Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương : Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 714



Chương 714: Trước đại chiến (1)

Tần Nhất nghiêm mặt vẫn rất có uy nghiêm.

Trần Á Bình ngược lại nghe vào tai, kỳ thật cô ấy cũng không phải là không quan tâm tới cái bụng của mình, chỉ là gặp được Tần Nhất khiến cô ấy rất vui mừng.

Tính ra thì cô ấy và Tần Nhất ở chung cũng không bao lâu, thế nhưng cô ấy lại có cảm thấy hai người giống như quen biết đã lâu, hơn nữa còn là loại sinh tử chi giao.

Cô ấy, rất thích Tần Nhất.

Người ôn nhu như vậy, mặc dù luôn thích ngụy trang bản thân, thế nhưng sự dịu dàng thực chất bên trong lại hấp dẫn không ít người.

Cô ấy cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.

"Tôi biết mà, còn không phải vì nhìn thấy cậu nên quá vui mừng sao." Trần Á Bình không tự giác hướng Tần Nhất nũng nịu.

Tần Nhất bất đắc dĩ nhéo nhéo chóp mũi cô nàng, giọng nói dịu lại: "Cậu ấy, nghịch ngợm. Hồ ly đâu, không đi theo sau mông cậu à?"
Lâm Thanh rất dính Trần Á Bình, giống như là trung khuyển.

Trần Á Bình nghe vậy lập tức từ bên trong sắc đẹp của Tần Nhất tỉnh lại: "Đi tìm Vân Hoán, mấy người đó không biết đang nhỏ to cái gì."

"Đúng rồi, Nhất Nhất, Sở Hòa và Đỗ Nguyên rốt cuộc ở bên nhau rồi." Trần Á Bình đột nhiên nói ra một chuyện bát quái lớn cho Tần Nhất nghe.

"Đỗ Nguyên thế mà có thể nhẫn nại đến lúc này, ngược lại vượt ngoài dự liệu của tôi, tôi còn tưởng rằng anh ta đã sớm ra tay rồi chứ." Tần Nhất cười khẽ, không biết nghĩ đến cái gì, bên trong đôi mắt hiện ra điểm điểm ánh sáng nhu hòa.

"Cái gì, cậu đã sớm biết, thật không thú vị, tôi còn tưởng rằng đây sẽ là niềm vui bất ngờ chứ." Trần Á Bình hơi bĩu môi, có chút không vui.

Tâm tình của phụ nữ có thai giống như trời tháng sáu, thay đổi bất thường, vốn còn chút không vui, không biết nghĩ tới điều gì, lại cười.
"Có điều hai người bọn họ đã rời căn cứ, Sở Hòa nói là muốn đi ra ngoài xông xáo, đại ngốc Đỗ Nguyên tự nhiên cũng không muốn một người vườn không nhà trống, cũng đi theo, nhưng bọn họ nói lúc cậu và Vân Hoán tổ chức đám cưới sẽ mang theo quà mừng trở về."

"Vậy à, ra ngoài giải sầu một chút cũng tốt."

Khúc mắc của Sở Mặc Hòa, Tần Nhất biết, nhưng cô thật sự không có ý trách anh ta.

Đáng tiếc, Sở Mặc Hòa giống cô, có đôi khi cố chấp muốn chết, mặc kệ cô nói thế nào, anh ta đều cho rằng là lỗi của mình.

Thôi thì thời gian sẽ phai nhạt hết thảy, một ngày nào đó, Sở Hòa đáng yêu nhưng có chút u sầu sẽ trở lại.

"Nhất Nhất, cậu nói xem giữa Sở Hòa và Đỗ Nguyên, ai là công ai là thụ?" Trần Á Bình cười có chút hèn mọn, ngọn lửa tám chuyện đang hừng hừng thiêu đốt.
Ngụm sữa bò vừa vào đến miệng Tần Nhất suýt chút thì phun ra ngoài, vấn đề này, cô chưa từng nghĩ tới có được không.

Có điều, cô cũng có chút hiếu kì thì phải làm sao!

Đây là, bị làm hư rồi?

Trong rừng rậm cách đây ngàn dặm, Sở Mặc Hòa đang ngủ say làm ổ trong ngực Đỗ Nguyên, bỗng nhiên hắt hơi một cái, tỉnh lại.

Dụi dụi đôi mắt long lanh ngập nước, Sở Mặc Hòa vừa ngáp vừa nói: "Nguyên Nguyên, em đói."

Một đoạn thời gian không gặp, Sở Mặc Hòa không còn là dáng vẻ gầy yếu mà Tần Nhất nhìn thấy trước đó nữa. Dưới sự tỉ mỉ nuôi dưỡng của Đỗ Nguyên, gương mặt trẻ con tinh xảo đã bắt đầu có thịt.

Đỗ Nguyên khều khều đống lửa, ánh mắt dừng trên người Sở Mặc Hòa nhu hòa rất nhiều, bàn tay to xoa đầu Sở Mặc Hòa: "Đợi một chút liền có ngay."

"Ừm." Sở Mặc Hòa cười đáng yêu, lệ khí giữa hai đầu lông mày biến mất không thấy nữa.

Sở Hòa ngẩng đầu hôn một cái lên cánh môi Đỗ Nguyên, nhịn không được làm nũng nói: "Nguyên Nguyên, anh là tốt nhất."

Đỗ Nguyên cười chất phác, nhưng đôi mắt càng trở nên tĩnh mịch, ngay lúc Sở Mặc Hòa vừa muốn rời đi, hai tay anh vòng ôm lấy lưng cậu, kéo gần lại khoảng cách giữa hai người, sau đó ngậm lấy cánh môi vừa rời đi kia, phô thiên cái địa hôn xuống.

Edit by Thanh tỷ

Chương 715: Trước đại chiến (2)