Trong Bóng Tối

Chương 81: Đóa hoa tội ác (5)



“Hình như bây giờ gió đã yếu đi rồi, anh có lái thuyền đưa chúng tôi về được không?”

Gió có yếu đi nhưng sóng vẫn rất mạnh, nước biển đen ngòm cuộn trào xô vào làm con thuyền rung lắc. Phòng điều khiển bị hư hại nghiêm trọng, cả con thuyền đang lay động, mấy cô gái cảm thấy lo lắng về tình trạng con thuyền, tất cả đều nhìn chằm chằm Tạ Lam Sơn đầy khẩn thiết, chỉ mong anh có thể đưa bọn họ về nhà.

Tạ Lam Sơn đau đầu khủng khiếp, cơn đau bén nhọn nhói lên trong hộp sọ của anh. Anh ngồi đỡ trán trên sofa, nhẹ nhàng hít thở để điều chỉnh lại, nghỉ được một lát anh mới đan mười ngón tay đặt lên trán rồi nói: “Tôi quên rồi.”

Bành Nghệ Tuyền không tin được, cô nàng hét ầm lên: “Anh quên? Đùa đấy à, chẳng nhẽ đó là skill game gì mà còn có hạn chế thời gian hay sao?”

“Tôi quên thật.” Chính Tạ Lam Sơn cũng cảm thấy kinh ngạc, cảm giác quen thuộc đối với bánh lái du thuyền bộc phát ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, nhưng giờ lại mất hút không còn lại gì. Anh chịu đựng cơn đau đầu dữ dội mà đứng dậy khỏi salon, “Đừng lo, bên công an đã định vị được chúng ta rồi, đợi bão tan sẽ tìm cách điều lực lượng cứu hộ tới. Tiêu Cốc là nghi phạm chính, việc quan trọng nhất lúc này là tìm được cô ta trên con thuyền này.”

Tuy khả năng không cao nhưng anh vẫn hơi lo lắng, rằng Tiêu Cốc bại lộ sẽ chọn cách đồng quy vu tận, chị ta sẽ thật sự cho nổ bom hoặc làm mấy chuyện phá hỏng con thuyền khác.

“Em đi tìm với anh!” Trâu Nhược Kỳ lên tiếng trước.

“Tôi cũng đi, tôi cũng đi!” Vu Dương Tử nói theo.

Mấy cô gái đồng loạt đề nghị giúp đỡ, chỉ có Bành Nghệ Tuyền vẫn thờ ơ đứng sau lưng bọn họ: “Tao biết ngay con mụ đê tiện đó chẳng tốt đẹp gì mà!”

Tạ Lam Sơn do dự một lát, anh nghĩ những cô gái này mà ở chung với Bành Nghệ Tuyền khéo lại có chuyện xảy ra nên mới đồng ý: “Lục Vi Vi cần người chăm sóc, Trâu Nhược Kỳ có kinh nghiệm thì ở lại trông cô bé đó đi. Còn lại hai người một nhóm, thấy Tiêu Cốc thì đừng có tự tin quá đà mà xông lên, gọi tôi tới là được.”

Nhưng không một ai muốn chung nhóm với Bành Nghệ Tuyền. Mấy cô gái đứng thành một hàng chỉnh tề, dùng ánh mắt và hành động của mình để thể hiện sự căm ghét và sợ hãi đối với người kia. Bản thân Bành Nghệ Tuyền cũng không cần ai giúp, cô nàng bay tới trước mặt Tạ Lam Sơn như một con bướm xinh đẹp, ôm lấy cánh tay anh rồi dụi mặt vào đầu vai anh: “Tiền thuế mà ba tôi nộp một năm đủ nuôi cả đồn cảnh sát của anh, con mụ đê tiện kia nhắm vào tôi vì đứa con gái rác rưởi của mụ ta, anh hẳn là phải ở bên cạnh để bảo vệ tôi.”

“Tiêu Cốc có quá nhiều cơ hội ở riêng với mấy cô, cô ta từng chăm sóc Lục Vi Vi một mình, từng chung phòng với Vu Dương Tử, cô ta nhắc tôi không nên uống rượu trong bữa cơm, thứ nhất là lo triệu chứng phản ứng disulfiram xuất hiện sớm lộ hành vi của cô ta, hai là tôi nghĩ cô ta cũng không muốn lấy mạng tôi. Đó chỉ là một người mẹ cùng đường, cô ta không có ý định muốn giết hại mấy người.” Tạ Lam Sơn liếc nhìn Bành Nghệ Tuyền, anh nhấc tay và vai thoát khỏi cái níu chặt của cô nàng, “Còn về cô, cô ở đây chung với Lục Vi Vi và Trâu Nhược Kỳ cũng sẽ an toàn.”

Không thể giữ vị cảnh sát này bên cạnh làm vệ sĩ riêng, Bành Nghệ Tuyền chửi một tiếng đủ để Tạ Lam Sơn nghe thấy: “Đồ rác rưởi!”

Tạ Lam Sơn ngoảnh mặt làm ngơ, anh cho mấy cô gái cầm theo những vật thể cùn như gậy bóng chày để tự vệ. Bành Nghệ Tuyền thì chẳng biết móc được một con dao nhọn ở đâu ra, khiến cho mấy cô gái còn lại hét toáng lên.

Ánh dao sáng loáng toát ra hơi lạnh. Bành Nghệ Tuyền cầm dao huênh hoang vênh váo huơ huơ trước mặt mấy cô gái: “Nếu Tiêu Cốc muốn hại tao, tao sẽ đâm chết con mụ đó, tự vệ chính đáng vẫn hợp pháp mà.”

Dù có mạnh miệng ngang ngược, dù cho ác độc và tàn nhẫn không đúng với tuổi, nhưng gì thì gì vẫn chỉ là một cô gái mới lớn. Bành Nghệ Tuyền ngồi trên sofa, hai tay run rẩy nắm chặt con dao. Tạ Lam Sơn quay lại nhìn cô nàng, tiện thể nói với đám Vu Dương Tử: “Được rồi, ba người còn lại một nhóm, đi theo tôi.”

Vu Dương Tử đuổi tới đầu tiên, Tạ Lam Sơn hỏi cô: “Chiếc máy quay camera em luôn cầm theo đâu rồi?”

Vu Dương Tử bĩu môi: “Mấy hôm nay hỗn loạn quá, tôi cũng không biết rơi ở đâu nữa.”

Bắt đầu từ boong tàu, mọi người tìm kiếm cẩn thận từng tầng từng góc một, tìm mãi xuống tận khoang đáy cũng không thấy bóng người. Mưa gió bên ngoài vẫn chưa ngơi, tiếng sóng cuộn ngập trời, sóng lớn thế này thì Tiêu Cốc không thể nhảy xuống biển chạy trốn, như vậy chẳng khác nào tự sát.

Tạ Lam Sơn chợt nghe thấy tiếng thét thất thanh của mấy cô gái vang lên phía sau, đầu tiên là Cầu Phỉ, sau đó là Vu Thấm và Vu Dương Tử, giọng của ba cô gái này nghe như trời long đất lở, đủ để xuyên qua nguyên con thuyền.

Ở trên thuyền suốt mấy ngày nay, Tạ Lam Sơn sợ nhất là nghe thấy tiếng gào thét của đám con gái này, không những cường độ của tiếng kêu quá lớn mà âm thanh còn kéo dài, anh nghe mà sắp suy nhược thần kinh tới nơi.

Tạ Lam Sơn tìm thấy ba cô gái nhờ vào tiếng hét, cũng không xa anh lắm, ở ngay gian phòng chứa đồ mà anh từng bị giam. Mấy cô gái trợn trừng mắt, quay lại thấy anh tới thì lắp ba lắp bắp: “Tìm… tìm thấy rồi…”

Tạ Lam Sơn đẩy mấy cô gái ra hai bên rồi bước vào, sau đó anh cũng ngây người.

Đã tìm thấy Tiêu Cốc.

Một gương mặt vặn vẹo trắng bệch như tờ giấy, có một vết máu chảy xuống từ bên khóe miệng, Tiêu Cốc trừng mắt nhìn đám người, hai tay rũ xuống hai bên sườn, cơ thể đang đung đưa theo biên độ rất nhỏ.

Chị ta đã treo cổ trong căn phòng này.

Thoạt nhìn có vẻ là tự sát, dưới chân Tiêu Cốc có một chiếc bục kê chân bị đá đổ nghiêng, Tạ Lam Sơn giẫm lên bục kê chân, sau khi cởi dây thừng trên cổ Tiêu Cốc thì ôm thi thể chị ta xuống để nằm thẳng trên sàn.

Một mảnh giấy bị gấp lại rơi ra từ túi của Tiêu Cốc, có vẻ như là một lời nhắn, trong đó chị ta thừa nhận bản thân và chồng cũ Diêu Thụ Tân đã điều tra và nắm vững thói quen sinh hoạt của những người trên thuyền, chính chị ta đã cho cephalosporin vào thức ăn khiến Thường Minh dính phản ứng disulfiram rồi tiện thể giết gã, chính chị ta đã tráo bút tiêm insulin của Lục Vi Vi, cũng chính chị ta đã đặt cóng trên giường của Cầu Phỉ rồi dùng băng đỏ dụ cô gái nhảy xuống biển… Chị ta thẳng thắn thừa nhận mình làm tất cả những chuyện này đều vì muốn điều tra sự thật năm đó, cũng để đòi lại công bằng cho con gái.

“Con người là con người chính vì chúng ta biết tốt xấu, biết phân biệt đúng sai, rạch ròi thiện ác. Dù thế nào đi nữa, hành vi tước đoạt mạng sống của người khác vẫn thật đáng lên án và đáng xấu hổ. Tôi cảm thấy hối lỗi sâu sắc, bằng lòng lấy mạng ra để bù đắp tội lỗi của chính mình, cũng khẩn khoản mong cảnh sát Tạ có thể mau chóng tìm được Diêu Dao và chôn cất con bé chung một chỗ với vợ chồng tôi. Hồi còn sống ngày nào con bé cũng chìm trong sợ hãi, hãy để con bé có thể có chỗ để dựa vào, có một gia đình trọn vẹn sau khi chết.”

Đó là những lời trăn trối của Tiêu Cốc. Bức thư rất ngắn, chỉ có vài từ nhưng mỗi từ đều thấm đẫm máu, nước mắt và tình cảm sâu đậm của một người mẹ. Tâm trạng Tạ Lam Sơn rất nặng nề, anh lặng người một lúc lâu mới cúi xuống khám nghiệm tử thi.

Những điểm khác thường nhanh chóng được phát hiện, anh cạy miệng Tiêu Cốc ra thì phát hiện chị ta đã cắn nát đầu lưỡi của mình, vết máu bên khóe miệng chảy ra từ đây. Điều bất thường là lưỡi của người bị treo cổ thường thè ra ngoài miệng, khả năng người chết tự cắn nát lưỡi mình cực kỳ hiếm. Sau đó nhìn xuống cổ của Tiêu Cốc, mặc dù các vết dây màu xanh tím ở vị trí treo cổ phù hợp với tình huống treo cổ tự tử, nhưng trên cổ chị ta vẫn còn vài vết cào mới. Tạ Lam Sơn nâng tay Tiêu Cốc lên nhìn, anh phát hiện ra rất nhiều vảy da trong móng tay của Tiêu Cốc ứng với những vết cào kia, thậm chí có một ngón tay đã bị gãy cả móng, rõ ràng đây là do chị ta đã giãy giụa dữ dội trước khi tử vong.

Người thắt cổ tự tử sẽ không vùng vẫy chống cự như thế.

Sao lại thế được? Nội dung của bức thư này khiến Tạ Lam Sơn càng hoang mang hơn, không lẽ việc Tiêu Cốc thắt cổ tự tử còn có gì khuất tất, hung phạm là một người hoàn toàn khác?

Đám con gái yên tĩnh lại, sau đó bắt đầu xôn xao nói về cái chết của Tiêu Cốc. Vu Thấm nói: “Xem ra cô Tiêu sợ tội tự sát rồi.”

Vu Dương Tử đồng ý với quan điểm của chị gái, cô gật đầu than thở: “Chắc chắn cô ấy biết cảnh sát ở đây, chẳng mấy sẽ vạch trần danh tính của mình, vậy nên không thể tiếp tục kế hoạch nữa. Cô ấy chỉ muốn đòi công bằng cho con gái thôi, cũng thật đáng thương…”

Cầu Phỉ không nói tiếng nào, nhưng có thể nhìn ra từ ánh mắt cô, cô không hận người phụ nữ này hại mình suýt nữa “sẩy chân” rơi xuống biển, phần nhiều vẫn là cảm giác áy náy và tiếc nuối. Đúng như lời Tạ Lam Sơn nói, Tiêu Cốc không phải kẻ ác, chị ta chỉ là một người mẹ đã cùng đường.

“Ha ha, giờ thì ổn rồi, hung thủ đã tự sát!”

Một giọng nói hoàn toàn lạc quẻ với bầu không khí xúc động đau lòng vang lên, mọi người quay đầu lại thì thấy Bành Nghệ Tuyền cũng đã tới, sau lưng cô nàng còn có Lục Vi Vi và Trâu Nhược Kỳ, hẳn là đều bị tiếng hét vừa nãy dẫn tới đây.

“Hung thủ đã chết, giờ thì chúng ta an toàn rồi, chỉ cần kiên nhẫn chờ nhân viên cứu hộ tới là xong.” Bành Nghệ Tuyền đẩy hai chị em họ Vu đứng trước cửa ra. Khi thò đầu vào phòng chứa đồ nhìn, thấy chắc chắn Tiêu Cốc đã chết thì ngáp một cái rồi xoay người, “Hầy, mấy đứa mày cũng đừng có lảng vảng ở đây nữa, mọi chuyện kết thúc rồi, ai về nhà nấy đi ngủ thôi.”

Thật sự mọi người đều đã kiệt quệ sau khi trải qua cơn bão trên biển lần đầu trong đời, lại phải sống trong lo lắng hãi hùng suốt từng đó ngày. Thấy hung thủ tự sát, đám con gái cũng nhẹ nhõm hơn, lục tục quay đầu rời đi.

“Không, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.” Tạ Lam Sơn im lặng nãy giờ bỗng đứng dậy, anh nhìn chằm chằm sáu cô gái với vẻ mặt nghiêm túc, “Nguyên nhân tử vong của Tiêu Cốc vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ, có lẽ hung thủ thật sự đang nằm trong sáu người các cô.”