Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1175: Đây là một nơi tốt



Dương Kiên chưa từng nghĩ rằng lúc mới trở lại Trường An lại chật vật như vậy.

Phương Giải cũng chưa từng nghĩ rằng mình trở lại Trường An trong hoàn cảnh như vậy.

Không kịp nhìn trong thành Trường An có thay đổi gì, cho dù là lúc đi qua đường số 23 phía đông, ánh mắt của Phương Giải cũng không dừng lại ở cửa hàng của mình dù chỉ một khắc. Kỳ thực thành Trường An không có quá nhiều cảnh đẹp, có chỉ là sự chỉnh tề khiến cho người ta phải kính sợ.

Lúc đi qua các con phố, Phương Giải không giữ lại thực lực như lúc trước, mà sử dụng hết, lao đi như một con gió, giẫm lên các nóc nhà đuổi theo. Thành Trường An bị phản quân vây đã lâu, chính vì quá lâu, cho nên ngay cả dân chúng cũng mất đi sợ hãi. Bọn họ vẫn sinh hoạt giống như thời bình, thậm chí lười hỏi tới bên ngoài thành có tấn công hay không.

Có người từng nói thành Trường An quá cao lớn, cao lớn đến mức giống như xây dựng Trường An thành một nhà giam lớn nhất thiên hạ.

Nhưng, những năm qua, dân chúng thành Trường An đều may mắn vì các đời Hoàng Đế Đại Tùy đều không ngừng hoàn thiện tường thành và cuối cùng hoàn thành lúc tiên đế còn sống.

Trải qua hai trăm năm hoàn thiện

Tòa thành kiên cố vững chắc như thế nào?

Có người cảm thấy có cơn gió khác thường thổi qua người mình. Bọn họ muốn tìm kiếm nơi phát ra cơn gió, nhưng không phát hiện gì cả.

Cung Thái Cực

Tẩm cung của Hoàng hậu.

La Úy Nhiên ngồi bên cạnh nhìn Hoàng hậu đọc sách, bỗng nhiên biến sắc, sau đó đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Hoàng hậu thấy sắc mặt khác thường của y, hơi kinh ngạc một chút, sau đó lộ vẻ sợ hãi.

- Hắn đã trở lại.

La Úy Nhiên nói.

Hoàng hậu làm rơi cuốn sách trong tay. Tuy nàng bị giam cầm ở đây, nhưng La Úy Nhiên có tu vị kinh người, những kẻ giám thị Hoàng hậu không hề phát hiện bên cạnh Hoàng hậu có thêm một người. Từ sau khi tiểu Hoàng Đế chết, Dương Kiên phái người giam lỏng Hoàng hậu trong cung chứ không phải Sướng Xuân Viện. Kỳ thực lý do rất đơn giản, Dương Kiên chỉ là muốn nói cho người khác biết, Hoàng hậu vẫn còn sống.

- Huynh muốn tới đó?

Hoàng hậu hỏi, thanh âm run rẩy.

- Trở về bất thường, nhất định là xảy ra biến cố gì đó. Mấy ngày nay ta từng tới Hoàng lăng vài lần, vẫn không điều tra được manh mối gì. Về sau định vào trong tìm hiểu rõ ràng, thì Phác Hổ trở lại. Ta không biết thái độ của y, cho nên không đi vào nữa. Nguyên khí thiên địa ở Hoàng lăng bên kia biến hóa rất lớn, ta muốn đi xem.

- Không đi được không?

Hoàng hậu hỏi.

- Ta sẽ trở lại.

La Úy Nhiên chỉnh lại quần áo của mình, đi tới gần Hoàng hậu sờ hai má của nàng:

- Có một số việc nhất định phải làm, nhưng bất kỳ chuyện gì cũng không quan trọng hơn nàng.

Nói xong câu đó, y lao ra ngoài từ cửa sổ.

Lúc Hoàng hậu nhìn sang, thì đã không thấy bóng dáng của y.

Cuốn sách rơi trên bàn, gió thổi qua, lật tung trang sách.

Hoàng lăng

Một tòa đất trước mộ.

Phác Hổ ngồi bên cạnh nấm mộ, tay trái cầm một hồ lô rượu, tay phải cầm một cuốn sách đã khá mục nát. Y vừa xem vừa đọc, thanh âm nhẹ nhàng, giống như kể chuyện ru ngủ một đứa trẻ con. Chỉ có điều câu chuyện trong cuốn sách này, nếu con bò già đã chết kia biết nói, thì cũng có thể đọc thuộc làu làu.

Chuyện xưa còn chưa kể xong, Phác Hổ đang giơ tay trái uống rượu thì chợt cứng đờ.

- Tại sao lại trở về?

Y thì thào tự nói, cuối cùng vẫn đứng dậy, đặt hồ lô rượu và cuốn sách ở bên cạnh nấm mộ.

- Không biết có phải là trở lại tìm ta hay không, ta phải đi xem…Nếu như là trở về tìm ta, ông bạn già à, có lẽ rất nhanh thôi ta sẽ xuống đó gặp mày. Chỉ có điều, lúc gặp lại, đừng liếm ta…miệng mày thối lắm.

Nói xong câu đó, y bước nhanh về hướng hoàng lăng bên kia.





Các đời Hoàng Đế Đại Tùy đều chôn trong một lăng mộ, đây là chuyện mà chỉ có Đại Tùy mới có. Trước kia, các triều đại đổi thanh, rất ít khi xuất hiện tất cả Hoàng Đế chôn cùng một lăng mộ. Lúc trước Thiên Hữu Hoàng Đế không xây dựng lăng mộ cho mình, sau khi tiểu Hoàng Đế Dương Thừa Càn kế vị, liền hạ chỉ xây dựng lăng mộ cho Thiên Hữu Hoàng Đế, nhưng cũng không rời khỏi khu vực này.

Chính vì thế, phía ngoài cùng chính là lăng mộ của Dương Dịch.

Dương Kiên giống như phát điên từ bên ngoài xông tới, cửa lớn ở lăng mộ bị ông ta đụng nát. Lúc trước chính là cánh cửa này giam ông ta ở bên trong, mà người trẻ tuổi mở cánh cửa này cho ông ta đã chết ở Tây Nam.

Dương Kiên chạy như bay vào địa cung, sau đó một chưởng đẩy quan tài của Thiên Hữu Hoàng Đế ra. Lúc nắp quan tài bay ra, khuôn mặt trắng bệch của ông ta xuất hiện một màu đỏ yêu dị, đó là do ông ta kích động và hưng phấn.

- Rốt cuộc đã trở lại!

Ông ta chụp tay vào trong quan tài, nắm lấy thi thể của Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch ra.

Sau đó ông ta sửng sốt.

- Đứa con cháu ngỗ nghịch!

Lúc Dương Kiên nhìn thấy thi thể của Dương Dịch, không nhịn được mắng một câu, vẻ hưng phấn bị thay thế bằng sự phẫn nộ. Bởi vì ông ta cầm lên là thi thể của Dương Dịch chứ không phải là cái lồng bịt kín kia, cho nên ông ta mới phẫn nộ. Lúc này thi thể đã hư thối chỉ còn lại xương cốt và khuôn mặt giống như cười châm chọc, châm chọc Dương Kiên rằng, Thái Tổ à…ta không cho ngươi thân thể này đấy.

Dương Kiên không tự chủ được nghĩ tới tiểu Hoàng Đế Dương Thừa Càn tự độc chết chính mình, nhớ tới khuôn mặt quyết tuyệt của thiếu niên kia.

“Ngươi muốn trẫm? Trẫm liền không cho ngươi!”

Những lời này, như thanh đao đâm vào ngực Dương Kiên. So với thương thế mà Phương Giải gây ra khi chạy trên đường, còn khó chịu, thậm chí đau đớn hơn.

Dương Kiên nắm chặt thi thể của Dương Dịch, tức giận quăng thi thể kia ra ngoài. Phốc một tiếng, thi thể rơi xuống mặt đất, thịt hư thối và xương cốt vỡ nát nhưng nhìn không có vẻ chật vật, ngược lại có một sự kiêu ngạo. Giống như thích thú vì tát được Dương Kiên một cái thật đau.

- Trẫm không cần đứa con cháu ngỗ nghịch như vậy!

Dương Kiên tức giận tiến lên, đá bay cỗ thi thể:

- Ngươi vốn bị bệnh nặng, nên trẫm mới không dùng máu của ngươi, là muốn cho ngươi tôn nghiêm, muốn cho ngươi vinh quang giống như tổ tông của ngươi. Ngươi đã không quan tâm, vậy thì trẫm cần gì coi ngươi là hậu nhân.

Dương Kiên dẫm nát xương sọ, sau đó vọt vào bên trong.

Xuyên qua một thông đạo thật dài tối om, Dương Kiên tiến vào một lăng mộ khác. Đó là lăng mộ của phụ thân Dương Dịch, Chân Tông Hoàng Đế. Lúc nhìn thấy cỗ quan tài này, sự hưng phấn tới biến thái trên khuôn mặt của Dương Kiên lại xuất hiện:

- Vẫn còn! Trẫm chuẩn bị không chỉ một, mà vẫn còn! Trẫm có nhiều con cháu như vậy, nếu sống không còn, thì chết vẫn còn! Các ngươi đều là hậu nhân của trẫm, trẫm muốn gì các ngươi phải cho trẫm cái đó…trẫm phải…

Dương Kiên vừa lục lọi quan tài vừa nói, nhưng đột nhiên ông ta cứng họng, bởi vì ông ta lại lấy ra một cỗ thi thể. Điều bất đồng duy nhất, chính là khối thi thể này chỉ còn bộ xương.

- Cha con các ngươi đều là đồ khốn kiếp!

Dương Kiên lớn tiếng mắng:

- Thân là con cháu của trẫm, các ngươi có tư cách gì cự tuyệt con đường mà trẫm chuẩn bị cho các ngươi? Ngay từ lúc đầu các ngươi đã không có sự lựa chọn khác, mà nên toàn tâm toàn ý đợi trẫm trở về, cùng trẫm là một một chuyện cuối cùng. Nhưng các ngươi lại không làm vậy. Các ngươi đều là đồ khốn kiếp…đều là đồ khốn kiếp!

Dương Kiên tung cước đá bay quan tài, di hài của Chân Tông Hoàng Đế rơi đầy đất.