Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Chương 209



Edit: Lạc Yên

Lục lão phu nhân đi tới, giống Bạch Quân Thanh ngồi xuống cạnh bên Lăng Sầm, trong lòng cũng có thêm chút ánh sáng hy vọng.

[Vài ngàn năm trước, chúng ta lên phi thuyền rời khỏi địa cầu cổ, di dân đến một tinh hệ mới, thành lập Liên Bang Ike, nhưng nhân loại không chỉ riêng chúng ta, nhân loại đi ra từ địa cầu cổ còn hình thành Liên Bang Tự Do, hai Liên Bang từng có hiềm khích, cũng từng có hợp tác, nhưng không thể phủ nhận chúng ta có cùng nguồn gốc, cùng chảy dòng máu nhân loại]

[Liên Bang Tự Do bị Trùng tộc công kích, chúng ta đồng cảm như chính bản thân chúng ta bị công kích]

[Hiện tại, Liên Bang Ike chính thức tuyên bố, Liên Bang Ike sẽ tham chiến, hỗ trợ Liên Bang Tự Do chống lại Trùng tộc, nhân loại chúng ta đồng lòng, không sợ hãi, bảo vệ mảnh tinh không rực rỡ trên đầu chúng ta, bảo vệ mảnh đất dưới chân chúng ta]

Tinh lịch năm 3090, Liên Bang Tự Do cùng Trùng tộc khai chiến, hai tháng sau, Thủ tướng nội các Liên Bang Ike – đại diện chính phủ chính thức tuyên bố tham chiến, hình thành Liên Minh nhân loại đánh tan Trùng tộc, mở ra một bước ngoặt quan trọng trong lịch sử, chính thức bắt đầu cuộc biến thiên lần thứ ba trong lịch sử tinh tế.

Áp lực trên chiến trường giảm bớt, quân bộ Liên Bang chính thức công bố tình hình chiến cuộc, bao gồm danh sách quân nhân hy sinh và mất tích.

Hai sự kiện trọng đại khiến Tinh Võng sôi trào.

[Cần Ike Liên Bang tham chiến? Tình hình cuộc chiến có thật sự tệ đến mức này sao?]

[Lầu trên chưa thấy danh sách thương vong quân bộ mới báo cáo à? Đau lòng cho quân nhân Liên Bang chúng ta T_T]

[Bôi đen, suốt ngày bôi đen quân nhân đất nước, người ta hy sinh tính mạng để bảo vệ bạn, bạn mới có thể ngồi đây mà làm anh hùng bàn phím, đúng là không biết xấu hổ, tôi muốn chống mắt lên xem lần này bạn muốn bôi đen ai]

[Đúng vậy, bọn anh hùng bàn phím thật phiền, có giỏi mấy người tự ra chiến trường đánh Trùng tộc đi, không đánh được thì ngậm miệng lại mà tích khẩu đức, đừng có nói nhảm nhiều như vậy?]

[Nhìn quân đoàn Đệ Nhị đi, thương vong thảm trọng như vậy cũng chưa từng lui bước]

[Lầu trên chưa nhìn hết đúng không? Thảm trọng phải là quân đoàn Đệ Tam và Đệ Tứ kìa, nhìn con số thương vong mà muốn bật khóc, nhờ tính mạng những quân nhân này mà Liên Bang còn tồn tại]

[Trong danh sách mất tích có tên Lục Kiêu thượng tướng kìa]

[Cái gì???]

[Không thể nào!!!]

[Không phải thượng tướng làm văn chức ở quân bộ à? Thân thể ngài ấy không tốt, sao còn phải ra chiến trường?]

[Tui cũng tưởng ngài ấy vẫn ở hậu phương…]

[Đều là quân nhân, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, quân bộ chắc chắn đã cân nhắc sức khỏe ngài ấy và bổ nhiệm vị trí thích hợp, hiện giờ mất tích chắc có sự cố gì xảy ra]

[Mất tích??? Vậy khi nào có thể tìm được?]

[Lầu trên đừng nghĩ nhiều… Trên chiến trường mà mất tích, còn mất tích thời gian dài như vậy thì…]

[Không thể nào, đau lòng cho nam thần Lăng Sầm]

[Trước kia nhìn nam thần show ân ái, chỉ cảm thấy thật là chua… Hiện tại vẫn chưa nhưng là chua xót thay cho nam thần, tình cảm hai người siêu tốt, nam thần phải làm sao bây giờ?]

[Khó trách đã một thời gian không thấy tin tức gì của Lăng Sầm, thoạt nhìn cậu ấy rất yêu Lục thượng tướng]

[Không biết Lăng Sầm giờ ra sao? Có thể tiếp nhận chuyện này không? Thật muốn ở bên ôm ôm cậu ấy, đau lòng ing]

[Mấy đứa antifan có tự thấy bản thân đáng trách không? Các người chỉ ngồi nói bậy cho sướng mồm, chân chính đau khổ chính là gia đình các quân nhân.]

[Nhìn Lăng Sầm trên phim điện ảnh nói nói cười cười, nhìn Lăng Sầm hoạt bát láu lỉnh lại đầy tài năng trong phim truyền hình ‘Ảo ảnh không trung’ liền thấy xót xa. Nam thần Lăng Sầm và Lục thượng tướng đều là người tốt, sao lại phải chịu cảnh đau lòng như này?]

[Chiến tranh tàn khốc]

[Bi ai]

“Thượng tướng, là bạn đời của Lục thượng tướng liên hệ…” Eko bước vào thông báo, cả người hắn thoạt nhìn gầy guộc, hốc hác không còn tiêu sái như lúc trước. Hắn là anh của Ellen, Ellen mất tích, đã thật lâu hắn không có nghỉ ngơi tốt.

“… Nhận đi.” Holland lặng đi một chút, lời đồng ý nói ra có hơi run rẩy. Lúc này người hắn không dám đối diện nhất chính là Lăng Sầm. Trước đây, hắn chỉ gặp mặt Omega này vài lần nhưng cũng hiểu biết ít nhiều. Chuyện đã xảy ra với Lục Kiêu, sợ rằng cậu ấy không thể nào chấp nhận được. Nếu Lăng Sầm biết toàn bộ nội tình, biết hắn thân hãm trùng vây, được Lục Kiêu liều mình giải cứu để rồi hy sinh tính mạng, chỉ sợ khi hắn trở về Đế Tinh, Lăng Sầm sẽ đem dao đến chờ sẵn ở nhà hắn, kẻ gián tiếp hại chết chồng cậu.

Lăng Sầm đã được bệnh viện cho phép về nhà, cậu không có tâm tình xem bình luận trên mạng, nửa nằm nửa ngồi, tựa vào gối mềm ở đầu giường, nhìn người dáng vẻ đầy tang thương, mệt mỏi của Holland trên màn hình thực tế ảo trước mặt, cậu nói: “Tôi đã biết mọi chuyện rồi, Holland, anh không cần tự trách, Lục Kiêu làm vậy chắc anh ấy có lý do riêng của anh ấy…” Chỉ là anh ấy không có thời gian để nói lý do đó với cậu.

Holland lắc đầu, giọng hơi nghẹn lại: “Thực xin lỗi… Thực sự xin lỗi.” Cuộc đời hắn từ trước đến nay chưa từng phải cong eo khom gối, nhưng việc của Lục Kiêu lần này, hắn đã cúi đầu xin lỗi Lục lão tướng quân, giờ là hướng mẹ của Lục Kiêu và bạn đời của anh xin lỗi… Nhưng xin lỗi thì có ích lợi gì đâu cơ chứ…

Lăng Sầm cố gắng nở một nụ cười, bên dưới chăn, một tay cậu vỗ về bụng nhỏ của mình, vẫn nhỏ giọng nói: “Anh không cần xin lỗi… Tôi đã biết tin Liên Bang Ike tham chiến, áp lực của mọi người sẽ giảm bớt. Rất nhanh thôi anh sẽ quay lại tiền tuyến, tiến hành dọn dẹp cũng như điều tra chiến trường.”

Holland hơi sửng sốt, lệnh điều động anh đã nhận được nhưng đây vẫn xem là thông tin bảo mật, chỉ là mức độ bảo mật không cao, hắn hơi do dự cũng không nghĩ nhiều… Có thể Lục lão phu nhân nói cho Lăng Sầm, đây cũng không phải cơ mật trong quân bộ.

Thật ra chuyện này là do Bạch Quân Thanh nói với Lăng Sầm, cơ giáp Bạch gia đưa lên chiến trường, tin tức điều động các nơi cũng biết được một ít.

Lăng Sầm nhẹ nhàng xoa bụng nhỏ đã phồng lên của mình, nhẹ giọng: “Chỉ xin anh đồng ý với tôi, khi dọn dẹp chiến trường cố gắng tìm Lục Kiêu, đưa anh ấy trở về.  Anh ấy là chồng tôi, là cha của con tôi, anh ấy nên về nhà…” Bất kể là sống hay chết. Giọng nói của cậu thật nhẹ, thật khẽ tựa như đã cố gắng hết sức mới nói ra được những lời này.

Vô luận như thế nào, cậu cũng chỉ mong Lục Kiêu trở về bên cạnh mình.

Holland bị những từ ‘chồng’, ‘cha’ đâm đau nhói, như thể anh có thể nhìn thấu trái tim người ngồi trước mặt mình bị rạch nát, máu tươi đầm đìa. Lục Kiêu mất đi, là hắn mất đi một người anh em, một người chiến hữu, còn Lăng Sầm thì sao? Hắn không dám nghĩ tiếp, chỉ khắc ghi lời hứa hẹn vào lòng, trịnh trọng gật đầu “Được.”

Tìm kiếm Lục Kiêu cũng là một phần kế hoạch của lần trở lại tiền tuyến này.

“Cảm ơn.” Lăng Sầm khẽ khàng nói ra lời cảm tạ, chào tạm biệt rồi tắt cuộc gọi.

Holland yên lặng ngồi trên ghế, trầm mặc một lúc lâu. Hắn đã liên tục làm việc trong một khoảng thời gian rất dài để chuẩn bị cho lần trở lại chiến trường này, đến quần áo cũng đã hằn ra những nếp gấp thật sâu.

Đầu cuối hắn sáng lên thông báo một cuộc gọi đến. Có thể gọi trực tiếp đến dãy số mã hóa cá nhân quân bộ của hắn thì chỉ có thể là Trác Nghiên.

Holland nhấn nhận.

“Anh… có ổn không?” Quãng thời gian này Trác Nghiên cũng chưa dám liên hệ với Holland, hiện giờ nhìn thấy, y cẩn thận đánh giá hắn một chút, tuy rằng mắt có quầng thâm, bộ dáng có hơi lôi thôi nhưng tổng thể con người vẫn khá có tinh thần, may mắn nhất là không bị thương. Trong lòng Trác Nghiên nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Holland cười nhạo một tiếng, muốn hỏi lại, những điều này không phải em đã biết rồi sao? Nhưng bản tính hắn không phải là một người khắc nghiệt, dù trong lòng phẫn uất cũng không nói ra được lời móc mỉa…

Ngón tay trỏ Holland cong lại, chậm rãi gõ nhẹ lên mặt bàn, thân mình hơi nhổm về phía trước, tay kia bắt đầu thao tác mã hóa bảo mật cuộc gọi, khi hoàn tất mới hơi khàn giọng nhưng đầy tính xâm chiếm hỏi: “Em có còn nhớ rõ lúc trước em đã nói gì không?”

“Mấy ngày nay anh đã suy nghĩ rất nhiều.” Holland hơi cúi đầu sửa sang lại cổ tay áo nhàu nhĩ, “Vào lần anh đưa em đến nhà Lục Kiêu, lần đầu tiên em gặp mặt bằng hữu tốt nhất của anh…”

“Trên đường về nhà, em đã hỏi anh, nếu như em đã biết được điều gì đó nhưng vì muốn bảo hộ anh, em lựa chọn không nói ra, anh có trách em hay không? Lúc đó anh không hiểu những lời này của em là có ý gì, nhưng hiện tại anh đã hiểu rồi.” Thanh âm Holland rõ ràng nhưng lại mang chút khổ sở không khó nhận ra.

“Em nói cho anh biết đi, có phải em có thể biết trước tương lai hay không?” Holland hơi gằn giọng, muốn hỏi thật rõ ràng.

“Có phải… Đó là vận mệnh của anh? Người phải chết ở nơi đó là anh đúng không?” Trong mắt Holland hiện lên ánh nước, rồi lại biến mất như chưa từng xuất hiện.

Trác Nghiên liều mạng lắc đầu, không biết nên giải thích như thế nào, một lúc lâu sau chỉ có thể đáp lại: “Không ai có thể biết trước được tương lai… Em cũng không biết được… Bọn em, những người ở tinh cầu bọn em, mỗi người ngoài khả năng nghe được suy nghĩ của người bên cạnh thì còn có một loại năng lực đặc biệt khác, của em là khả năng tính…”

Trác Nghiên có hơi uể oải: “Em không có lừa anh, em chỉ có thể tính. Hơn nữa, vì mối quan hệ của chúng ta càng gần, anh liên quan đến em càng chặt chẽ thì việc em tính được cho anh càng ít, nguy cơ này là điều cuối cùng em có thể tính cho anh trước khi nhận lời gắn liền cuộc đời mình với nhau, đúng là có một khả năng tương đối lớn, một nguy hiểm trí mạng… Nhưng ngày đó, khi em nhìn thấy Lục Kiêu, rồi nhìn lại anh thì cảm giác nguy cơ của anh đã giảm đi rất nhiều, em đoán anh ấy sẽ cứu anh, nhưng… em không làm gì cả mà…” Trác Nghiên cố gắng giải thích.

“Đúng, em không làm gì cả…” Holland lặp lại, hờ hững cười: “Cái gì em cũng không làm!”

Mấy ngày trước bình tĩnh hơn hắn đã đoán rằng Trác Nghiên có năng lực đặc thù, nhưng không dám khẳng định, trong lòng lại vô cùng muốn chối bỏ năng lực này của vợ mình… Hiện tại, em ấy lại chính miệng thừa nhận, Holland cảm thấy như sức lực toàn thân bị rút cạn.

“Tại sao em không nhắc nhở anh hoặc Lục Kiêu? Khi em hỏi anh, anh đã nói, anh sẽ không trách em, chỉ cần điều đó không làm tổn thương người khác…” Holland đau khổ lắc đầu, là bọn họ, hai người bọn họ hại chết Lục Kiêu.

“Nhưng mà…” Nếu em nói ra, vận mệnh sẽ thay đổi, lỡ như trở lại lên người anh… Y làm sao có thể chấp nhận chuyện đó được? Trác Nghiên hơi hé miệng nhưng lại không nói nên lời.

Đúng là y đã đưa ra một lựa chọn ích kỷ, y có thể tiên đoán, lại không thể thay đổi, nếu y nói ra, vận mệnh có thể sẽ xoay theo một chiều hướng khác mà y không còn khả năng tiên đoán được. Chiều hướng xấu nhất là cả Holland và Lục Kiêu đều không thể trở về… Nên y lựa chọn không làm gì cả, đây là phương pháp y dùng để bảo hộ người y yêu thương.

“Trác Nghiên…” Holland cũng đoán được đại khái suy nghĩ của Trác Nghiên, nhưng lương tâm anh lại không thể chấp nhận, anh đan hai bàn tay vào nhau, đặt trên bàn, bình tĩnh nói: “Chúng ta kết thúc đi.”

Trác Nghiên suy sụp, như không nghe hiểu được lời Holland, chỉ im lặng lắc đầu.

Đáy lòng Holland cũng rất chua xót nhưng trên miệng vẫn bình tĩnh phân chia tài sản, là phần tài sản khi hắn thành niên, gia tộc Elman đã cho hắn, Holland không chút do dự chuyển giao 9 phần cho Trác Nghiên. Đó là tất cả những gì hắn có thể làm được cho y.

Chuyện Lục Kiêu… Hắn không biết bản thân có nên trách cứ Trác Nghiên hay không, nhưng hắn biết hắn không thể nào ở cạnh bên Trác Nghiên nữa, hắn không thể tha thứ cho chính mình.

“Em thật sự rất yêu anh…” Khi Holland muốn ngắt kết nối, Trác Nghiên đột nhiên thổ lộ.

Holland hơi cứng người, tầm mắt nhìn sâu vào người đã từng là bạn đời của mình trên màn hình thực tế ảo, khi hắn gặp được Trác Nghiên hắn đã biết đây là Omega hắn muốn tìm, nhớ đến khi biết rằng có thể ở bên cạnh y suốt quãng đời còn lại, hắn đã hạnh phúc biết bao, vui mừng biết bao, nhưng chuyện này… hắn không thể nào chấp nhận được.

Holland không nói gì thêm, nhấn tắt video.

Ở phía bên kia, sau khi cuộc gọi tắt, Trác Nghiên ngồi lặng thinh, thất thần nhìn bó hoa hosta (玉簪花) trong góc phòng. (loài hoa tượng trưng cho sự thuần khiết, tình bạn và lòng trung thành)

Hoa Hosta là hoa này nè 

Ngày tiếp theo, tập đoàn cơ giáp Bercia của Bạch gia nhận 30% kinh phí dự chi từ chính phủ, xuất hơn vạn cơ giáp trong kho đến chiến trường giao cho quân đội Liên Bang Ike và Liên Bang Tự Do, 70% kinh phí còn lại sẽ giải ngân dần cho đến khi tiêu diệt được Trùng tộc.

Đồng thời, tập đoàn Bercia chỉ thị 17 công ty con sản xuất linh kiện cơ giáp hoạt động hết công suất, 3 công ty chuyên lắp ráp hoàn thiện cũng làm việc ngày đêm, cơ giáp hoàn thành qua khâu kiểm tra chất lượng lập tức được đưa lên tiền tuyến.

Danh vọng Bạch gia được đề cao, trong vòng 1 ngày khi tin tức công bố đã trở thành tập đoàn đứng đầu trong lòng nhân dân cả hai Liên Bang, giá cổ phiếu không ngừng tăng lên, bỏ xa các tập đoàn đối thủ.

“Chúng ta sẽ tìm được Ellen…” Trước khi xuất phát, Holland nghiêm túc nói với Eko.

“Vâng.” Trong ánh mắt kiên định của Eko có thêm chút ánh sáng.

Sau một loạt nghỉ ngơi chỉnh đốn, quân đoàn Đệ Tam nhanh chóng quay trở lại tiền tuyến, hội hợp cùng quân đoàn Đệ Nhị của thượng tướng Nash, vẫn luôn phòng thủ tại nơi này. Sau khi mất đi Nữ hoàng, trùng tộc tấn công tuy không có tổ chức nhưng lại phát rồ hơn, cuồng loạn, liều chết. Quân đoàn Đệ Nhị phòng thủ cũng rất gian nan.

Lần này theo quân đoàn Đệ Tam ra tiền tuyến còn có quân đoàn của Liên Bang Ike, cùng lượng lớn vũ khí, cơ giáp. Ba quân đoàn tập hợp thành một lực lượng cường đại. Phương pháp tác chiến được thảo luận và thống nhất, giao lưu chiến thuật thông suốt, ba phương hợp lực với quyết tâm tiêu diệt Trùng tộc.

Sau ba ngày tổng tiến công với chiến lực áp đảo, rốt cuộc cũng gần như quét sạch phần lớn Trùng tộc trên tinh cầu này. Holland lại cẩn thận rà quét toàn bộ bề mặt tinh cầu, theo phân tích trên thiết bị mô phỏng trên mặt đất chỉ còn rải rác khoảng một vạn Trùng tộc.

“Tôi mang đội xuống phía dưới dọn dẹp chiến trường, có lẽ trong số quân nhân ở lại vẫn còn người sống sót.” Holland nhận được chiến báo liền gấp gáp muốn xuống tìm bọn người Lục Kiêu.

“Hiện tại đang là ban đêm, làm sao tìm được? Không bằng đợi đến khi trời sáng đi.” Trung tướng Malcolm của Liên Bang Ike, một Alpha có mái tóc quăn màu đay đề xuất.

Quay trở lại chiến trường mặt đất khi trời tối sẽ dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù không xảy ra chuyện gì thì tìm kiếm trong bóng đêm cũng tiêu hao nhiều năng lượng cơ giáp hơn, hơn nữa hiệu suất tìm kiếm lại không cao.

“Tôi biết, nhưng chúng tôi muốn nhanh chóng đưa người của mình về.” Holland nghiêm túc đáp.

Malcolm không biết nói gì thêm, trong phối hợp tác chiến, quân đoàn của hắn thuộc nhóm công kích không trung, chiến đấu trên mặt đất không có quân nhân của họ nên hắn không thể lý giải được tâm tình gấp gáp muốn tìm đồng đội của Holland.

“Vậy được, chúng tôi đi cùng các anh.” Malcolm ý thức được sai lầm của bản thân, nhanh chóng đổi giọng. Bọn họ không thuộc cùng Liên Bang, không cần xưng quân chức lẫn nhau.

Quân nhân ở chung tương đối đơn giản, quân kỷ nghiêm minh, chỉ huy giỏi chiến thuật, quân lính thiện chiến, chỉ cần có 3 điều này sẽ là một quân đội mạnh, mọi người tôn trọng lẫn nhau sẽ dễ dàng phối hợp, sau khi kề vai sát cánh chiến đấu thì không còn cần cố kỵ quá nhiều, cứ thoải mái nói chuyện.

“Cậu ở lại chỉ huy đi… Nash hiện không ở đây.” Holland xua tay đáp. Trước khi bọn họ đến bên này, thượng tướng Nash đã chống đỡ thật lâu, quá sức lao lực, khi xác định số lượng trùng tộc đã không còn đủ uy hiếp liền buông lỏng, sau đó ngã quỵ, hiện tại đang nghỉ ngơi. May mà quân y bên kia báo lại không có vấn đề lớn, chỉ là kiệt sức, truyền dịch dinh dưỡng đầy đủ, ngủ đủ, tỉnh lại sẽ không có việc gì.

Malcolm gật đầu đồng ý, chủ động nói thêm: “Phi thuyền cứu hộ bên tôi sẽ điều động theo các anh xuống dưới, tùy anh an bài, tôi sẽ cùng Khải Lâm chỉ huy trên này, anh đưa theo bảy đài trọng giáp cùng đi, phòng ngừa bất trắc.”

Holland suy xét, thêm bảy trọng giáp trang bị pháo hạt theo sau bảo hộ, đối diện với tàn bình chỉ hơn 1 vạn trùng tộc là quá đủ, bọn họ sẽ nhanh chóng dọn sạch chiến trường.

Bàn giao công việc cho Malcolm và Khải Lâm, hắn cũng yên tâm.

“Được, cứ vậy đi.” Trong lòng Holland nôn nóng tìm kiếm Lục Kiêu, dù đã qua rất nhiều ngày, Lục Kiêu có khả năng đã không còn sống, nhưng hắn vẫn cứ muốn nhanh chóng tìm thấy anh. Giống như có một thanh âm của vận mệnh đang nhắc nhở hắn phải nhanh lên, nhanh lên, vẫn còn cơ hội, chỉ nhanh thêm vài giờ, thậm chí vài phút cũng sẽ tạo ra khác biệt.

Malcolm không hiểu được sự vội vàng của Holland. Mấy ngày hợp tác chiến đấu hắn thấy Holland khi hành quân luôn quyết đoán, sấm rền gió cuốn, nhưng vẫn rất ổn trọng, mọi chi tiết đều được cân nhắc cẩn thận. Không hiểu sao sau khi chiến đấu xong, dọn dẹp và tìm kiếm trên chiến trường lại khiến hắn nôn nóng, gấp gáp như vậy. Đã qua nhiều ngày, tìm được chắc cũng chỉ là thi thể.

Có thể do đó là anh em, hoặc là quân nhân cùng Liên Bang nên tình cảm sâu đậm. Malcolm suy đoán nhưng cũng không quá hiểu, chỉ là nghiêm túc điều động thêm quân bên quân đoàn Liên Bang Ike, gia nhập đội ngũ Holland, thêm người thì công tác tìm kiếm lại càng thêm nhanh chóng.

“Đội chữa bệnh đã sẵn sàng chưa?” Holland vào cơ giáp của mình, hỏi.

“Đã sẵn sàng.” Eko mới bị thương trên đùi, hiện tại không thể lái cơ giáp nên ở trên phi thuyền cứu hộ đáp.

Bên dưới mặt đất vẫn là cát vàng trải rộng, dấu vết của cuộc chiến thảm thiết ngày trước gần như đều đã bị chôn vùi, bọn họ cần tìm kiếm xác định lại vị trí một lần nữa.

Holland chỉnh quân, chờ mọi người điều chỉnh xong cơ giáp liền mang đội xuống tìm kiếm. Nhiệm vụ hành động lần này là đưa các chiến hữu đã táng thân trên chiến trường trở về. Nhiệm vụ không tính là nguy hiểm nhưng tâm trạng mọi người đều khá nặng nề.

Xác định vị trí tổ trùng, bọn họ trực tiếp đáp xuống phụ cận, bên dưới chính là cơ giáp đã bị cát vàng bao phủ.

“Bật thiết bị dò xét… dẫn bọn họ về nhà.” Xác định xung quanh không có trùng tộc, Holland phân phó: “Đoàn đội chữa bệnh cũng chia ra đi theo các đội tìm kiếm, chú ý đừng phân tán quá xa…”

Phó quan bật thiết bị quét, thao tác cơ giáp chậm rãi đi theo sau Holland, thâm nhập vào tổ trùng đã bị Trùng tộc vứt bỏ…

Nơi này từng bị hơn hai mươi pháo hạt oanh tạc, sau lại bị dội đạn pháo trước khi họ rời đi… Nữ hoàng trùng tộc chết, trùng lính cũng trốn chạy hết, ngoài bọn họ ra không có tín hiệu sự sống nào khác.

Phó quan ở trong khoang điều khiển thở dài, thông qua kênh liên lạc nói với Holland: “Thượng tướng… Chắc là ngài không nghĩ rằng chúng ta còn tìm được Lục Kiêu thượng tướng đâu nhỉ? Chúng ta đã từng dội bom dọn sạch chiến trường.” Lục Kiêu thượng tướng có khả năng đã hóa thành tro bụi. Hắn thật không muốn tiếp tục đứng ở chỗ này, nếu lúc đó Lục Kiêu thượng tướng chưa chết thì hành động dọn sạch chiến trường của họ chính là tự tay giế/t ch/ết ngài ấy.

Holland không đáp, đứng ở ngay vị trí trung tâm tổ trùng lúc trước, lặp lại quá trình rà quét sự sống.

Không thu hoạch được bất cứ tín hiệu nào. Holland ngồi trong khoang điều khiển siết chặt nắm tay. Lúc ném bom dọn sạch chiến trường hắn đã có thiết lập phạm vi bảo hộ nhưng không biết Lục Kiêu có lọt vào trong phạm vi lượng tử bảo hộ hay không? Nếu lúc đó Lục Kiêu bị thương nặng, không biết lồng lượng tử bảo hộ có bảo hộ được anh hay không?

“Phát hiện 1 dấu hiệu.” Ở gần cửa vào tổ trùng, một Alpha vội báo cáo.

Holland vội nhìn vị trí người báo cáo trên màn hình, vội vàng lao về hướng đó. Vị trí này, có khả năng cao là bọn Lục Kiêu.

“Là ai?” Holland nghe thấy thanh âm của mình hỏi vội.

Vừa đến nơi hắn đã giải trừ kết nối, nhảy ra khỏi cơ giáp. Dùng quyền hạn mở ra lồng bảo hộ. Hắn nhìn thấy được một khuôn mặt trẻ tuổi.

Là Ellen… Thoạt nhìn cậu ấy vẫn khá ổn, hai mắt nhắm chặt, môi hơi mang ý cười, chỉ là một bên sườn có vết máu đã khô khốc, vị trí này của lồng bảo hộ bị phá hủy.

Holland nhắm mắt, giấu đi khổ sở. Ellen là một cấp dưới rất có năng lực, là một quân nhân ưu tú… Nhiều năm là phó quan của Lục Kiêu, cũng từng là cấp dưới của hắn, hiện tại hy sinh ở sào huyệt trùng tộc.

“Đưa cậu ấy về thôi.” Holland quỳ một gối trên mặt đất, khàn giọng nói, đưa tay giúp Ellen chỉnh lại cổ quân phục, muốn lấy vòng cổ số hiệu lại phát hiện vòng cổ đã bị lấy đi.

Holland như nghĩ đến điều gì, vội vàng mở khoang dự phòng trong lồng bảo hộ, viên năng lượng và thuốc đều không thấy.

“Nhanh! Nhanh tìm Lục Kiêu thượng tướng!” Holland kích động, tâm tình khổ sở khi thấy thi thể của Ellen còn chưa tan đã thay bằng mong đợi to lớn.

Phó quan của Holland cũng đi tới, giải trừ cơ giáp, xem xét ghi chú báo cáo thời gian thuốc và viên năng lượng dự trữ bị lấy đi, biểu tình tương đối phức tạp, bất đắc dĩ nói: “Thượng tướng… Thời gian lấy đi cũng đã khá lâu, ngay sau hôm chúng ta rời đi.” Lúc đó Lục Kiêu thượng tướng còn sống, không có nghĩa là bây giờ vẫn còn.

“Cậu không hiểu đâu, mệnh cậu ấy rất cứng, dội bom dọn chiến trường mà cậu ấy vẫn có thể sống sót, hiện tại chắc chắn cũng vẫn còn.” Holland giải thích hai câu, lại ra lệnh.

“Tiếp tục tìm đi, tìm kỹ từng tấc đất.”

“Báo cáo, khu A không có phát hiện.”

“Khu B không có…”

“Khu C…”

Lục soát thêm nửa giờ, chính Holland cũng vào cơ giáp tự mình tìm kiếm, trời dần sáng, trong màn sương, ánh sáng bị phản xạ rồi biến mất.

Tầm mắt Holland bắt kịp ánh phản xạ ấy, bản năng điều khiển cơ giáp lao về hướng đó… Nơi đó chỉ có rải rác vài mảnh vỡ cơ giáp.

Tinh thần lực của hắn cũng kết nối cơ giáp, các xúc tua tinh thần dò ra. Cơ giáp nhanh chóng rà quét phạm vi xung quanh nhưng cái gì cũng không có. Holland khẳng định mình không nhìn nhầm, tiếp tục để cơ giáp đi tới, đột nhiên tinh thần lực của hắn bị chấn động khiến cơ giáp cũng hơi mất khống chế, lảo đảo một chút mới khôi phục bình thường.

Holland cũng không biết là phó quan luôn theo sát hắn, chỉ cách khoảng vài mét, thấy cơ giáp hắn chấn động vội đi qua nhưng chớp mắt một cái đã không thấy hắn đâu, dừng chân tại chỗ ngó quanh vài vòng.

“Lục Kiêu!” Holland hoảng hốt phát hiện trên mặt đất là một phòng điều khiển cơ giáp bị vỡ một phần, bị cát vàng vùi lấp một nửa, thân hình bên trong cũng theo đó mà bị chôn vùi, nhưng khuôn mặt vẫn lộ ra, đúng là Lục Kiêu.

Thấy rõ người bên trong, Holland quá đỗi vui mừng, lập tức giải trừ cơ giáp, thậm chí không đợi cơ giáp quỳ xuống hắn đã nhảy thẳng từ phòng điều khiển giữa không trung xuống, chạy về phía Lục Kiêu.

Khi hắn gọi tên Lục Kiêu, phó quan của Holland nghe được tiếng, nhìn sang lại đột ngột thấy được hắn, hoảng hốt xoa mắt, cũng vội theo qua.

Từ khi nhảy khỏi cơ giáp Holland đã ra lệnh gọi đội chữa trị và cứu hộ sang đây. Khi hắn gọi tên anh, hắn thấy ngón tay của anh trên cát vàng có hơi nhúc nhích, Lục Kiêu còn sống.

“Cậu cố gắng lên, kiên trì thêm chút nữa, đội chữa bệnh lập tức đến ngay.” Holland gào lên, miệng liền ăn đầy gió cát, khiến yết hầu cũng phát đau, nhưng hắn không quan tâm, chỉ tiếp tục gào thét với Lục Kiêu.

Đột nhiên, tay của hắn bị nắm lấy, Holland cúi đầu nhìn, trong lòng càng vui hơn, Lục Kiêu còn sức. Vẫn còn kịp, Holland vội vã đào cát muốn đào Lục Kiêu ra.

Lục Kiêu lại gắt gao nắm lấy tay Holland, hướng đầu cuối của mình cho hắn, liều mạng muốn nâng người lên. Holland như nhận thấy điều gì, vội đưa tay ra sau đầu đỡ anh, khẩn trương nói: “Cậu đừng nhúc nhích…”

Lục Kiêu run rẩy rút một con chip từ đầu cuối đã nát một nửa của mình, thều thào: “Dữ liệu… phá hủy”

Holland căn bản không hiểu vì sao lúc này Lục Kiêu lại còn muốn hắn phá hủy dữ liệu, chỉ theo bản năng nhận lấy con chip trong tay Lục Kiêu, cắm vào đầu cuối của mình, bên trong có mã hóa bảo vệ bằng dấu hiệu sinh vật của Lục Kiêu, hắn giúp Lục Kiêu xác nhận, nháy mắt toàn bộ dữ liệu hoàn toàn xóa sạch, kể cả dữ liệu liên kết đám mây.

“Đã phá hủy, cậu yên tâm!” Lại lớn tiếng hô, “Cậu kiên trì, đừng ngủ…”

“Đội chữa trị đâu, mau tới đây, sao còn chưa tới!” Holland xoay người quát.

Lục Kiêu trong mông lung nghe được hai chữ ‘phá hủy’, liền yên tâm rơi vào hôn mê…

Tiểu kịch trường:

Lục Kiêu: Video không bị xóa, chết cũng không yên lòng…