Trọng Sinh Làm Tiểu Phu Lang Của Vương Gia

Chương 59: Động não



Bốn mắt nhìn nhau, hai người đối mặt không nói gì.

"Cốc cốc cốc......" Đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, hai người sợ đến mức giơ tay bịt chặt miệng đối phương.

"Chủ tử, người ngủ rồi sao?"

Là Mộc Nguyệt!

Hai người họ lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, Mộ Du nhìn vị Vương gia nào đó đang chột dạ, y nghi hoặc nhíu nhíu mày.

Bách Lý Tiêu Minh tròn mắt nhướn mi, buông tay tỏ vẻ mình vô//số//tội.

"Mộc Nguyệt, ta ngủ rồi."

"Vâng ạ."

Tiếng bước chân dần đi xa, Mộ Du nhìn đương sự đang tự nhiên uống trà của mình, y nhẹ giọng hỏi: "Vương gia đêm khuya đến thăm, người có việc gì sao?"

Bách Lý Tiêu Minh rót cho Mộ Du một ly trà, rồi bảo y ngồi xuống nói tiếp.

Mộ Du bất đắc dĩ, người cũng đến rồi, hiện nay tất cả mọi người điều biết họ đã định hôn, chẳng lẽ y còn có thể đuổi vị này ra ngoài sao.

Huống chi, nếu làm ầm chuyện này lên thì người chịu tổn thất là y.

Vì thế y bình tĩnh ngồi đối diện Bách Lý Tiêu Minh.

Bách Lý Tiêu Minh nhìn y một cái, "Bổn vương tới để nói với em một tiếng, sau này em sẽ phải đi yến hội nữa, biết nhiều thì chẳng bao giờ thiếu đâu."

Mộ Du gật gật đầu, y đã sớm có chuẩn bị rồi.

Đầu ngón tay Bách Lý Tiêu Minh giật giật, hắn mất tự nhiên ho khan một tiếng, nói: "Nếu em không muốn đi thì trực tiếp từ chối là được."

Thấy Mộ Du nhíu mày, Bách Lý Tiêu Minh lại tiếp tục: "Chỉ được lấy lý do liên quan đến bổn vương."

Mộ Du lại lần nữa gật đầu.

Không khí lại lần nữa lâm vào yên lặng, thoạt nhìn có vài phần xấu hổ.

"......"

Hệ thống thình lình nói:[Ôi, đây là tình yêu mà!]

Mộ Du:[......]

Hệ thống:[ Bản thân là một Vương gia lại chuyên môn bò cửa sổ nhắc bài cho cậu, còn không cho nha hoàn của cậu biết, đây không phải tình yêu thì là cái gì!]

Mộ Du tự động che chắn từ ngữ hành động tẩy não của hệ thống, y ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Bách Lý Tiêu Minh, "Vương gia đến để nói chuyện này?"

Hệ thống:[......]

Cái đồ ngốc Mộ Du này, quả thực là hết thuốc chữa! Đây rõ ràng là tình yêu mà!

Bách Lý Tiêu Minh gật đầu, thấy Mộ Du bày dáng vẻ thấy việc công xử theo phép công, không có tí xấu hổ thất thố nào. Thay vào đó, nhìn y lại làm hắn cảm giác buồn cười.

Hắn chống tay lên sườn mặt, lộ vẻ lười biếng, trêu chọc nói: "Đương nhiên còn có chuyện khác nữa."

Mộ Du nhíu mày, đôi mắt đầy nghi hoặc.

Bách Lý Tiêu Minh ngoắc ngón trỏ về phía y.

Mộ Du cho rằng hắn có chính sự muốn nói, đứng dậy rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.

Ai mà ngờ đâu giây tiếp theo, Bách Lý Tiêu Minh mang "chính sự" giơ tay nựng véo mặt y một hồi.

Mộ Du xịt keo cứng ngắc tại chỗ, nhất thời không kịp phản ứng.

Đầu sỏ gây tội thành công cười cười, đứng lên nói:" Được rồi, chuyện đã nói xong, ta về đây nha."

Vừa dứt câu, hắn liền nhảy từ cửa sổ ra ngoài rồi mất hút ở trong bóng đêm.

Mộ Du ngây ngốc tại chỗ, chậm chạp xoa xoa mặt của mình.

Hệ thống lại nhảy ra, nó nói:[ Tui đã nói là tình yêu mà! Cậu còn không tin!]

Tâm Mộ Du lại nhảy nhảy một chút, ánh mắt y tránh né nơi Bách Lý Tiêu Minh vừa ngồi, y bước nhanh đến mép giường, kéo chăn ra, cuộn mình thành cái kén lớn.

Mộ Du:[ Ta mệt rồi, ngủ ngon.]

Hệ thống:[......]

Kệ đi, nếu ký chủ không muốn đối mặt với hiện thực thì nó cũng lười phanh phui ra.

Một ngày nào đó sẽ có người chứng minh lời nó nói là đúng! Hừ!

- -- --- --- --- ---

Hôm sau.

Mộ Du nhàn hạ ngồi trong viện, hệ thống chuyển cho y cái camera chơi.

Đột nhiên, có một trận tiếng bước chân hỗn loạn tiến đến.

Mộ Du nhíu nhíu mày, y trả camera lại cho hệ thống.

Y quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Mộ Đường mang theo cả đống người hùng hổ đi đến.

Mộ Du ngồi tại chỗ không thèm nhúc nhích, y cầm ly trà Mộc Nguyệt đặt trên bàn lên, chậm rãi đưa tới bên miệng, nhấp một ngụm.

"Mộ Du, ngươi là đồ tiểu nhân đê tiện!"

Mộ Du bị hắn la choáng váng đến sửng sốt, ngay sau đó y lại hừ cười một tiếng, hỏi: "Lục đệ đây là đang nói gì vậy?"

"Ngươi đừng có ở đây làm bộ làm tịch, ngươi dám nói không phải ngươi làm không!"

Mộ Du nâng mắt, "Ngươi cũng chưa nói là chuyện gì, sao ta biết là ai làm được?"

"Ngươi!"

Hệ thống nhắc nhở:[ Không biết là ai vứt rắn vào viện của Quản Nhược An, nửa đêm nó bò từ cửa sổ vào, làm bà ta sợ tới mức đại kinh thất sắc, thiếu chút nữa trực tiếp bất tỉnh luôn.]

Nghe được giọng nói trêu chọc vui sướng khi người gặp họa của hệ thống, Mộ Du mơ hồ có thể kết luận là ai đã làm chuyện tốt này.

Nhưng người này rảnh đến vậy sao?

Thả rắn xong còn có thời gian tới tìm y?

Hoặc là...... Trước tìm y thì người đó đã thả bé rắn í ra rồi?

Mộ Đường thấy y phát ngốc, giận sôi máu, "Mộ Du ngươi đừng giả vờ nữa, dám làm mà không dám nhận là tiểu nhân đê tiện!"

Mộ Du phục hồi tinh thần, không chút để ý nhìn hắn, nhoẻn miệng cười, "Thì ra mẫu thân lại sợ rắn à......"

Mộ Đường mở to hai mắt nhìn, chẳng lẽ thật không phải Mộ Du làm?

Nhưng bây giờ hắn cũng biết rồi...... hắn có thể không......

Mộ Đường đột nhiên hối hận khi chân nhanh hơn não đến đây tìm người, hắn chỉ vào Mộ Du mắng "Ngươi" nửa ngày, cũng không "Ngươi" ra cái công chuyện gì.

Đương nhiên, Mộ Du cũng không phải là bé con dễ chọc, đừng quên là y còn mang thù kiếp trước đấy nhá!

Mộ Du đứng lên, đi về phía Mộ Đường, y đến gần hắn, nói nhỏ đủ để hai người nghe: "Đa tạ lục đệ đã nhắc nhở, thật ra ta biết có một nơi có mấy con bò sát này rất nhiều, không bằng ta kêu trù phòng làm một nồi canh rắn để hiếu kính mẫu thân nha?"

Hiếu kính hay bất hiếu hệ thống không biết, nhưng tuyệt đối sẽ hù chết người huhuhu.

Mộ Du nói vậy làm Mộ Đường tức giận, angry kế của hắn lại tăng thêm mấy độ, cứ hình dung như quả núi lửa đi, cách thời gian nó phun trào không còn xa nữa.

"Mộ Du!" Mộ Đường dùng hết toàn lực đẩy y, bộ dáng kia như muốn giết Mộ Du đến nơi.

Mộ Du bị xô lui về phía sau vài bước, sau đó y bị bước hụt một chân, loạng choạng ngã đập đầu vào góc bàn, thái dương tức khắc thấm ra một mảnh ướt át màu đỏ tươi, mấy giọt huyết châu đua nhau nhỏ xuống đất

Mộc Nguyệt với Nhạc Nguyệt cả kinh, trong mắt các cô hiện lên một luồng sát ý.

Đúng lúc này, hai nàng nhìn thấy Mộ Du nháy mắt với mình.

Nhạc Nguyệt không chút do dự la làng lên: "Người đâu mau đến đây, Đường thiếu gia muốn giết Du thiếu gia!"

Tiếng kêu thê thảm tuyệt vọng, giống như Mộ Đường đã thực hiện tội ác thành công, Mộ Du thì thật sự sắp ngỏm rồi!

Song Hỉ nghe tiếng la chạy đến, cậu ta nhìn tình cảnh này, trong lòng nhảy dựng lên.

Mộ Du đã để cậu rút "kinh nghiệm" rồi, cậu ta nhanh chóng chào hỏi xong tiến vào, ngăn Mộ Đường lại, tránh để hắn bị lửa giận che não rồi làm ra hành động bất kính gì với huynh trưởng của mình.

"Nhạc Nguyệt ngươi đi gọi lão gia, Tiểu Mộc Khởi Liễu, các ngươi đi tìm đại phu, Mộc Nguyệt mau đỡ thiếu gia lên giường."

Song Hỉ là nô tài hầu hạ bên cạnh Mộ Dương Trác, mệnh lệnh của cậu ta trong tiểu viện này lớn y như thánh chỉ.

Bọn hạ nhân sôi nổi làm theo lời dặn của cậu.

Mộ Đường thấy mình bị bao vây, hắn đã bao giờ phải chiụ ức như thế này, hắn giận đến mức nói không lựa lời: "Tránh ra, chờ cha với nương ta đến đi nhá, bọn họ sẽ đánh chết hết các ngươi!"

Thấy lũ nô bộc nhìn về phía Song Hỉ, hắn lại cả giận nói: "Ta mới là chủ tử, các ngươi coi nó là cái cóc khô gì! Chẳng lẽ ta còn kém hơn một nô tài hầu hạ trong thư phòng sao!"

Song Hỉ vừa giúp Mộc Nguyệt đỡ Mộ Du lên giường, cậu ra ngoài đúng lúc nghe hắn nói câu kia, cậu ta cười lạnh một tiếng: "E là lục thiếu gia đã quên ai mới là chủ tử trong phủ này rồi nhỉ!"

Vốn dĩ chỉ là quát mắng hạ nhân thôi, bây giờ biến thành Mộ Đường muốn vượt quyền luôn rồi.

"Ngươi nói bậy!" Mộ Đường cũng không phải khỉ hồng không não, hắn tuổi trẻ khí thịnh, hành động dễ dựa theo cảm xúc.

Sớm hôm nay hắn đi thỉnh an nương thì nghe được hạ nhân nhỏ giọng nghị luận chuyện hôm qua có rắn bò vào viện, hắn nhớ lại bộ dạng Mộ Du "hếch đầu lên trời" mấy bữa nay, không thèm suy nghĩ mà hắn đã xác định chuyện là Mộ Du làm.

Nếu muốn nói nguyên nhân hả, chắc chắn là Mộ Du bất mãn việc mẫu thân thay thế vị trí chính thất, vì thế lòng mang đố kị, có ý định trả thù.

- --- ---- ---- ----

Bên kia.

Nhạc Nguyệt trực tiếp chạy vào thư phòng.

Mộ Dương Trác ngó thấy Nhạc Nguyệt chạy nhanh hết hồn, mày nhăn thành một cục, "Chuyện gì thế, đại kinh tiểu quái còn ra cái thể thống gì!"

"Lão gia, xin ngài mau đến Vãn Phong Uyển cứu chủ tử đi, lục thiếu gia xông vào phòng, không nói hai lời đã chỉ trích chủ tử, hắn còn muốn động tay với chủ tử!"

Nhạc Nguyệt nặn ra một giọt nước mắt, "Chủ tử chỉ là một song nhi, sao có thể làm đối thủ của lục thiếu gia, bây giờ ngài ấy bị đẩy đập đầu vào bàn, đã ngất mất rồi!"

"Xin lão gia làm chủ, xin người lấy lại công đạo cho chủ tử ta!"

Nhạc Nguyệt dùng giọng nói lôi cuốn và tình cảm phong phú tường thuật hành vi phạm tội của Mộ Đường tội, cô khóc cực kì thảm thiết, người không biết còn tưởng là kẻ bị đánh sắp hít mùi đất đến nơi rồi.

"Mau dẫn ta đi!" Trong lòng Mộ Dương Trác cả kinh, thân phận bây gờ của Mộ Du là Vương phi sắp qua cửa lớn nhà Minh Vương đó!

Nếu ông thật sự để có chuyện xấu ở nhà trong thời điểm then chốt này, ông không chỉ đắc tội Minh Vương mà còn huỷ hoại thanh danh Mộ phủ nữa.

Mộ Du cũng tính trước hết rồi, nên y mới dám để mình chịu" u đầu" chứ.

Nhưng Mộ Dương Trác không bao giờ nghĩ tới, lúc lão đến Vãn Phong Uyển thì Mộ Đường vẫn còn ở đấy nhục mạ ca của mình, thậm chí há mồm ngậm miệng đều nói là Mộ Du tự tìm!

"Ngươi câm miệng cho ta!" Mộ Dương Trác quát lớn một tiếng, cục tức nằm ngay trước mặt, ánh mắt ông ta nhìn Mộ Đường như cửu thiên huyền băng.

Mộ Đường bị hét đến sửng sốt, hắn lại nhanh chóng đến cáo trạng với Mộ Dương Trác: "Cha, đám nô tài đó căn bản đâu có xem con là chủ tử! Đặc biệt là tên Song Hỉ này, nó còn bênh vực Mộ Du nữa đó!"

"Câm miệng! Nó là tứ ca của con! Dám gọi tên húy của huynh trưởng à, trong mắt con có còn mấy quy củ của ta không!"

"Cha!" Mộ Đường không phục lắm, trước kia bọn họ khi dễ Mộ Du thì Mộ Dương Trác đều nhắm một mắt mở một mắt, chẳng lẽ khi nó đính hôn với Minh Vương rồi thì liền trở nên cao quý hơn bọn họ sao!

Mộ Dương Trác thấy hắn không biết hối cải, thậm chí còn không ý thức được tính nghêm trọng của vấn đề, ông dứt khoát giơ tay chạt hắn một cái!

Vì một tiếng "Chát" lớn xuất hiện, trong phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Đầu heo Mộ Đường bị đánh lệch về một bên, hắn trợn mắt không thể tin được, hắn vốn còn muốn phản bác, Mộ Dương Trác đã hừ lạnh một tiếng: "Ngu không ai bằng!"

Cũng không biết ông ta đang nói Mộ Đường không có đầu óc, hay là nói hắn tự đến rước phiền, không biết động não à!

"Song Hỉ, đưa Đường thiếu gia vào từ đường đi, để nó tỉnh táo lại chút!"

"Vâng ạ." Song Hỉ vung tay, những người khác lập tức thượng thủ kẹp Mộ Đường lại.

"Cha! Người không thể đối xử với con như vậy! Rõ ràng là Mộ Du động thủ trước, nửa đêm nó còn cho người thả rắn vào phòng mẫu thân!"

"Mang đi!" Đúng là Mộ Dương Trác rất muốn đánh chết hắn!

Mọi việc chú trọng chứng cứ, huống chi viện của Mộ Du có Song Hỉ ở đây, nó có làm ra chuyện gì mà ông không biết chứ.

Nói nữa, mấy thứ như rắn rết này là đồ có thể tùy tiện mang vào phủ sao!

Mộ Đường cũng không động não chút, uổng cho nó có người cha tài như ông!

"Cha! Cha! Sao người lại tin nó mà không tin con!"

Mộ Đường còn ở đó rống to, không có miếng lễ nghĩa liêm sỉ nào nữa!

Mộ Dương Trác đánh mắt ra hiệu cho Song Hỉ, cậu ta hiểu ý ngay, trực tiếp giật khăn tay của nha hoàn bên cạnh dồn nhét vào miệng Mộ Đường!

Lỗ tai rốt cuộc cũng bình thường lại, Tiểu Mộc với Khởi Liễu cũng mời được đại phu đến.

"Lão gia." Chu đại phu chắp tay.

"Ngươi đi vào trước xem Du ca nhi thế nào rồi, cứ việc dùng dược liệu tốt nhất cho ta!"

"Dạ dạ."

Chu đại phu bị Nhạc Nguyệt lôi vào phòng, vốn là Mộ Dương Trác không muốn vào đâu, nhưng chuyện đã đồn lớn đến mức này rồi, dù sao cũng phải làm dáng chút.

Vì thế ngay sau đó, ông ta cũng vào phòng.