Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương : Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 406: Người đàn ông của tôi



"Lâm Bình, anh nói chuyện phải chú ý một chút, chúng tôi phản bội căn cứ lúc nào? Nam thần vốn là một thành viên trong căn cứ, chúng tôi nói cho cậu ấy cũng không có sai." Sắc mặt Dương Tình Thiên lạnh xuống.

Lâm Bình hơi kinh ngạc, đáy mắt lập tức hiện lên tia khinh thường: "Các người nghĩ tôi ngốc à, tôi chưa từng nghe qua trong căn cứ có một người như thế, cậu ta làm sao có thể là người trong căn cứ."

Tần Nhất biếng nhác đứng thẳng dậy: "Anh quả thật có chút ngốc, tôi có nói qua mình không phải người của căn cứ thành phố Z sao? Người bên trong căn cứ nhiều như vậy, anh có khả năng đều biết hết ư? Thật khéo, có lẽ bản công tử chính là một trong số những người anh không quen biết kia."

Nghiêm túc mà nói thì Tần Nhất đúng là người của căn cứ thành phố Z, tuy lúc trước đám người Vân Hoán rời khỏi căn cứ, Căn cứ trưởng Lục Bác Ái quả thực đã gạch tên bọn họ ra khỏi danh sách thành viên của căn cứ Z. Nhưng về sau Vân Hoán thành lập căn cứ Đế Đô, thanh danh càng lúc càng lớn, Lục Bác Ái vì muốn níu kéo chút xíu quan hệ, lại khôi phục tên của bọn họ.

Mặt Lâm Bình đỏ lên, bị Tần Nhất dis đến không đáp trả lại được. Lâm Bình ở trong căn cứ xác thực không phải người nổi danh gì, những người trên cao tầng kia anh ta có nằm mơ cũng đều chưa từng gặp qua.

Vân Hoán thời thời khắc khắc luôn chú ý đến tiểu gia hỏa, thấy mặt cô lạnh xuống, lập tức tiến lên: "Thất Thất, sao vậy?"

Tần Nhất lắc đầu: "Không có gì." Xác thực không có gì, một chút chuyện nhỏ mà thôi, cô không muốn nói cho Vân Hoán, cũng không cần thiết. Cô không phải búp bê sữa, chuyện gì cũng đều muốn cáo trạng.

"A, đây không phải đội trưởng Vân Hoán sao?" Ấn tượng của Đặng Bảo Bình với Vân Hoán rất sâu. Người khác có lẽ không biết, nhưng cô ấy lại biết. Vị đội trưởng trước mắt chính là Đế thiếu tiếng tăm lừng lẫy, thế nhưng cô ấy vẫn muốn gọi anh là đội trưởng Vân Hoán hơn.

Mặc dù, anh có chút đáng sợ.

Tần Nhất kéo Vân Hoán tới, giới thiếu: "Ừ, người đàn ông của tôi."



Đặng Bảo Bình sững sờ, sau đó mới nhớ ra giới tính chân thực của Tần Nhất. Cô ấy vừa rồi quá đỗi vui mừng nên quên mất, nếu vậy thì cũng không còn gì kì lạ cả. Trước đó cô đã cảm thấy lòng ham muốn chiếm hữu của Vân Hoán đối với Tần Nhất rất mạnh, hơn nữa giữa bọn họ luôn tỏa ra bong bóng hồng, cái loại cảm giác này rất kỳ diệu. Lúc ấy cô chưa hiểu rõ, bây giờ thì đã thông suốt, là kiều diễm.

Hai con ngươi của Đặng Bảo Bình một giây sau liền sáng như sao, không hổ là nam thần công tử của cô, dễ dàng như vậy đã đem Đế thiếu băng lãnh vô tình, đạm mạc như nước bắt tới tay, cũng không biết là ai trên ai dưới.

Đặng Bảo Bình nở nụ cười bỉ ổi.

Tần Nhất bị Đặng Bảo Bình nhìn có chút không được tự nhiên, nha đầu này đang suy nghĩ gì, sao lại cười quỷ dị như thế.

Dương Tình Thiên ngược lại hơi sửng sốt, sau đó cười nói: "Chúc mừng." Chỉ là đáy mắt lại xẹt qua một tia ảm đạm.

Ấn tượng của Cốc Tiệp với Tần Nhất cũng cực kì sâu, cô thật ra rất thích Tần Nhất, chỉ là gương mặt đơ nên nhìn không ra. Giờ phút này cũng là mặt không thay đổi nói một câu "Chúc mừng."

Chỉ là, cô nhìn Dương Tình Thiên bên cạnh đang mỉm cười, trong lòng xẹt qua vài tia lo lắng.

Vân Hoán rất nhạy bén, sao có thể không nhìn ra tình cảm dưới đáy mắt Dương Tình Thiên. Đôi mắt đào hoa có chút lạnh, lập tức ôm lấy bả vai Tần Nhất, vẻ mặt nhu hòa, cưng chiều tràn ngập trong mắt: "Xin chào, tôi là người đàn ông của Thất Thất."

Tôi là người đàn ông của Thất Thất, với Thất Thất là người phụ nữ của tôi, ý nghĩa tuy giống nhau, nhưng biểu đạt tình cảm lại khác. Câu nói của Vân Hoán tỏ rõ, trong đoạn tình cảm này anh ở thế yếu, cũng là cho Tần Nhất tôn trọng lớn nhất.

Vân Hoán vừa dứt lời, ánh mắt Đặng Bảo Bình nhìn anh đã có sự thay đổi. Đế thiếu Vân Hoán, vậy mà có một ngày lại lộ ra vẻ mặt cưng chiều như thế, có một ngày sẽ thừa nhận mình ở thế yếu. Thế nhưng, anh như vậy, càng thêm có hương vị của con người.