Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 127: C127



Editor: DiiHy

----------------------o0o------------------

Hai người vừa ra khỏi cửa liền gặp Bách Kỳ Ngọc vừa từ văn phòng Mạnh Triết đi ra.

"Hai người định ra ngoài sao."

Bách Kỳ Ngọc nhìn dáng vẻ đầy đủ vũ trang của Tinh Tinh, đáy mắt hiện lên ý cười: "Tròn vo, y như con gấu bông vậy."

Trên đời này có một loại lạnh.

Đó là chồng/ em trai bạn cảm thấy bạn lạnh.

Tinh Tinh không béo, ngược lại còn rất gầy, nhưng lại bị Phó Hành và Cố Lan quấn thành một quả bóng, trên người cô còn đang đắp một chiếc chăn lông màu nâu, trông có khác gì gấu đâu chứ?

Trên đầu con gấu này còn đang đội một chiếc mũ lông hình con gấu nữa đấy, hai chiếc tai tròn tròn hai bên đầu trông rất đáng yêu.

"Khụ khụ. . ."

Cái mũ này là do Cố Lan mua.

Hắn chưa bao giờ chọn quần áo cho phụ nữ, hơn nữa lại chăm sóc Tinh Tinh một khoảng thời gian, nên lúc mua đồ khó tránh khỏi lệch sang kiểu ngây thơ đáng yêu.

Cũng may là Tinh Tinh rất thích.

Cô gãi gãi đôi tai tròn trên đầu, đôi trong veo mở to phản chiếu hình bóng Bách Kỳ Ngọc: "Gấu con ấm lắm, chú Bách cũng phải mặc thêm đồ kẻo lạnh nha."

". . . Ừ." Mặt mũi Bách Kỳ Ngọc nóng bừng, tim đập nhanh, bên ngoài thì tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đang rối bời.

Hắn thầm mắng chính mình, già rồi còn bất ổn, thật sự là. . . Tinh Tinh đáng yêu quá, trưởng thành mà vẫn còn dễ thương như thế, sau này về già nhất định cô cũng là một bà lão đáng yêu.
1

"Đi thôi." Phó Hành đột nhiên tăng tốc, bước nhanh đẩy Tinh Tinh đi vượt qua Bách Kỳ Ngọc.

Trong bệnh viện có một khu vườn được thiết kế rất đẹp, là nơi thích hợp để bệnh nhân đến thư giãn.

Phó Hành đẩy Tinh Tinh đến dưới bóng cây, sau đó đỡ hai tay cô đứng dậy, chậm rãi đi từng bước.

"Phó Hành." Vẫn là giọng nói quen thuộc, nhưng không còn là xưng hô chú vừa thân thiết lẫn xa cách nữa.

Phó Hành bỗng nhiên nhìn Tinh Tinh, thấy trên mặt cô vẫn có nét thiên chân vô tà của con nít.

Cô quay đầu mỉm cười ngọt ngào với Phó Hành: "Nếu sau này chú muốn Tinh Tinh gọi như thế, thì Tinh Tinh sẽ đổi."

Chỉ cần chú đừng tức giận nữa.


Trẻ con không biết che giấu cảm xúc, Phó Hành liếc mắt đã nhìn thấy tâm tư của cô.

Trong lòng anh trở nên ấm áp, quai hàm luôn căng chặt nãy giờ cũng thả lỏng hơn: "Xin lỗi, anh doạ đến em hả?"

"Không." Tinh Tinh lắc đầu, "Tinh Tinh biết, Phó Hành chưa bao giờ nổi giận với Tinh Tinh."

Dù cô có nghịch ngợm đến đâu, Phó Hành nhiều nhất cũng chỉ trầm mặt, chỉ cần cô ngoan ngoãn nhận lỗi hoặc làm nũng, anh sẽ nhẹ nhàng bỏ qua.

Mặc dù kiến thức và kinh nghiệm sống của trẻ con không bằng người lớn, nhưng chúng hiểu rất nhiều thứ, chỉ là không giỏi diễn đạt mà thôi.

"Chúng ta qua bên đó đi dạo nhé." Tâm trạng từ âm u chuyển sang nắng ấm, Phó Hành cừa đi vừa dạy Tinh Tinh nhận biết các loại cây trong vườn.

Trên mỗi thân cây đều treo một tấm biển nhỏ ghi tên loài của chúng và phần giới thiệu ngắn gọn.

Tinh Tinh nghe đến mê mẩn, bất tri bất giác đã đi theo Phó Hành nửa giờ.

Khi nãy Cố Lan đi theo bọn họ xuống lầu không lâu sau đã bị một cuộc gọi từ công ty gọi đi rồi, Bách Kỳ Ngọc thì đang ở trong phòng bệnh, không có ý định xuống dưới tản bộ cùng.

Đi đến một góc hẻo lánh, sau khi Phó Hành chậm rãi đọc hết lời giới thiệu về loài thực vật xung quanh đây, anh bất ngờ hỏi: "Tinh Tinh. . . nếu em khôi phục trí nhớ thì sẽ rời xa anh sao?"

Trong giọng nói của anh có quá nhiều sự không chắc chắn, không giống với chủ tịch Phó bề ngoài trầm ổn tác phong cường ngạnh chút nào.

Khi hỏi câu này Phó Hành đã biết rõ đáp án.

Dựa vào sự lệ thuộc của Tinh Tinh vào anh, cô nhất định sẽ từ chối không chút do dự, đồng thời sẽ hứa ở bên anh mãi mãi. . .

". . .Không biết."

Phó Hành đột nhiên ngước mắt nhìn thấy vẻ bối rối chưa từng có trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo.

Thái độ của cô không còn kiên định như trước nữa.

"Phó Hành?" Tinh Tinh nhận ra sắc mặt Phó Hành không tốt lắm, lo lắng hỏi han: "Chú bị bệnh sao?"

"Không sao, có lẽ là do gần đây anh ngủ không ngon nên hơi mệt." Phó Hành thu hết cảm xúc đang bộc phát da ngoài, trở lại thành ông chú quen thuộc ôn nhu cưng chiều Tinh Tinh.

"Sau khi xuất viện Tinh Tinh muốn ăn thịt nướng!"

Trong thời gian nằm viện, ngày nào cũng chỉ có nước canh và chút thị, Tinh Tinh thấy nhớ những món mỹ thực nhiều hương vị.

"Được." Phó Hành rất đồng ý.

Ăn đồ nướng không phải chuyện dễ, lát trở về phải cho người chuẩn bị trước.


"Còn cả. . ."

Sau khi nguyện vọng đầu tiên được đáp ứng, Tinh Tinh lập tức được một tấc lại tiến một thước, xoè tay đếm từng thứ mình muốn ăn.

Cô không để ý lắm, có nhiều thứ đã nói rồi nhưng vẫn lặp lại lần nữa.

"Chị ơi." Hai người đang trò chuyện, một cô bé khoảng bảy tám tuổi mặc váy công chúa màu hồng chạy tới, rụt rè chặn đường Tinh Tinh: "Cho em hỏi, chị có biết khu nội trú số ba đi đường nào không ạ."

Cô bé đến hỏi đường.

Bệnh viện này rất lớn, chỉ riêng phòng khám bệnh đã có đến hai toà nhà, khu nội trú ở tận trên lầu bảy, nếu không quen đường sẽ rất dễ bị lạc.

"Chỉ cần đi thẳng đến hết con đường này, sau đó rẽ phải là đến khu nội trú số ba."

Tinh Tinh xuống lầu mấy lần cũng không biết đường, may là có một người họ Phó ở đây, mới không làm uổng phí dũng khí của cô bé da mặt mỏng này.

Phó Hành lo đứa bé có thể không tìm được đường, với để một đứa bé đi lung tung một mình trong bệnh viện cũng không hay.

Cho nên sau khi cô bé cảm ơn rồi rời đi, Phó Hành vẫn nắm tay Tinh Tinh đi phía sau như thể bảo vệ cô gái nhỏ.

May là cô bé đã thuận lợi tìn được khu nội trú số ba theo lời chỉ của anh.

Ở cửa khu nội trú mẹ cô bé cũng đang đi tìm con, thấy con gái về thì lập tức ôm vào lòng, sợ đến bật khóc.

Cô gái nhỏ hiểu chuyện an ủi mẹ mình, sau đó quay đầu nhìn về phía sau mỉm cười cảm kích, mấp máy khẩu hình: "Em cảm ơn."

Có vẻ như cô bé biết Tinh Tinh và Phó Hành đặc biệt đi theo sau bảo vệ mình.

"Nhiên Nhiên." Tinh Tinh nhìn theo bóng lưng cô bé và mẹ rời đi, đột nhiên gọi biệt danh của An Nhiên.

Trong những mảnh ký ức rời rạc, dường như cô cũng từng ôm một bé gái như thế.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.

Khi trở lại phòng bệnh, Tinh Tinh gặp Phó Ti Thận và An Nhiên đã ở đây rồi.

"Tiểu Thận, Nhiên Nhiên!"

Tinh Tinh vui vẻ chào đón hai người.

"Mẹ, dì Tinh." Giống như Cố Lan, Phó Ti Thận và An Nhiên cũng đổi cách xưng hô với Tinh Tinh.

Nhưng hình như Tinh Tinh không chú ý tới điều này, cô rất tự nhiên chấp nhận sự thay đổi trong cách xưng hô của mọi người.


"Nhiên Nhiên sắp phải đi học sao."

Để Tinh Tinh nhớ được ngày khai giảng của An Nhiên là một điều khó khăn.

"Vâng, ngày mùng ba tháng giêng con phải quay lại trường rồi."

An Nhiên đang là nghiên cứu sinh vẫn chưa tốt nghiệp nên cô ấy phải hoàn thành việc học trước.

"Con còn trẻ, nên ra ngoài học tập đọc nhiều sách sẽ có ích cho tương lai của con." Phó Hành động viên An Nhiên hai câu, sau đó cầm điện thoại lên làm một loạt thao tác.

[Ting Tinh, bạn đã nhận được chuyển khoản.]

An Nhiên sửng sốt khi nghe tiếng thông báo của điện thoại, nhanh chóng nhấc điện thoại lên nhìn, thấy mức chuyển khoản tối đa cho phép: 1000000!

"Chú ơi, tiền này con không thể nhận!"

An Nhiên lập tức muốn chuyển tiền lại, nhưng bị Phó Hành ngăn cản.

"Con cầm đi, ở nước ngoài chi tiêu lớn, mang theo phòng thân. Bây giờ dì Tinh không tiện chăm sóc con, nên tất nhiên chú phải làm thay cô ấy."

"Không cần đâu chú, con có tiền mà, với lại tiền dì Tinh cho con ngày trước vẫn chưa xài hết. . ."

An Nhiên còn muốn từ chối, nhưng lần này lại bị Phó Ti Thận tí tửng khuyên ngăn: "Em cứ cầm đi, coi như là quà gặp mặt bố anh cho con dâu tương lai."

"Quà gặp mặt gì chứ, anh đừng nói lung tung." An Nhiên đỏ mặt, né tránh ánh mắt trưởng bối trừng Phó Ti Thận một cái nhưng ánh mắt lại ngượng ngùng e dè không có chút uy hiếp nào.

Ngược lại làm cho Phó Ti Thận động tâm muốn hôn cô.

Nhưng cha mẹ đang ở đây không tiện, quên đi, về rồi tính.

Hai người ở không bao lâu liền rời đi.

Chủ yếu là do An Nhiên cần phải mua một ít đồ đạc để mang đi học.

Thuốc không kê đơn* là đồ cần thiết nhất.

*Thuốc không kê đơn là thuốc được bán trực tiếp cho người tiêu dùng mà không có đơn thuốc của chuyên gia chăm sóc sức khỏe, trái ngược với thuốc theo toa, chỉ có thể được bán cho người tiêu dùng có đơn thuốc hợp lệ.

Ở nước ngoài mà bị bệnh thì phải đến bệnh viện, nhưng còn phải gọi điện hẹn trước cả tuần trời, nhiều người khi chờ đến số thì bệnh đã khỏi rồi.

Vì vậy tự mình chủ động chuẩn bị thuốc vẫn hơn.

Mới mua được một nửa danh sách đồ cần thiết, điện thoại An Nhiên vang lên.

Trong tay đang có rất nhiều đồ, An Nhiên không kịp nhìn tên người gọi mà ấn nghe luôn: "Alo, xin chào, tôi là An Nhiên."

"Em gái." Người gọi là An Nguyên: "Dạo này em có rảnh tới công ty một chuyến không?"

"Anh muốn em qua đó làm gì?" Cô đến công ty nhà họ An chỉ sợ sẽ giẫm phải dây thần kinh nhạy cảm của một số người.

"Có một số việc cần em ghé qua đây chút."


An Nguyên nói rất nhẹ nhàng bâng quơ nhưng An Nhiên biết anh trai sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện cho cô.

Cô suy tư một chút rồi vẫn đồng ý: "Được rồi, vừa hay bây giờ em đang rảnh, lát nữa em qua."

Người anh trai An Nguyên này đối dử với cô rất tốt, có qua có lại, khi anh cần, An Nhiên sẽ tận lực giúp đỡ.

Cô không biết anh trai gặp chuyện gì mà phải nhờ người em gái không quyền không thế như cô giúp đỡ.

"Ừ, em đến đi, để anh chuẩn bị một chút."

An Nguyên không biết suy nghĩ trong lòng em gái, vừa thấy cô đồng ý đến, giọng điệu hiển nhiên đã vui vẻ hơn rất nhiều.

Hắn cúp máy và thông báo cho bộ phận pháp lý của công ty để gọi luật sư lên.

An Nhiên nhanh chóng đến nơi, là Phó Ti Thận lái xe đưa cô đến.

An Nhiên biết An Nhiễm đã đi làm ở An thị, nên cô không muốn để miếng thịt mỡ Phó Ti Thận này đi vào.

Dù cho miếng thịt mỡ nhà cô chân dài tự biết chạy đi, nhưng việc người của mình bị người ta thèm muốn vẫn khiến cô không vui nổi.

Đặc biệt đây còn là người phụ nữ cô ghét nhất.

"Em ghen hả?"

Phó Ti Thận buồn cười chọc chọc đôi má đang phồng lên của An Nhiên.

"Không được sao?" An Nhiên nghiêng đầu liếc Phó Ti Thận một cái: "Em quang minh chính đại ăn dấm đó."

Cô còn khá kiêu ngạo.

"Được được được, Nhiên Nhiên nhà ta làm gì cũng được hết, cho dù em có muốn tắm bằng cả thùng dấm thì anh cũng lập tức đi lấy cho em."

"Đừng, thùng dấm đấy anh giữ lại tự dùng đi." An Nhiên ghét bỏ.

Chờ Phó Ti Thận đỗ xe xong, cô mở cửa xe đi xuống, chạy sang phía bên kia gõ cửa kính xe.

Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ.

"Anh tự mình đi chơi đi, tiện đường mua ít thức ăn, ngoan ngoãn đợi em về nhà."

Cô cúi người ôm lấy khuôn mặt tuấn tú, dùng tốc độ cực nhanh đụng một cái lên môi đối phương, sau đó lui lại trước khi người nọ kịp phản ứng.

An Nhiên mang theo nụ cười giảo hoạt chạy vào công ty An thị.

Hiếm khi thể hiện ra sự đáng yêu của thiếu nữ.

"Thật là. . ." Phó Ti Thận cười ngọt ngào, còn xán lạn hơn cả mặt trời, hắn ngượng ngùng đưa một tay lên che miệng, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng: "Quá đáng yêu."

----------------Hết Chương 107-----------------

29/08/2023