Trăng Sa Đáy Vực

Chương 61: Tội Nhân



Ba ngày không phải là thời gian dài, so với bảy năm chỉ là một cái chớp mắt, nhưng nói ngắn cũng không ngắn.

Dù đối với những người đang trơ mắt nhìn tín ngưỡng vỡ tan tành, hay là đối với Thánh Quân khổ chiến ngoài thành.

Ngày thứ hai là lúc Ma Vương và Thánh Quân chiến đấu hăng say nhất, đồng thời cũng là lúc trận chiến căng thẳng nhất.

Langmuir nhận ra dân thường đã sơ tán khỏi trên thành lầu, Langmuir không còn kiềm chế pháp lực nữa. Từng vòng pháp trận ánh sáng vàng khổng lồ xoay tròn giữa không trung, đủ loại pháp thuật giống như bom dội vào đối diện.

Mà Hôn Diệu đã nhận ra Langmuir đang cố ý kéo dài thời gian từ lâu, nhẫn nại một ngày hắn đã tức đến bốc khói, lúc này ngay cả vết thương cũ cũng chẳng quan tâm, đánh hết sức một cách thô bạo và tàn nhẫn.

Dần dần, hai bên đều không muốn sống nữa, mặt đất bên ngoài cổng thành liên tục bị xới tung, khói đặc nổi lên khắp nơi.

Lúc hoàng hôn Thánh Quân bắn mũi tên vàng cuối cùng, tiêu hao lượng pháp lực cuối cùng của mình.

Sắc mặt của Langmuir đã trắng bệch, nhưng y không hề nhận thua, mà dứt khoát tháo xuống thần cung và ống tên, nắm chặt trường kiếm tiếp tục cận chiến với Ma Vương.

Y biết rằng mình chắc chắn thua trận, nhưng nếu có thể kéo dài thêm một lát nữa, đến khi viện quân đổ xô đến vương thành gần thêm một chút nữa, vậy thì trận chiến tranh này cũng có thể kết thúc sớm một chút.

Đây có thể là điều duy nhất mà một tội nhân như y, có thể làm cho con dân của mình...

Dưới sự tiêu hao cường độ cao, thời gian dài đến đáng sợ.

Ai cũng không có ý định dừng chiến, cùng lắm là nhịp độ chiến đấu lúc nhanh lúc chậm, cho đến khi mặt trăng lặn, cho đến khi mặt trời mọc.

Đánh tới ngày thứ ba, Hôn Diệu cũng sắp chịu không nổi.

Mặc kệ ngoại thương vô số và phế phủ đau đớn, phiền toái nhất chính là triệu chứng ma lực bị sốc phản vệ.

Đôi mắt đỏ của Ma Vương tối sầm, thở hổn hển. Cả người hắn nóng bừng như lửa đốt, vảy nứt ra chảy máu, đau đớn đến nỗi bàn tay cầm đao cũng run rẩy, nhưng hắn coi như khá tốt rồi vì nhân loại đối diện còn đứng dậy không nổi, hoàn toàn dựa vào một hơi cuối cùng.

"Langmuir, nhận thua đi."

Hôn Diệu nói: "Đánh tiếp cũng không có ý nghĩa."

"Không... thể."

Hai tay Langmuir chống kiếm, y nửa quỳ trên mặt đất, lại có một dòng máu tươi chảy ra từ đôi mắt tan rã: "Còn chưa đủ..."

Hôn Diệu chậm rãi đi tới, điềm nhiên nói: "Thánh Quân bệ hạ, chẳng lẽ ngươi muốn chết vì đất nước à?"

Thánh Quân cố hết sức lắc đầu.

Đột nhiên, một lực mạnh đập vào ngực y như chiếc búa nặng nề, thậm chí Langmuir còn không thể nhìn rõ đó là thứ gì thì cơn đau buốt đã xé nát cơ quan cảm giác.

Ấy là sống đao, chiếc đuôi hay là một cú đá bay?

Đòn tấn công liên tục giáng xuống cơ thể y, mọi cơ quan nội tạng yếu ớt đều vỡ ra. Trận chiến không còn là trận chiến nữa mà đã trở thành bạo hành từ một bên.

Ma lực sốc phản vệ thì nóng rực, pháp lực sốc phản vệ thì lạnh lẽo.

Langmuir chỉ cảm thấy trời càng lúc càng lạnh, hệt như cả người đã bị ép vào lớp tuyết dày của bảy năm trước.

Không thể ngất đi, không thể ngã xuống.

Chỉ cần mình thua, ma tộc chắc chắn công thành.

Kéo dài thêm mười lăm phút nữa, dù chỉ một phút thôi cũng được.

Y choáng váng nặng nề nghĩ, cứ thế y lại vượt qua được mười lăm phút đầu tiên, rồi mười lăm phút thứ hai và mười lăm phút thứ ba.

Trong thoáng chốc, Langmuir dường như lại nghe thấy tiếng tiểu Ma Vương khàn giọng hát khúc tế ca. Lạnh quá, gió bắc lay động mái tóc đen rối tung của thiếu niên, lay động xương cốt trước ngực, trên mặt đất đột nhiên nở hoa đỏ tươi như máu... nhưng lạnh quá.

—— kiếm của Thánh Quân đâm vào sườn Ma Vương, mà đao của Ma Vương đâm xuyên ngực Thánh Quân. Máu của cả hai tuôn ra bắn lên cơ thể đối phương.

...

Sau đó, ý thức của Langmuir mơ hồ đến mức không còn khả năng ghi nhớ.

Nhiều năm sau, y chỉ có thể quấn mình trong chiếc thảm lông cáo mềm mại, tựa vào trong lồng ngực của đối thủ ngày xưa mà tò mò hỏi ——

"Ngô Vương, vào ngày quyết chiến ở vương thành, rốt cuộc em đã thua như thế nào vậy?"

Hôn Diệu im lặng hồi lâu, sau đó nói với y bằng giọng điệu phức tạp: "... Cuối cùng, em không còn sức lực, ngã xuống dưới tường thành, làm thế nào cũng không dậy nổi."

"Ta cho em nhận thua, em chết cũng không chịu, nhưng giãy dụa mấy lần cũng không đứng dậy nổi rồi ngất tại đó."

Langmuir vuốt chóp đuôi của Hôn Diệu vừa tiếc nuối cảm thán: "Ồ thế à, đúng là không có ý gì luôn."

Ma Vương nhíu mày: "Ý gì là ý gì?"

Langmuir ngước mắt tựa như có điều suy nghĩ: "... Sao vậy, chẳng lẽ ngài đau lòng thật? Hay là động lòng rồi?"

"... Cút cút!"

=========

Có một điều mà cả đời này Ma Vương chẳng thể nào nói ra, hắn sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng ấy.

Khi mặt trời mọc từ phía đông, cuối cùng Thánh Quân cũng kiệt sức trước vương thành mà mình bảo vệ.

Hôn Diệu nhét loan đao vào vỏ, chậm rãi đi tới. Dáng người của hắn cao lớn che khuất ánh mặt trời, nhìn kẻ thù dưới bóng râm của mình với vẻ mặt phức tạp.

Langmuir nhắm chặt đôi mắt, từ gò má đến cánh môi tái nhợt xám xịt, đến mái tóc vàng sẫm đẫm mồ hôi lộn xộn rơi trên trán và chiếc áo choàng màu bạc đã nhuốm đầy máu.

Y tựa lưng vào tường thành, cúi đầu xuống bất tỉnh, tay phải vẫn đặt trên chuôi kiếm, từng viên gạch cũ đều thấm đẫm máu tươi chảy ra từ vết thương của y.

Mặt đất chấn động, ấy là ngựa chiến —— thiết kỵ của ma tộc lao nhanh lên. Tiếng reo hò cũng đến từ phía sau, càng lúc càng gần.

Ma Vương không quay đầu lại nhìn đội quân của mình, mà hắn cúi người xuống, đầu tiên ấn đầu ngón tay vào một bên cổ của Thánh Quân kiểm tra thử mạch đập, rồi nâng y lên.

Langmuir đã hoàn toàn bất tỉnh. Theo động tác của Hôn Diệu, đôi tay y buông thõng, hàm dưới duyên dáng ngửa ra sau không chút sức lực, hàng mi cong được ánh nắng nhuộm ra màu hổ phách, đôi môi trắng phớt.

Trong mắt Ma Vương, quả thực giống như một chiến lợi phẩm đẹp đẽ.

Tiếng ngựa hí vang bên vai, ma tộc liên tiếp hét lên: "Ngô Vương!"

Có ma tộc dắt chiến mã của hắn tới, Hôn Diệu vác Langmuir lên vai, vững vàng nhảy lên yên ngựa.

Hắn gầm lên: "Công thành!!!"

Vô số ma tộc gầm lên theo hắn: "Công thành!!!"

Đại quân như thủy triều màu đen tràn về vương thành.

Hôn Diệu lại lặng lẽ buộc chặt dây cương, làm cho tốc độ ngựa chiến chậm lại, không dấu vết rút lui khỏi tiền tuyến.

... Hắn không còn sức đánh nữa, Langmuir đã làm hắn hao phí quá nhiều sức lực, nếu không trở về doanh trại tìm tư tế thì thực sự sẽ phát bệnh kết thúc ngay tại đây.

Đúng lúc này, Hôn Diệu đột nhiên cảm giác được một giọt nước mát lạnh lẽo rơi xuống cổ mình.

Ma Vương không khỏi nghiêng đầu, trông thấy một giọt nước mắt rơi xuống từ đuôi mắt của tù binh rõ ràng đã kiệt sức bất tỉnh ấy.

...

Chẳng mấy chốc, các ma tộc nhanh chóng leo lên tường thành bằng móng nhọn của mình. Các binh sĩ nhân loại cũng không chiến đấu liều lĩnh mà chọn cách rút lui vào nội thành, hội hợp với những người dân ở đó.

Ba ngày, đủ để cho nội thành xảy ra những thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Đức Mẹ không giáng thế cũng không đáp lại. Thần tử bị đánh bại thảm hại dưới tay Ma Vương, thậm chí còn nghe nói đã bị ác ma mê hoặc từ lâu. Mà trưởng lão Tiên Tri và thần tử cũng hợp mưu lừa dối tất cả dân chúng...

Vô số dân thường gục ngã ngay lập tức.

Lần đầu tiên, các giáo sĩ bị hàng trăm hàng ngàn con mắt nghi ngờ bao vây, bọn họ tìm mọi cách biện giải rằng thần điện Brett trong sạch, nhưng đúng như Langmuir dự đoán. Thần điện lợi dụng thần tử nhiều năm, nhờ vào thần tử cao cả lấy hết tiếng thơm, giờ muốn nói không liên quan thì không liên quan sao?

Trưởng lão Tiên Tri còn đang hấp hối giãy dụa, tìm cách sắp xếp trận pháp để hấp thụ pháp lực một lần nữa, khiến "thần tích" lại "xảy ra" trên người mình.

Đáng tiếc, Aiden đang chờ chiêu này.

Tiên Tri trịnh trọng tuyên thệ trên đường phố, yêu cầu mọi người tin tưởng ông ta một lần nữa, nói rằng nếu lần này Đức Mẹ vẫn không đáp lại, ông ta sẵn sàng bị thiêu sống trên giá đỡ.

Đột nhiên, thân vương bước nhanh ra khỏi đám đông, đứng trước mặt ông ta vỗ nhẹ vào ngực mình: "Vậy thì tốt lắm, sau khi mọi người cầu nguyện xong, ông có thể khiến thần tích xuất hiện trên người ta!"

Trưởng lão Tiên Tri không thể tin nổi!

"Ha, thân vương điện hạ." Tiên Tri gượng cười: "Đừng có nói đùa, ngài cũng không phải giáo sĩ, điều này... sao có thể chứ?"

Aiden: "Thánh Huấn có nói rằng mọi người sinh ra đều bình đẳng, chẳng lẽ Đức Mẹ sẽ ưu ái một giáo sĩ hơn một người không phải giáo sĩ ư?"

Sắc mặt của Tiên Tri đỏ tía rồi xanh mét.

Ông ta cả giận nói: "Thân vương! Vương quốc đang rơi vào tình thế sinh tử, ngài lại tới quấy rối sao!"

Bình thường, không ai nghi ngờ lời của Tiên Tri, nhưng bây giờ những người chần chừ thì thầm, ánh mắt nhìn tới nhìn lui nhưng chẳng ai đứng ra bênh vực Tiên Tri.

Aiden tiến lại gần một bước: "Nếu Tiên Tri không tin ta, đổi thành người khác cũng được."

"Quý cô Ram thích làm việc thiện và cầu nguyện hàng ngày? Lão tướng quân Thorman anh dũng chống lại ma tộc mà mù một mắt? Hay đôi vợ chồng Gendry điều hành hai trại trẻ mồ côi? Tiên Tri, ngài nói xem?"

Tiếng xì xào của mọi người bắt đầu chuyển thành tiếng bàn luận ồn ào.

Rốt cục có người nơm nớp lo sợ lên tiếng: "Trước tiên, Tiên Tri, nếu không thì làm theo lời thân vương điện hạ... ngài có làm được không?"

Làm được không? Trưởng lão Tiên Tri kinh ngạc, nhất thời trợn mắt không nói nên lời.

Làm sao có thể làm được! Làm sao "thần tích" có thể xảy ra nếu pháp trận không được kết nối trước với người tiếp nhận ma lực!?

"Làm sao vậy, Tiên Tri, vì sao ông lại trợn mắt nhìn ta mà không nói gì?"

Aiden: "Chẳng lẽ ông định nói với ta rằng, cả tòa vương thành này chỉ có giáo sĩ thần điện Brett mới là người thành kính thiện lành?"

Câu nói này cuối cùng đã châm ngòi nổ, dân chúng bi phẫn không khống chế được mà đổ xô về phía các giáo sĩ. Mâu thuẫn leo thang từ lên án thành ra tay, bọn họ kinh ngạc phát hiện ra rằng những người được gọi là thánh khiết này, cũng sẽ bị người phàm tát vào mặt, mà người phàm cũng không phải chịu bất kỳ "quả báo" hay "sự trừng phạt" nào từ thần linh.

Dù quyền đấm cước đá, nhổ nước bọt, ném đá cũng đều không bị.

"Đưa lũ lừa đảo này." Có người quát lên: "Thiêu sống trên cọc!"

"Thiêu sống trên cọc!", "Thiêu sống trên cọc!" càng có nhiều người cũng hét lên.

"Các ngươi điên rồi, điên hết cả rồi!" Nét mặt Tiên Tri dữ tợn, thảm thiết hét lên: "Ta là Tiên Tri được Đức Mẹ che chở ——"

Aiden đấm vào gương mặt già nua của Tiên Tri: "Hừ!"

Đúng lúc này, binh lính cưỡi ngựa xông tới: "Thân vương Aiden!!"

"Bệ hạ —— bệ hạ ngài ấy ——"

Binh lính rưng rưng nước mắt hét lên: "Bệ hạ bại trận rồi!!"

"Ma tộc đang công thành, ngoại thành sắp thất thủ..."

Dân chúng lập tức bùng nổ, vô số người sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất, tựa như thấy thần chết xuất hiện. Có người khóc lớn, có người không ngừng la mắng, oán giận khó nguôi... Càng nhiều người sững sờ không kịp phản ứng, sao Thánh Quân bệ hạ có thể bại bởi ác ma chứ?

Mà thân vương Aiden thì loạng choạng lùi lại mấy bước, đôi mắt đã nhòe đi vì nước mắt...

Câu không thể tin nổi, huynh trưởng đã phải gắng gượng chiến đấu vất vả suốt ba ngày thế nào, lại càng không dám tưởng tượng, sau khi Thánh Quân thua sẽ bị đối xử như thế nào.

Đó chính là Ma Vương, Ma Vương có mối thù bắn gãy sừng với thần tử.

Aiden nghiến răng, nhưng hiện tại ngay cả việc chạy ra ngoài thành cứu anh mình cũng không làm được. Trước khi huynh trưởng rời đi đã dặn dò cậu, thay huynh ấy hoàn thành tâm nguyện còn đang dang dở của mình, cậu phải...

Đúng vậy, cậu phải.

Aiden nắm chặt thanh kiếm bằng bàn tay run rẩy của mình, hít vào một hơi rồi rút ra khỏi vỏ, chỉ về phía trước.

Cậu hét lên: "Đừng sợ, hỡi quốc dân anh hùng của ta!"

"Thần điện dối trá đã không thể cứu được tòa thành phố gặp nguy nan này! Đến đây, hãy cầm vũ khí và đổ máu vì đất nước của các ngươi đi!!"

...

Trận chiến công thủ giữa nhân tộc và ma tộc xung quanh nội thành kéo dài năm ngày.

Nhiều ma tộc kinh ngạc phát hiện, nhân loại luôn mềm yếu lại có thể vì tức giận mà khiến nội thành nhỏ bé trở nên khó gặm đến không ngờ.

Sĩ khí của ma tộc bắt đầu suy giảm. Bọn họ bò ra từ vực sâu tối tăm đến nhân gian, rồi lại bôn ba chịu mệt nhọc theo Ma Vương gãy sừng điên cuồng, đến bây giờ còn chưa được hưởng thụ thịt tươi và rượu ngon, còn chưa từng thưởng thức trân châu và bảo thạch.

Dù là chủng tộc hiếu chiến đến nhường nào cũng không chịu nổi thiệt thòi này.

Ngày thứ năm, Hôn Diệu bắt đầu nhận ra rằng nội thành không thể nào chiếm được.

Hắn cũng hành động quyết đoán, ngày hôm sau để ma tộc ngừng tấn công, nghỉ ngơi và tổ chức lại ở ngoại thành.

Ngày thứ bảy, có trinh sát đến báo rằng viện quân từ bốn mươi hai thành phố của nhân loại đang lần lượt đến.

Để đề phòng, Hôn Diệu ra lệnh cho đại quân ma tộc hùng mạnh rút lui khỏi vương thành vào sáng sớm ngày thứ chín, tránh bị bao vây nội thành và bị tấn công từ cả hai phía. Đồng thời phái ra một đội kỵ binh nhỏ, ngăn cản hai đội quân tiếp viện tương đối gần.

Hôn Diệu hạ xong những mệnh lệnh này bèn đứng dưới ánh mặt trời ấm áp của mùa thu suy nghĩ một lát.

Hắn biết rằng có lẽ đã đến lúc phải quay trở lại, trở lại vùng đất mà hắn vô cùng căm hận lại yêu tha thiết kia.

Ở vùng đất có ánh mặt trời chiếu rọi đã không còn nhà của ma tộc, nhưng những gì thu được từ trận chiến này ít nhất sẽ giúp hoàng cung sống sót suôn sẻ trong mùa đông giá rét tiếp theo.

Khi Ma Vương hoàn tất mọi việc sắp xếp cần thiết, quay trở lại doanh trướng của mình thì phát hiện tù binh bị giam giữ bất động nhiều ngày đã tỉnh dậy rồi.

Langmuir co ro nằm ở trên thảm vải, đôi mắt nửa mở, dáng vẻ trông rất mù mờ, rặt một vẻ sắp ngất đi. Tay chân y đều bị đeo xiềng xích, còn dây xích thì bị treo trên cọc sắt cách đó không xa.

Dù sao thân phận của Thánh Quân đặc biệt, Hôn Diệu không muốn đưa y vào xe tù với những tù binh nhân tộc khác, thế là hắn dứt khoát đeo xiềng xích rồi nhốt y ở trong đại trướng của mình.

Hôn Diệu liếc nhìn y: "Thánh Quân, ngủ đủ chưa?"

Langmuir ngơ ngác không có phản ứng.

Chậc, vậy là tỉnh hay chưa? Thái dương Ma Vương giật giật, tiện tay cầm túi nước ấm bên cạnh bếp lò rồi sải bước đi tới.

Hắn kéo sợi xích buộc Langmuir, nhấc tù binh lên một chút, thô bạo kẹp quai hàm rồi đút cho y vài ngụm nước nóng.

"Khục... Khục."

Một lúc lâu sau, cuối cùng Langmuir cũng run lên ho khan mấy tiếng, tốt xấu gì đôi mắt cũng đã tập trung lại.

"Đừng giả chết." Hôn Diệu nhìn bộ dáng nửa sống nửa chết của y liền khó chịu: "Mấy ngày nay ta cũng không làm gì ngươi."

Langmuir dần tỉnh táo lại.

"... Ma Vương."

Y khản giọng nói: "Thả con dân của ta về."

Hôn Diệu: "..."

Bảo ngươi đừng giả chết, chứ ta không bảo ngươi trơ tráo như vậy!

Ma Vương tức quá hóa cười, lắc sợi xích trong tay: "Ngươi muốn đàm phán với ta thế này à? Thánh Quân bệ hạ, ngươi đã là tù binh của ta rồi."

Langmuir thản nhiên nói: "Đúng vậy, nhưng ta vẫn có thể tự sát."

Y nhíu mày ho khan một lát đến khi hơi thở ổn định mới nói: "Ma Vương Hôn Diệu, ta từng bắn gãy sừng của ngươi, khiến ngươi khiếm khuyết cả đời này. Nếu ngươi đã hận ta, thì nên hành hạ ta lâu hơn, ít nhất... thêm bảy năm nữa."

"Rời khỏi nhân gian, trở về vực sâu, thả con dân của ta trở về. Ta hứa với ngươi, ngươi sẽ có một nô lệ khiêm nhường và ngoan ngoãn."

Tác giả có lời muốn nói:

Aiden: (Dựng giàn hỏa hình) Bán Tiên Tri nướng đây! Bán Tiên Tri nướng đây! Chỉ cần 3 xu có ngay một Tiên Tri nướng, hàng đẹp giá rẻ mại zô mại zô!