Trọng Sinh Làm Tiểu Phu Lang Của Vương Gia

Chương 56: Rơi xuống nước



Như lời hứa, chẳng để ý đến mình đã là hoa có chậu, Bách Lý Tiêu Minh vẫn bận tâm thanh danh Mộ Du như cũ.

Hắn tự mình tiễn y về đến Mộ phủ, thời điểm xuống xe ngựa, hắn gọi Mộ Du lại: "Nếu em phải chịu ủy khuất nữa, cứ việc dùng tên tuổi của bổn vương."

Một chân Mộ Du đang đặt trên ghế đệm, một chân khác đã bước hờ lên mặt đất, y quay đầu lại nhìn về phía Bách Lý Tiêu Minh, giống như không hiểu được lời hắn nói, ngốc nghếch vô tri đứng im một chỗ.

Bách Lý Tiêu Minh cong môi cười, "Nếu đã đồng ý làm vương phi của bổn vương, thì em phải dùng tên tuổi của bổn vương."

"Vương gia......" Mộ Du cầm lòng không đậu gọi một tiếng, rồi lại nhanh chóng ngậm miệng, y hoảng loạn gật gật đầu, chân trước chân sau chạy vội vào Mộ phủ.

Bách Lý Tiêu Minh nhìn người đang chạy trối chết kia, khóe miệng không tự chủ bị kéo cong cong lên.

Hắn buông mành, tâm tình cực kỳ tốt mà nói với Gỗ Đầu: "Đến hoàng cung, bổn vương muốn đi thỉnh chỉ."

"Vâng ạ." Mí mắt Gỗ Đầu run lên một chút, gắng sức lục trí nhớ lại xem hắn có từng bất kính với Mộ Du hay chưa.

Mà bên kia, Mộ Du lòng nổi trống, phảng phất như trong tim có một bé nai tơ đáng yêu muốn chạy trốn ra ngoài.

Hệ thống chọc thủng y:[ Hiểu hiện của việc thích một người là tính từ lúc trái trym bắt đầu đập tăng tốc.]

Bước chân Mộ Du dừng lại, theo bản năng phủ nhận:[ Không có khả năng! Sao ta có thể thích Bách Lý Tiêu Minh được cơ chứ!]

Vẻ mặt hệ thống tiện đến mức cười hề hề trước mặt người không đánh đã khai kia, nói:[ Tui đâu có nói là cậu thích Bách Lý Tiêu Minh đâu nào, cậu như vậy coi như là lạy ông tôi ở bụi này rồi.]

Mộ Du:[......]

Y thở hắt ra một hơi, nỗ lực trấn định bé nai trong lòng lại, dỗ qua dỗ lại đã qua nửa ngày, y mới nói:[ Ta với Bách Lý Tiêu Minh chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi.]

Hệ thống trợn tròn mắt, mà cũng không phản bác lại Mộ Du.

Có đôi khi, thừa nhận thích một người còn khó hơn so với với việc thích đè người ta.

Mộ Du mang biểu tình hốt hoảng bước nhanh ngang hoa viên, ngẩng đầu là bắt gặp Mộ Hân Mộ Đồng nghênh diện đi tới.

Y tâm sinh cảnh giác, đến việc bé nai chạy nhảy lung tung trong lòng cũng bỏ mặc nó luôn.

Mộ Đồng nhíu nhíu mày, tầm mắt đảo qua phía sau Mộ Du, cười lạnh một tiếng, âm dương quái khí nói: "Không phải là do ngươi làm cha bẽ mặt nên người mới đưa ngươi về gấp đâu nhỉ."

Hệ thống nhịn không được mà phun tào:[ Cậu nói hai người bọn họ sao mà cứ như âm hồn bất tán ấy!]

Mộ Du nhịn không được trợn mắt thầm trong lòng, không quen nhìn kiểu người này, một mặt hai mặt gì cũng ngại.

Hệ thống:[ Nếu cậu nói với mọi người là Minh Vương muốn lập tức đính hôn cùng cậu, họ sẽ nghĩ như thế nào?]



Mộ Du:[ Có thể nghĩ như thế nào, nhiều lắm chỉ là giận ngủ không được, rồi lại đi làm mấy trò quỷ cản đường ta.]

Hệ thống thầm chấp nhận.

Mộ Hân liếc nhìn Mộ Du từ trên xuống dưới, khóe miệng nhếch lên, thái độ thập phần khinh thường, "Không lẽ là bị đuổi về thật à?"

Mộ Du hơi hơi mỉm cười, "Chắc là đệ làm đại tỷ với tam ca thất vọng rồi."

Mộ Đồng híp mắt, hoài nghi hỏi: "Là ngươi sợ bị mất mặt nên mói nói với bọn ta như vậy đúng không?"

Mộ Hân đi theo phụ họa: "Tứ đệ à, ngươi có mấy cân mấy lượng, chúng ta với tất cả mọi người đều biết rõ, dù cho ngươi có thật sự bị phụ thân đuổi về, ta tin mọi người đều có thể thông cảm cho ngươi!"

Mộ Du cảm thấy hai người này đáng được mười điểm buồn cười, nói thật sợ người ta không tin, họ một hai phải chọc vào y dẫn dắt y tưởng tượng ra cảnh bẽ mặt của mình, sợ là não bọn họ đã thối trong nước cống lâu rồi.

Hệ thống tràn đầy đồng cảm, vì thế nó nói:[ Đây là người não tàn nhất mà tui từng gặp từ lúc sinh ra đến giờ.]

Mộ Du nghi hoặc:[Ngươi cũng được nương mình sinh ra hả?]

Hệ thống:[ Từ khi ta mở ý thức ra thôi, không phải là tương đương với việc sinh ra của nhân loại các ngươi sao.]

Mộ Du:[......]

"Đại tỷ tam ca nếu hai người không tin, mời chờ phụ thân trở về rồi là biết được chân tướng thôi."

Mộ Du lười đến xử lý hai bọn họ, nhấc chân muốn đi, lại bị Mộ Đồng ngăn lại.

"Tứ đệ vừa nói đã chạy, vậy là không thích hợp nhỉ." Mộ Đồng nhìn về phía Mộ Hân, hiển nhiên hai người đã rặn ra ý xấu gì đấy.

Mộ Du mặt không đổi sắc, "Các ngươi là con vợ lẽ, ta là con vợ cả, có cái gì không thích hợp sao?"

"Ngươi!" Mộ Hân Mộ Đồng ghét nhất là bị người khác dùng vai vế đích thứ chèn ép, kẻ trước đeo khuôn mặt âm ngoan tàn độc, người sau sắc mặt đen như đít nồi, phảng phất như muốn ăn thịt người.

Mộ Du lướt qua bọn họ, đi về phía trước.

Mộ Đồng ăn ý liếc Mộ Hân, ra dấu bằng mắt với một hạ nhân cách đó không xa.

Hạ nhân nhận mệnh lệnh, biến mất ngay tại chỗ.

- -------------------

Muốn trở về Vãn Phong Uyển, tính từ sảnh chính mà đi, cần phải vòng qua hoa viên, bước ngang nhà thủy tạ. Lúc trước Mộ Du từ cửa chính về luôn đi bên trái, nhưng hôm nay y bị Minh Vương đảo loạn tâm trí, bất tri bất giác liền đi dạo quanh một vòng, cho nên mới gặp Mộ Hân Mộ Đồng.

Đến vị trí nhà thủy tạ, hệ thống nhận thấy được nguy hiểm, vội vàng gọi Mộ Du:[ Đừng đi nữa, có bẫy rập.]

Mộ Du nhíu mày:[ Có bẫy rập gì?]

Hệ thống bán cho y một cái túi gì đó, nói:[ Cậu làm bộ cho cá ăn, để họ tự chờ đến nóng nảy, sẽ biết.]

Mộ Du theo lời làm theo.

Y cũng không sợ không có cám thơm, vạt áo to rộng vừa đủ che, chỉ chốc lát sau, một cái túi in hình hai con cá be bé xuất hiện trên tay Mộ Du.

Đại khái là do sự khác biệt thời đại, không biết từ khi nào, hệ thống đã đóng gói túi thức ăn vào trong túi gấm.

Mộ Du mở túi ra, tiện tay cầm một nắm cám vẩy vẩy vào nước, chỉ thấy đám cẩm lý đủ màu chen chúc nhau, con này đạp đầu con kia, tranh ăn rồi chờ Mộ Du tiếp tục rải cám.

Trong lòng Mộ Du cảm thán:[Thức ăn cá này của ngươi dùng khá tốt đấy.]

Hệ thống đắc ý:[Đương nhiên rồi, trong túi thức ăn này còn cho thêm hương liệu mà cá thích nhất nữa.]

Mộ Du:[ Ta nhớ là vùng ngoại ô có khá nhiều dòng suối.]

Hệ thống:[Thế nào, cậu muốn đi câu cá à?]



Mộ Du:[ Thuận tiện thử cần câu trong không gian của cậu có được không.]

Hệ thống:[ Đồ của tui đương nhiên là tốt nhất!]

Mộ Du: [Cái này phải thử mới biết được.]

......

Một người một hệ thống câu được câu không nói chuyện phiếm, mà qua đôi mắt của Mộ Hân Mộ Đồng, họ chỉ thấy Mộ Du một bên chọc cá một bên ngu người, nhìn bộ dạng kia, chẳng biết đến khi nào thì y mới đi qua chỗ bọn họ đây.

Mộ Hân không chờ nổi nữa, cô ả đứng lên, nói với Mộ Đồng: "Chờ lâu vậy rồi thì cha về đến nơi mất, cái tên tiện nhân Mộ Du kia còn đứng đó cho cá ăn nữa chứ!"

Mộ Đồng híp híp mắt, "Tỷ tỷ, nên làm sao bây giờ?"

Mộ Hân câu môi, nở một nụ cười ngoan độc, "Tên ngu đó không sập bẫy, vậy thì ta ép hắn sập bẫy!"

Mộ Đồng không cần nhìn cũng biết ý của cô ả, hắn nhíu nhíu mày, tổng thể vẫn cảm thấy có chút không ổn.

Mộ Hân không để ý hắn, ả gọi hạ nhân đến rồi thì thầm bên tai tên đó âm mưu của mình.

Bên kia, Mộ Du đã đổ hết một túi cám rang, y buồn chán muốn chết nên đi vòng vòng dạo, đoạn y hỏi hệ thống:[ Đám người bọn họ đâu?]

Hệ thống:[ Chuẩn bị đến cho cậu tắm.]

Mộ Du nghi hoặc nhíu nhíu mày, tắm là làm sao dzậy.

Chỉ là chờ thời gian chưa hết một tách trà, Mộ Du nghiêng đầu, chỉ thấy một gã sai vặt lắc lư đi thẳng về phía mình, trên tay còn cầm bầu rượu, đằng sau hắn dẫn theo hai người, họ song song khoác vai nhau lảo đảo đi về phía trước.

Mộ Du nghi hoặc:[ Bọn hắn chuẩn bị làm cái gì vậy?]

Hệ thống:[ Đương nhiên là đến đẩy cậu xuống hồ rồi, dù sao nơi này cũng chỉ có mình cậu ở đây, chỉ cần bọn họ không thừa nhận, vậy là do cậu tự mình ngã xuống.]

Mộ Du nhăn mày, nơi y đang đứng là phía trên chỗ sâu nhất trong hồ, hơn nữa y cũng không biết bơi lội.

Hệ thống:[ Bọn họ định khi dễ cậu kia kìa, nghe tui, trở về đi.]

Mộ Du theo lời làm theo, chưa kịp để gã sai vặt kịp phản ứng, cậu nhìn sang một bên rồi vội vàng cong chân bỏ chạy.

Mộ Hân với Mộ Đồng đang trốn trong góc trợn long tròng mắt lên, cô ả kinh hoảng nói: "Sao tên tiện nhân đó lại đột nhiên đi về vậy!"

Mộ Đồng siết chặt nắm đấm, "Có thể là hắn đã phát hiện chúng ta!"

"Không có khả năng!" Mộ Hân lớn tiếng phản bác, ả lôi kéo Mộ Đồng bò ra ngoài, "Hôm nay nhất định không thể để hắn bước ra khỏi nhà thủy tạ!"

Mộ Đồng bị ả lắc đến nổi đom đóm mắt, hắn đương nhiên cũng không muốn kế hoạch thất bại, vì thế hắn vờ ỡm ờ đi theo Mộ Hân tiến lên, che trước mặt Mộ Du, ngăn y lại.

"Đại tỷ với tam ca đang làm gì vậy?" Vẻ mặt Mộ Du khó hiểu, y luồn qua cánh tay Mộ Đồng chạy vội qua bên kia.

Mộ Hân nhìn gã sai vặt, ả ra hiệu cho gã bắt lấy Mộ Du rồi ném xuống hồ.

Mộ Đồng cười lạnh một tiếng, "Mộ Du, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, bỏ qua chuyện này, chúng ta vẫn là huynh đệ tốt của nhau!"

Chữ " Tốt" bị hắn nói nặng thêm mấy phần, hiển nhiên thủ đoạn uy hiếp như vậy không phải lần đầu làm.

Mộ Du bị người nắm cổ tay, không khỏi nhớ tới ký ức đời trước.

Kiếp trước, y ở trong phủ bơ vơ không nơi nương tựa, tuy tam hoàng tử đã định hôn với y, nhưng nửa năm trong phủ ấy, y vẫn bị đôi tỷ đệ này bắt nạt rất thảm.

Y cho rằng chỉ cần lấy lòng mọi người là có thể bớt chịu đau đớn về mặt thể xác lẫn tinh thần, nhưng mà y sai rồi, cứ chịu thua mãi như vậy, bọn họ càng làm quá đáng hơn.

Hệ thống biết Mộ Hân đang tính toán gì đó, nó nhắc nhở Mộ Du:[ Mau bật công tắc!]

Mộ Du phục hồi tinh thần lại, trên tay y đã cầm đèn pin mini siêu sáng hệ thống đưa cho, nhắm ngay mặt Mộ Đồng rồi ấn nút.



"Á!" Mộ Đồng bị ánh sáng trắng bất ngờ rọi thẳng vào mắt, kích thích đến mức la lớn lên, trực tiếp buông lỏng tay ra.

Ba gã sai vặt cùng Mộ Hân đều bị hoảng sợ, vừa mới chuẩn bị hỏi sao lại thế này, Mộ Du đã nhân cơ hội, chạy vòng qua chỗ Mộ Hân trốn, ba tên sai vặt sợ người chạy mất, họ liền lập tức thượng thủ.

Mộ Du cười lạnh, từ sau lưng Mộ Hân đẩy một cái, bốn người đâm sầm vào nhau cuộc thành một cục.

Mà Mộ Đồng bên kia đã nhìn thấy trở lại, trong mắt hắn hiện lên một mạt âm ngoan, vươn đôi tay muốn đẩy Mộ Du rơi xuống.

Hệ thống vẫn luôn ở trong đầu nhắc nhở Mộ Du chú ý vị trí của mình, lúc này Mộ Du vừa lúc đứng sau Mộ Hân, y vừa nhác thấy Mộ Đồng nhào lại đây, hệ thống tính chuẩn thời cơ:[ Mau tránh ra!]

Mộ Du nhanh chóng né tránh, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, Mộ Hân bị Mộ Đồng chọc cùi chỏ vào người, hông ả ta đập mạnh vào thành lan can, nhưng bởi vì quán tính cơ thể quá lớn, hơn nữa ả bị tập kích bất ngờ không hề phòng bị, cả người tuột khỏi lan can rồi lộn mèo nửa vòng trên không mới rơi xuống nước.

Mộ Du kinh hô: "Tam ca, đại tỷ chính là tỷ tỷ ruột của ngươi mà! Sao ngươi có thể vì tỷ ấy được gả cho tam hoàng tử còn mình thì không mà đẩy tỷ ấy xuống nước vậy chứ!"

Động tĩnh lớn bên này đã hấp dẫn hộ viện chạy đến, nghe được lời Mộ Du nói, bọn họ hai mặt nhìn nhau, nhất thời quên mất động tác tiếp theo.

"A! Cứu mạng với!" Mộ Hân ở trong nước uốn éo, bầy cá bị dọa chạy trốn mất hút.

Mộ Đồng hung tợn trừng mắt nhìn Mộ Du, rồi hắn rống to với đám hộ vệ sững sờ, "Thất thần làm gì! Cứu người nhanh!"

Hai hộ viện liên tiếp nhảy tủm tủm xuống nước, bơi tới bên người Mộ Hân rồi kéo lên bờ.

Bên này nước cạn, chỉ tới cổ, nhưng bởi vì Mộ Hân quá sợ hãi, cho nên ả không chú ý đến.

Ả được mọi người vớt lên, Mộ Du quan tâm nói: "Đại tỷ, tỷ đi đổi quần áo trước đi, bằng không cảm lạnh thì không tốt đâu."

Mộ Hân bị dọa khiến mặt biến thành bản màu xanh đỏ trắng vàng, ả chỉ vào Mộ Du nói: "Ngươi cũng đừng quá đắc ý!"

Vẻ mặt Mộ Du vô tội, "Đại tỷ nói chuyện mắc cười quá, dù gì cũng đâu phải ta đẩy ngươi xuống."

Nói rồi y nhìn về phía Mộ Đồng, dẫn tới mọi người ý vị thâm trường.

Hai tay rủ bên người Mộ Đồng nắm chặt, chung quy lại hắn cũng chẳng thể nói là, vốn dĩ bọn ta định đẩy ngươi đấy, nhưng kết quả lại bị thất thủ, đẩy sai người rồi!

Hắn nghiến răng, nuốt không trôi cục tức này!

Mộ Hân là kẻ không có sự kiên nhẫn, nàng tức muốn hộc máu hét: "Người nên ngã xuống lúc nãy, rõ ràng là ngươi mà!"