Đám đệ tử không ai dám lên tiếng cả, Thuỷ Nguyệt đai sư quay người phất tay áo rồi nói: “Thôi, đi thôi, chưởng môn chân nhân còn đang trên Thông Thiên Phong đợi chúng ta kìa”.
Đứng trên cao đưa mắt nhìn đám dân thường đi hết, Tiêu Dật Tài mới thở phào nhẹ nhõm, đoạn cất giọng ồm ồm nói với Lâm Kinh Vũ đang đứng bên cạnh: “Cuối cùng cũng đã đưa qua rồi!”.
Lâm Kinh Vũ cũng thở dài một tiếng, có vẻ như cất đi một gánh nặng, thế nhưng trên mặt hai hàng lông mày nhíu lại. Hắn không được hoàn toàn nhẹ nhõm như Tiêu Dật Tài, hình như trong lòng còn có điều gì đó vương vấn.
Lâm Kinh Vũ gật đầu cười, đang định nói gì thì đột nhiên từ đằng xa truyền lại âm thanh kinh hãi. Tiêu Dật Tài và Lâm Kinh Vũ kinh ngạc cùng lúc bay về hướng phát ra âm thanh đó.
Âm thanh đó phát ra từ cổng Nam thành Hà Dương, nơi có vài đệ tử Thanh Vân Môn đang đi tuần sát, từng người như gặp đại địch, pháp bảo bay lên, thần sắc khẩn trương. Chỉ thấy trên tường thành, một con yêu thú thân sói đầu sư tử, hai mắt to đỏ hỏn như hai cục máu ánh lên những cái nhìn hung dữ, miệng đang gầm thét nhìn đám đệ tử Thanh Vân Môn. Nhưng dường như nó cũng biết đám người này không giống như đám thường dân cho nên nhất thời chưa có động tĩnh gì cả. Tiêu Dật Tài cùng Lâm Kinh Vũ đáp xuống, lúc đó đám đệ tử Thanh Vân Môn mới dần dần tiến lại. Mọi người chăm chú nhìn con quái vật một hồi, Tiêu Dật Tài mới thở hắt ra nói nhỏ: “Là yêu thú”.
Đột nhiên bên cạnh Lâm Kinh Vũ một đệ tử Thanh Vân Môn hét lên: “Bên kia, bên kia…”. Thanh âm pha lẫn sự kinh hãi, đám người trong lòng giật mình, dường như cùng lúc ngước nhìn lên hướng về phía mà người kia chỉ. Chỉ thấy mây đen tầng tầng lớp lớp, tiếng sấm ầm ầm rền vang, sét chớp dọc ngang xé nát bầu trời, mặt đất như muốn rung chuyển, lẫn vào trong đó là âm thanh ghê rợn như từ cửu u thâm sâu vọng lên, len lỏi vào sâu tận hồn phách mỗi người liên miên bất tuyệt. Vô số yêu thú ào ào như thác lũ đen kín từ xa kéo tới, gào thét ầm ầm như muốn lật nhào cả trời đất, không gian tràn ngập không khí điêu tàn ngột ngạt khiến lòng người sợ hãi.
Đám đệ tử Thanh Vân Môn ai nấy mặt mũi đều biến sắc, Tiêu Dật Tài hàm răng cắn chặt lại rồi hét to: “Chạy, chạy mau, lập tức về Thanh Vân Sơn”. Thanh âm vừa dứt, đám đệ tử không chút chậm trễ, từng người từng người ngự pháp bảo bay lên, trên tường thành con quái vật gầm lên một tiếng, dáng vẻ cực kỳ hùng dũng.
Lâm Kinh Vũ bay ở cuối cùng, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy vô số yêu quái đang điên cuồng tràn tới như thác lũ, cả một vùng rộng lớn dường như đã biến thành một biển trời ác thú, không còn một chút sinh khí.
Kiếp hoạ…cuối cùng cũng đã tới!
* * * * * *
Ngọc Thanh Điện.
Cả một bầu không khí khủng bố bao trùm lấy toà đại điện to lớn nguy nga này, tất thảy mọi người trong chính đạo đang ngồi đây tuyệt nhiên không ai nói lấy một lời. Điều đáng sợ nhất cuối cùng cũng đã đến.
Cũng con đường này, mười năm trước hắn đã từng bước đi…
Mười năm sau, cảnh vật vẫn như cũ, không có gì thay đổi, tùng bách vẫn xanh, cây cỏ vẫn um tùm, đến cả con đường hắn đi cũng vẫn ẩm ướt mềm mại như mười năm trước đây.
Chỉ có…hắn…đã đổi thay.
Gió vẫn thổi, vạt áo hắn phất phơ, tóc theo gió, rối cuốn trên lưng hắn. Tiểu Hôi vẫn còn đang say ngủ, đuôi thỉnh thoảng lại khẽ ve vẩy.
Con đường này ngoằn ngoèo trải dài vế phía thâm sơn. Sương mù lúc hợp lúc tan cuốn theo từng bước đi. Hắn vẫn mơ màng bước, tiến lên phía trước, không một lần ngoái lại đằng sau.
Con đường chạy dài rồi rẽ thành hai hướng, bên trái con đường nhỏ vẫn u thâm trải dài, bên phải thấp thoáng sau rặng tùng bách ẩn hiện một ngôi từ đường.
Đó chắc là Tổ Sư Từ Đường, Quỷ Lệ tự nhủ trong lòng. Mười năm trước tại nơi này hắn đã từng cùng Lâm Kinh Vũ chống lại Ma Giáo, cũng tại nơi này hắn và Lục Tuyết Kỳ đứng đối mặt nhìn nhau.
Mà giờ đây, hắn với những người cũ đó đã trở nên xa lạ.
“Soạt…soạt…soạt”.
Âm thanh nho nhỏ từ xa truyền lại, dường như có ai đó dậy sớm quét lá, nhè nhẹ du dương, Quỷ Lệ trầm mặc lắng nghe. Trong lòng hắn bỗng trỗi dậy những hoài niệm, những năm tháng bình lặng hoá ra đều trong những tiếng “soạt, soạt” nhẹ nhàng vọng tới nơi này âm thầm trôi đi.
Hắn đột nhiên như tỉnh giấc mộng, đột ngột quay đầu lại, cả không gian yên tĩnh trong chớp mắt như ngưng đọng, ngay cả tiếng “soạt…soạt” từ xa dường như cũng dừng lại, tĩnh mịch không một tiếng động.
Quỷ Lệ chăm chú nhìn Quỷ Tiên Sinh trầm mặc hồi lâu rồi hỏi: “Tiên sinh vì sao lại nói cho ta những điều này?”.
Quỷ Tiên Sinh cười nhẹ, bóng dáng hắc ám hoà quyện với sương mù, có vẻ mơ hồ đáp: “Công tử không cần phải nghĩ nhiều, dù sao ta đã nói hết rồi, tin hay không là tuỳ công tử”.
* * * * * *
Thông Thiên Phong
Một tiểu đồng vừa quét lá xong, đang định nghỉ ngơi chốc lát thì từ xa một bóng nhân ảnh mặc một chiếc áo màu xanh da trời đi tới. Mặc dù đệ tử Thanh Vân Môn đến đây không phải là ít, thế nhưng người này mười năm qua không biết đã đến đây bao nhiêu lần, bọn họ cũng đã quá quen rồi.
Nghĩ xong, hắn bước nhanh về phía ngôi từ đường phía sau ngọn Thông Thiên Phong.
* * * * * *
Ở ngã ba con đường nhỏ, Quỷ Lệ nhìn Quỷ Tiên Sinh đã lâu, trong mắt hiện lên những cái nhìn kỳ lạ, Quỷ Tiên Sinh cũng vẫn đứng đó nhìn hắn.
Một lúc sau, Quỷ Lệ không nói một tiếng nào đột nhiên quay người lại, hướng về phía con đường nhỏ âm u mà bước đi, Quỷ Tiên Sinh bất động, mắt nhìn theo Quỷ Lệ.