Trọng Sinh Trở Lại, Không Để Chàng Rời Xa

Chương 60: Cầu nguyện



"Tam tỷ, ngón tay có đau không?" Đỗ Vân Nặc hỏi có chút e dè khiếp sợ.

Đỗ Vân Anh nửa dựa vào gối, vươn tay: "Y nữ nhìn qua, một lần nữa rửa sạch băng bó thuốc, mấy ngày nay chú ý một chút, từ từ cũng sẽ tốt lên."

Đỗ Vân Nặc thở phào nhẹ nhõm một hơi, có thể thấy được đôi bàn tay trắng nõn kia bị bọc đến cồng kềnh khó coi, càng thêm áy náy, từ trong tay áo lấy ra một cái hộp tròn to bằng bàn tay: "Đây là thuốc mỡ tiêu sưng trị sẹo trong cung, năm ngoái Dì trong phủ Cảnh Quốc Công đưa cho mẫu thân, mẫu thân thấy cổ ta đỏ lên, đưa cho ta thoa. Nó lành lạnh mát mẻ, bôi lên sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tỷ lần sau bôi thử."

Đỗ Vân Lạc nghe vậy, ánh mắt dừng ở trên hộp tròn kia, có vài phần ngoài ý muốn.

Vị Tứ tiểu thư này chỉ vào không ra, thế nhưng lại chủ động tặng đồ, lại là đồ trong cung ban xuống, mặt trời này quả nhiên là mọc từ phái tây.

Đáy mắt Đỗ Vân Anh thoáng hiện lên kinh ngạc, tươi cười đầy mặt bảo nha hoàn thu lại: "Vẫn là ngươi cẩn thận, ta quay đầu lại dùng thử xem."

Nói như thế, nhưng thuốc mỡ này, Đỗ Vân Anh tuyệt đối không dám thử.

Liêu di nương trong Cảnh Quốc Công phủ, cùng Liêu thị, đó cũng là bằng mặt không bằng lòng, sau lưng không ít lần so sánh, Liêu di nương từ trong tay Tiểu Công Gia lấy được đồ vật, khoe khoang một phen, cũng sẽ không nỡ cho Liêu thị, nếu cho, cũng không nhất định chính là thứ tốt.

Dù sao, Quốc Công Phủ tuy thể diện, ngự ban đồ đạc cũng không phải nói có thì có, nói tặng liền tặng.

Huống hồ, tâm tư Đỗ Vân Nặc, Đỗ Vân Anh cũng không sờ được, Tứ muội này chính là một con độc xà, khi nào cắn mình một miếng cũng không biết, vạn nhất...

Đỗ Vân Lạc không kiên nhẫn nhìn các nàng đoán tâm tư, dựa theo ý của Mạc thị, tìm một đề tài khác, rời đi sự chú ý của Đỗ Vân Anh.

Ba người kéo đông kéo tây nửa ngày, Đỗ Vân Anh một đêm không ngủ vững vàng mệt mỏi, Đỗ Vân Lạc liền lôi kéo Đỗ Vân Nặc đi ra.

Đỗ Vân Nặc được người của Liêu thị mời trở về An Phong viện, Đỗ Vân Lạc vòng qua Thanh Huy viên, Chân thị lại đi Liên Phúc Uyển, nàng cũng đi theo.

Hạ lão thái thái nghỉ ngơi ngủ trưa vừa mới dậy, thấy Đỗ Vân Lạc, cười vẫy tay nói: "Mau tới đây một chút, hôm nay chén đá này không tệ, lạnh thấu tim, hỏa khí đều tan đi. Nói xong, liền bảo Lan Chi thay Đỗ Vân Lạc chuẩn bị một chén.

Đậu đỏ được nấu thành cát, đá xay nhuyễn, ăn kèm với sữa bò, thơm ngọt thanh mát, hợp khẩu vị Đỗ Vân Lạc nhất.

Chân thị mỉm cười hỏi: "Ngươi đi Thủy Phù Uyển? Vân Anh có ổn không?"

Đỗ Vân Lạc vừa ăn, một mặt nói: "Y nữ lên thuốc, nói phải từ từ dưỡng thương, ta cùng Tứ tỷ đếnTam tỷ tỷ nói chuyện giải sầu, nàng ta mệt mỏi, chúng ta mới tan rã."

"Đáng thương đứa nhỏ!" Chân thị niệm một câu Phật hiệu.

Hạ lão thái thái mím môi lắc đầu, mặc kệ ban ngày bà có nghiêm khắc giáo huấn như thế nào, nhưng trong lòng, bà cũng đau lòng.

Chỉ mong mấy đứa nhỏ này, suy nghĩ thấu đáo hơn, chớ vô duyên vô cớ cuốn vào thị phi người khác, cuối cùng liên lụy chịu khổ.

Từ ma ma quan sát thần sắc Hạ lão thái thái, đề nghị nói: "Dù sao trong tháng bảy, không bằng làm pháp sự, cũng cầu thái bình, an tâm."

Thế nhân phần đông tín Phật, tháng bảy lại trùng hợp với quỷ nguyệt, luôn cảm thấy chuyện xui xẻo sẽ xuất hiện.

Hạ lão thái thái cho là đúng, vừa định gật đầu đáp ứng, nghĩ lại, lại lắc đầu: "Không tốt, chuyện hôm qua, trong kinh bao nhiêu người đều nhìn thấy, chúng ta đột nhiên mời cao tăng về, còn không biết khiến người ta truyền thành bộ dáng gì đây!"

Mọi người đều có thể truyền càng đáng sợ.

Nói là cầu phúc, mỗi người đều coi như ngươi trừ tà.

Đến nhà lập đàn riêng? Người bên ngoài không biết chừng còn nghĩ Đỗ Vân Anh cùng Đỗ Vân Nặc đụng vào thứ gì, ba người nói gom lại thành hổ, Đỗ Vân Anh còn nói chuyện hôn sự như nào nữa?

Xua đuổi trừ tà? Đó chẳng khác nào chỉ vào mặt mắng Cảnh Quốc Công phủ cùng Định Vương phủ là yêu tà kia.

Đỗ gia, còn chưa có cách nào cùng hai nhà này trở mặt.

Chân thị thông thấu, hiểu được ý tứ của Hạ lão thái thái, nói: "Không bằng mấy ngày nay, con dâu đi Pháp Âm tự bái lạy đi. Nguyên bản cũng có tính toán này, Vân Như sắp lập gia đình, con dâu muốn cầu xin cho nàng."

Hạ lão thái thái suy nghĩ: "Như vậy cũng tốt, nói ra hợp tình hợp lý. Thêm một ít bấc dầu thơm, quyên góp một ít công đức, lấy bạc từ sổ sách riêng của ta đi. Chuẩn bị cá chép với rùa phóng sinh."

Chân thị đáp ứng.

Đỗ Vân Lạc nghe các nàng đối thoại, tim đập thình thịch tăng nhanh hơn.

Nàng một mực chờ ngày này, tuyệt đối không thể bỏ qua.

"Ta cùng Tứ ca cùng mẫu thân đi." Đỗ Vân Lạc kéo cánh tay Chân thị, cười nói, "Nào có đạo lý cầu phúc cho tỷ tỷ, ta cùng Tứ ca trốn không thấy bóng dáng."

Chân thị không vượt qua được ải này nàng, đảo mắt nhìn về phía Hạ lão thái thái, thấy Hạ lão thái thái gật đầu, liền nhéo nhéo chóp mũi nữ nhi: "Ngươi có lý!"

"Vậy nhặt ngày không bằng đụng mặt trời, liền ngày mốt, được không ạ?" Đỗ Vân Lạc gần hơn một bước, nàng muốn đem thời gian thắp hương gắt gao nắm chặt trên tay.

Hạ lão thái thái tất nhiên là hy vọng sớm bái Phật dâng hương cầu bình an, sớm một chút tâm an một chút, lại được sư phụ trong Pháp Âm cầu an cho vài câu, bớt đi một chút chuyện bất bình trong phủ này, nhưng lúc này đã sắp đến chiều, nếu muốn sáng sớm ngày mai liền lên núi, thật sự hơi gấp một chút, liền theo ý của Đỗ Vân Lạc, định ngày mốt đi.

Triệu ma ma sai người đi mời Mạc thị đến thương nghị, Hạ lão thái thái để Đỗ Vân Lạc về An Hoa viện.

Đỗ Vân Lạc vừa bước vào An Hoa viện, thấy Kim Lăng đứng ở hành lang trước sương phòng nghe một bà tử nói chuyện.

Bà tử kia có chút mập mạp, bởi vì dáng người không thấp, thoạt nhìn cũng không cồng kềnh, mặc áo khoác màu lam nửa mới không cũ, tóc bóng loáng, trên đầu hai cây trâm bạc lóe lên dưới ánh mặt trời.

Kim Lăng nhìn thấy Đỗ Vân Lạc, vội vàng phúc thân hành lễ, bà tử kia thấy vậy, quay đầu lại, cười bồi phết phúc thân nói: "Ngũ tiểu thư đã trở lại."

Đỗ Vân Lạc nhìn kỹ, là Triệu gia.

"Hôm nay khí sắc của ma ma thật không tệ nha." Đỗ Vân Lạc thấy son phấn trên mặt Triệu gia bôi lên thỏa đáng, trên hai gò má nhàn nhạt điểm son, cho dù là người hơn bốn mươi tuổi, tuyệt không có vẻ khoa trương cùng tục khí, ngược lại lộ ra một cỗ hỉ khí, điều này so với Mạc thị, Liêu thị hôm nay tâm sự nặng nề thì khí sắc tốt hơn nhiều lắm.

Triệu gia khéo léo, vừa nghe lời này, liền phẩm ra chút không đúng, vội vàng buông tay nói: "Tiểu thư trêu ghẹo nô tỳ, nô tỳ mặt già này cũng không có chỗ đặt."

Đỗ Vân Lạc nhếch khóe môi cười cười.

Ý đồ của Triệu gia, trong lòng nàng biết rõ, tất nhiên giống như kiếp trước, là muốn vì cháu trai của nàng đòi Kim Lăng.

Trước kia Đỗ Vân Lạc đáp ứng, lại hại Kim Lăng hồng nhan bạc mệnh, kiếp này tất nhiên là không chịu.

Kim Lăng mặt mũi da mỏng, cũng không phải mấy đời làm nha hoàn, ngoại trừ Đỗ Vân Lạc là chỗ dựa, ở trong phủ không thể so sánh được với bà tử có thể diện gốc rễ sâu, trừ phi vạn bất đắc dĩ, Kim Lăng sẽ không đi đắc tội Triệu gia.

Nhưng nếu Triệu gia vẫn quấn quýt không buông, rốt cuộc là tổn hại thanh danh Kim Lăng.

Nghĩ đến đây, Đỗ Vân Lạc liền muốn làm ác nhân, tránh cho Triệu gia vẫn nhớ thương.

"Ma ma đã tới rồi, không bằng vào ngồi trong phòng một lát? Kim Lăng nhi, ngươi đi Thanh Huy viên một chuyến, cùng đại tỷ nói một tiếng, ta qua dùng cơm trễ chút". Đỗ Vân Lạc phân phó.

Kim Lăng sửng sốt, mặc dù do dự, vẫn là đáp ứng.

Triệu gia vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến Kim Lăng dù sao cũng là được Đỗ Vân Lạc sủng ái, chuyện thành hay không thành, đều muốn Ngũ tiểu thư gật đầu, liền chất đống cười, nói: "Vậy thì cảm ơn Ngũ tiểu thư ban trà."