Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1093: Cuối cùng ngươi vẫn không thể nghịch thiên



Đại Tự Tại với bộ dáng này, đã không còn là Đại Tự Tại trong Đại Luân Tự trên Đại Tuyết Sơn kia nữa rồi.

Hắc hỏa đen như mực thiêu đốt quanh người y, trong ngọn lửa màu đen chỉ có đôi mắt đỏ tươi thoắt ẩn thoắt hiện. Phương Giải từng nghe qua một câu nói rằng, Phật và Ma chỉ cách nhau một sợi chỉ. Mà ngay cả Phật chân chính cũng có khả năng rơi vào Ma Đạo, huống chi là một người giả Phật chân Ma như Đại Tự Tại?

Kỳ thực không chỉ Đại Tự Tại, trong Đại Luân Tự, từ Đại Luân Minh Vương trở xuống, Tứ Đại Thiên Tôn người nào không phải là Ma? Trí Tuệ tiến vào Trung Nguyên tới Trường An, ăn thịt người để kéo dài tính mạng, đây là Ma. Thích Nguyên tới Ung Châu đoạt xá La Văn, nghịch thiên cải mệnh, đây là Ma. Đại Tự Tại hiện tại, còn ma tính hơn cả hai người kia.

- Dương Kỳ đã chết, giết hai ngươi, trong lòng ta không còn gông cùm xiềng xích.

Đại Tự Tại chậm rãi đi về phía trước, mỗi một bước, thổ địa dưới chân đều bị đốt cháy đen, đâu còn Đại Tự Tại bộ bộ sinh liên nữa?

- Khó trách lại chạy tới đây muốn giết ta và Hạng Thanh Ngưu.

Phương Giải hừ lạnh:

- Hóa ra ngươi không vượt qua được cánh cửa trong lòng kia. Người của Phật tông quá nhiều cố chấp, cho nên tâm ma khó trừ. Lúc ở Trường An ta gặp kẻ tên là Trần Nhai kia, trong lòng y có ma, trong lòng Trí Tuệ có ma, trong lòng ngươi cũng vậy.

- Phá nghiệp trướng liền được vĩnh sinh!

Đại Tự Tại đẩy mạnh hai tay về phía trước, một cỗ hắc hỏa lan tới Phương Giải. Phương Giải cũng đẩy hai tay về phía trước, ngọn lửa màu vàng lan ra tiếp đón. Hai ngọn lửa chạm nhau giữa không trung, lập tức vang lên những tiếng lốp bốp kịch liệt. Hai người chiến đấu như vậy, không ai nhường một bước.

- Ta xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu?

Đại Tự Tại gào lên một tiếng, hắc hỏa càng thêm hừng hực. Phương Giải nhíu mày, kim hỏa cũng lập tức tăng lên. Hai ngọn lửa có màu sắc khác nhau quay cuồng trên bầu trời, lúc thì hắc hỏa chiếm ưu thế, lúc thì kim hỏa chiếm ưu thế. Không khí xung quanh càng ngày càng xao động. Rất nhanh, phòng ốc sụp đổ bên cạnh có ngọn lửa xuất hiện, rồi bắt đầu cháy lan ra ngoài.

Khói đặc bốc lên trong thôn, bốc lên một đoạn thì không thể lên cao hơn được nữa. Có khói đặc phủ lên, một trận pháp trong suốt hình bán cầu lập tức hiện ra.

Theo khói càng ngày càng đậm, hình bán cầu cũng càng ngày càng rõ ràng.

Phương Giải ngẩng đầu nhìn, bỗng nhiên nhún chân một cái nhảy lên trên. Hắn vừa rời đi, kim hỏa lập tức lùi lại đằng sau, hắc hỏa giống như sóng biển vồ tới, những nơi đi qua liền cháy đen. Nhà cửa sụp đổ trong nháy mắt bị hắc hỏa nuốt trọn.

Sau khi nhảy lên cao, Phương Giải rút Trực Lộ đao ra chém một đao. Đao khí chạm vào hình bán cầu kia, lập tức biến mất vô hình, cơ hồ không có tác dụng gì với trận pháp này. Phương Giải biến sắc, hắn thật không ngờ trận pháp này lại quỷ dị như vậy.

- Ngươi phá không được trận pháp của ta!

Đại Tự Tại nhảy lên lao về hướng Phương Giải, tay vung lên, một chùm hắc hỏa lan ra.

Phương Giải tung một chùm kim hỏa ngăn cản hắc hỏa của Đại Tự Tại, tay trái nâng lên, trong lòng bàn tay xuất hiện khí xoáy ngũ mạch. Sau một lát, khí xoáy liền lớn bằng cái thớt. Phương Giải ném mạnh khí xoáy tới đỉnh của bán cầu, khiến cho không khí xung quanh phải vặn vẹo.

Nhưng trận pháp vẫn không bị phá vỡ.

Từ nơi này nhìn ra ngoài, bầu trời và mây như hòa một chỗ, giống như bầu trời xuất hiện một cơn lốc xoáy. Đây là do khí xoáy va chạm vào trận pháp tạo thành. Nhưng hiển nhiên, dù khí xoáy này có chút tác dụng, nhưng vẫn chưa thể phá được trận pháp.

Đại Tự Tại nhìn thấy Phương Giải có chiêu thức như vậy, y hơi chút sửng sốt, không dám trì hoãn, hai tay mở ra, một tay xuất hiện tấm khiên màu đen, một tay xuất hiện trường kiếm màu đen.

Ở giữa không trung, y đâm ra một kiếm, kiếm khí màu đen lao về phía Phương Giải nhanh như tia chớp.

Khí xoáy của Phương Giải đã khiến đỉnh của trận pháp xảy ra hỗn loạn, nhưng lúc này kiếm khí màu đen cũng đã tới, hắn không thể không dùng khí xoáy ngăn cản trước người mình. Theo những tiếng leng keng vang lên, kiếm khí màu đen bị khí xoáy xoắn nát vụn.

Phương Giải hạ xuống, lúc rơi xuống hắn ném khí xoáy về phía đỉnh đầu của Đại Tự Tại. Đại Tự Tại né tránh, khí xoáy bay sát qua người y.

- Người Hán các ngươi có câu, kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải lau mắt mà nhìn…

Sau khi hạ xuống đất, Đại Tự Tại nhìn Phương Giải với vẻ ngạc nhiên:

- Không thể tưởng tượng được ngươi đã trưởng thành như vậy. Ở trong trận pháp, ngươi không thể vận dụng được nguyên khí thiên địa, mà ta thì có thể sử dụng vô cùng vô tận, cho nên ta đứng ở thế bất bại. Nhưng tới hiện tại, nội kình của ngươi vẫn chưa khô kiệt, hiển nhiên ngươi có thủ đoạn khác. Thân thể thất mạch này quả nhiên là kỳ diệu. Khó trách năm đó Tang Loạn có thể mở ra thời địa tu hành.

- Nếu không phải ngươi tự cao tự đại, thì ngươi sẽ thấy thế gian này còn rất nhiều điều kỳ diệu.

Phương Giải vung Trực Lộ đao, một cỗ kim chi lực phóng tới cổ họng Đại Tự Tại. Đại Tự Tại giơ hắc kiếm lên, đánh văng kim chi lực.

- Xem ra ngươi đã mở cả thất mạch?

Đại Tự Tại cười hung tàn, tiến về phía trước nói:

- Nếu là vậy, thì ta rất muốn làm một chuyện mà Đại Luân Minh Vương cũng không làm được! Dùng tu vị của ta cộng thêm thân thể của ngươi, thế giới này còn ai ngăn cản được ta nữa?





Phương Giải múa may Trực Lộ đao, kim chi lực giống như trường giang đại hải liên miên bất tận tấn công về hướng Đại Tự Tại. Đại Tự Tại không hề trốn tránh, dùng khiên màu đen chắn trước người, chân vẫn bước tới. Phương Giải chưa từng giao chiến với Đại Tự Tại, cho nên không biết Đại Tự Tại còn thủ đoạn nào đó chưa sử dụng. Thấy Đại Tự Tại cứ xông về phía trước, hắn đoán chắc chắn có kỳ quái, cho nên liền lui ra đằng sau.

Hắn mới đứng vững, dưới chân bỗng nhiên sụp xuống, một đóa hoa sen bảy cánh từ dưới đất xông lên. Phương Giải cảm thấy không ổn vội vàng trốn tránh, nhưng đã muộn. Trong nháy mắt hắn nhảy lên, đóa hoa sen chợt biến thành lớn.

Mấy cánh hoa lớn rất nhanh, trong nháy mắt bao lấy Phương Giải. Sau đó hoa sen giống như mãng xà bắt được con mồi, buộc chặt lại, rồi bành trướng.

Oành!

Hoa sen bảy cánh nổ tung, mặt đất lập tức xuất hiện một hố sâu có đường kính chừng mười mét, bụi bay mù mịt. Một giây sau, gió lốc lan ra ngoài, thổi tung mọi vật xung quay, cát bay đá chạy! Vụ nổ mãnh liệt như vậy, uy lực không kém với lão già từng thiêu đốt tu vị lúc Phương Giải gặp ở Đông Cương.

Phải biết rằng đó là một người đại tu hành Thông Minh Cảnh dùng toàn bộ tu vị của mình tạo ra. Đại Tự Tại tùy tiện thi triển một đóa hoa sen bảy cánh, không ngờ uy lực không hề kém người đại tu hành kia.

Khói bụi bay mù mịt.

Đại Tự Tại đặt cái khiến chắn ở trước người rồi đi tới cái hố, nhìn xuống để tìm tung tích của Phương Giải. Y biết Phương Giải sẽ không bị nổ chết dễ dàng như vậy. Mặc dù chỉ dựa vào thân thể, Phương Giải cũng không có khả năng nổ chết.

Nhưng

Trong cái hố không có gì cả.

Đâu còn bóng dáng của Phương Giải?