra như trong giấc mơ kia, vậy Lăng gia sẽ...

Lăng Triều Văn không khỏi cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

"Lăng nhi. Hãy kể lại cho ta những gì cháu mơ một lần nữa, thật chi tiết. Cứ bình tĩnh, nói từ từ thôi. Bây giờ cháu không hề bị đổ oan, Lăng gia chúng ta vẫn rất an toàn. Cháu không cần phải lo lắng, bình tĩnh nói." Lăng Triều Văn quyết định lần nữa xem xét lại giấc mơ của Lăng Sở một cách cẩn thận.

Tuy có vẻ vô lý nhưng hắn đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Lăng Triều Văn đột nhiên nghĩ đến bí mật ẩn sâu trong trái tim mình. Đó là bề đại tẩu của hắn, người mẹ đã mất từ lâu của Lăng Sở. Cháu hắn suy cho cùng vẫn có huyết thống của gia tộc đại tẩu, cho nên về bản chất có lẽ vẫn sẽ có một phần không giống nhau.

Giấc mơ đó có thể là điềm báo.

Lăng Sở hơi ngạc nhiên :"Nhị thúc, thúc tin cháu?"

Lăng Triều Văn gật đầu :"Ta tin đó là một lời cảnh báo với chúng ta. Nếu không cháu làm sao mà thoát được."

Lăng Sở vui mừng vì nhị thúc đã chọn tin tưởng hắn.