Trân Quý

Chương 47



Sau ngày Hiểu Nhược xuất hiện trong quán lẩu, một nhân viên khác là Khâu Miễn cũng đã vạch trần bộ mặt thật của quản đốc Mậu, cậu ấy chủ động thừa nhận với Lạc Chi Dực rằng cậu ấy đã từng nghe theo sự sắp đặt của quản đốc Mậu và đổ oan cho Trình Nhiên.

“Anh ta cam đoan sẽ sắp xếp cho em họ tôi đến công ty của bạn anh ta làm bảo vệ, nên tôi mới đồng ý với anh ta, nhưng hóa ra anh ta chỉ thích khoe khoang thôi.”  Khâu Miễn hung hăng mắng mình vài câu rồi xấu hổ nói tiếp, “Tôi thực sự không nên nghe lời anh ta mà vu oan cho Trình Nhiên, sau đó tôi cũng thấy hối hận. Hôm đám người kia đến gây sự, Trình Nhiên là người đầu tiên xông lên, chính ra cậu ấy trẻ hơn tôi, nhưng thời điểm mấu chốt còn đàn ông hơn tôi, càng nghĩ tôi càng cảm thấy mình không có mặt mũi làm người, tại sao lúc đầu lại nghe lời tên họ Mậu làm ra chuyện như vậy.  Mấy ngày nay tôi không ngủ được, vẫn luôn trằn trọc, tôi cảm thấy thật có lỗi với Trình Nhiên.”

Lạc Chi Dực buồn bực trong lòng, cô thầm nghĩ, quản đốc Mậu lại thu phục lòng người chỉ bằng một chiêu đơn giản như vậy sao? Lại còn không chỉ một người tin anh ta?

“Chuyện của Hiểu Nhược tôi biết cả rồi, cô ấy đã gọi điện nói với tôi.” Khâu Miễn nói với khuôn mặt đỏ bừng, “Quản lý Lạc, chúng tôi đã xin lỗi riêng Trình Nhiên.”

Lạc Chi Dực không biết nên làm thế nào để phê bình hành vi của cậu ấy và Hiểu Nhược, nhưng việc cấp bách là đợi quản đốc Mậu quay lại, cô nhất định phải hỏi anh ta tại sao lại làm mấy chuyện bát nháo như vậy.

“Quản lý Lạc, chuyện này là tôi sai, cô phạt tôi thế nào cũng được.” Khâu Miễn nói thẳng.

Thấy thái độ của cậu ấy rất thành khẩn, Lạc Chi Dực đắn đo rồi nói: “Chỉ xin lỗi riêng thôi là chưa đủ, cậu và Hiểu Nhược phải xin lỗi Trình Nhiên một cách công khai.”

“Không thành vấn đề.” Khâu Miễn không chút do dự đồng ý.

Ngày quản đốc Mậu trở lại, anh ta lập tức được Lạc Chi Dực gọi đến văn phòng.

Lạc Chi Dực vốn tưởng rằng anh ta sẽ sống chết không thừa nhận, nhưng ai biết thái độ lần này của anh ta lại khác với lần trước, nghe xong lời khai của Hiểu Nhược và Khâu Miễn, anh ta không hề hoảng sợ, thậm chí còn cười cười nói: “Quản lý Lạc, cô cảm thấy tôi là loại người như vậy sao?”

Lạc Chi Dực phát chán khi nhìn thấy nụ cười của anh ta, cô cau mày nói: “Tôi nghĩ anh chính là người như thế, anh có thừa nhận không?”

“Có thừa nhận hay không quan trọng đến thế à? Mọi người đều là người trưởng thành, điều quan trọng trong một mối quan hệ là anh tình tôi nguyện. Hiểu Nhược đến với tôi vì tiền, tôi chấp nhận cô ấy, đó là sai trái về mặt đạo đức nhưng nó không liên quan gì đến công việc của tôi. Về phần cuộc sống riêng tư của tôi, ngay cả vợ tôi cũng sẵn sàng cho tôi một cơ hội, tôi nghĩ người khác không có đủ tư cách để chỉ trích tôi.” Quản đốc Mậu thản nhiên nói, “Bây giờ Hiểu Nhược đang ghét tôi, nên đương nhiên cô ấy tìm mọi cách để hãm hại tôi, lời nói của cô ấy liệu có đáng tin không? Về phần Khâu Miễn, cậu ấy chỉ là người có trình độ học vấn cấp 3, những gì cậu ấy nói lại càng không đáng tin, cậu ấy nói rằng tôi xúi giục cậu ấy đổ oan cho Trình Nhiên, cậu ấy có thể đưa ra bằng chứng không? Tôi không rảnh đến mức làm ra những chuyện đó với Trình Nhiên. Trở về vấn đề ban đầu, tôi cần gì phải so đo với những người chưa học đại học như thế làm gì?”

Sau khi nói xong, quản đốc Mậu thản nhiên nhếch khóe miệng, nhưng trong lòng anh ta cũng khá sốt ruột, chỉ có bản thân anh ta mới biết vợ mình những ngày này vẫn luôn ở nhà bố mẹ đẻ, cô ấy cũng không hề có ý “cho anh thêm một cơ hội”, đến giờ vẫn chưa biết cuộc hôn nhân của anh ta có được đảm bảo hay không.

Lạc Chi Dực không muốn nói chuyện vô nghĩa với anh ta, cô hỏi thẳng: “Vậy thì anh thừa nhận rằng mình đã có quan hệ không chính đáng với Hiểu Nhược?”

“Quản lý Lạc, cách nói của cô không phù hợp lắm. Mối quan hệ không chính đáng là thế nào? Tôi vừa nói rồi, điều mà người trưởng thành quan tâm là anh tình tôi nguyện, và đây cũng là điều mà Hiểu Nhược muốn. Cô ấy đã sớm biết tôi là một người đàn ông có gia đình, tôi cũng không giấu giếm chuyện đó.”

“Thế anh cũng thừa nhận rằng anh đã nhiều lần sử dụng công việc để xuống tay với nữ thực tập sinh đúng không?” Lạc Chi Dực nghiêm túc hỏi.

“Việc này đương nhiên là tôi không thừa nhận.” Quản đốc Mậu dang hai tay nói, “Sao lại nhiều lần? Chỉ có Hiểu Nhược, còn là tự cô ấy nảy sinh tình cảm với tôi, còn tôi chỉ là một người đàn ông bình thường, không thể phản kháng được sự cám dỗ của mỹ nữ chính là điểm yếu của đàn ông.”

“Anh nghĩ tôi bị mắc chứng suy giảm trí nhớ hả? Anh cho là tôi không nhớ những chuyện anh làm trước cửa nhà vệ sinh?” Lạc Chi Dực cười lạnh.

“Đó cũng là một tai nạn, do tôi uống say nên nhầm cô ấy với vợ mình. Không còn cách nào khác, tôi quá yêu vợ mình, uống rượu vào trong đầu tôi chỉ toàn hình ảnh của cô ấy.” Quản đốc Mậu nhàn nhạt cười, thản nhiên nói, “Quản lý Lạc, cô gọi tôi đến đây chỉ để tra hỏi chuyện riêng của tôi thôi sao? Được rồi, mặc dù cô cho rằng tôi là kẻ hư hỏng, cuộc sống riêng tư rối loạn và lộn xộn, vậy cô dùng lý do gì để đuổi tôi đi? Trước khi cô ra quyết định, tôi nghĩ cô nên thương lượng một chút với sếp Phó và sếp Hứa cho thỏa đáng.”

Anh ta vẫn đang ỷ vào việc mình là họ hàng xa của Phó Thao Minh, không hề sợ hãi.

Lạc Chi Dực cố gắng nhẫn nhịn mới kiềm chế được suy nghĩ muốn phun nước miếng vào mặt anh ta, cô lạnh lùng nói: “Lần này tôi nhất định sẽ thương lượng kỹ với bọn họ.”

Đêm đó, Lạc Chi Dực gọi điện cho Phó Thao Minh và Hứa Sâm Dương, tập trung nói về sự việc của quản đốc Mậu, nhất định muốn sa thải anh ta. Phó Thao Minh đã sớm biết đức tính của cậu em họ nhà chị dâu mình từ lâu, cũng không lấy làm lạ, trái lại, anh ta cho rằng đây không phải là quấy rối tì.nh dục nơi làm việc mà là điều hai bên đều tình nguyện. Phó Thao Minh thậm chí còn cho rằng miễn là quản đốc Mậu không mắc sai lầm trong công việc là được, tính cách của anh ta khéo đưa đẩy, có nhiều bạn bè và các mối quan hệ riêng. Những ngày đầu Lửa Gầm mới khai trương, anh ta kéo rất nhiều bạn bè đến ủng hộ không phải vô ích, với cả nếu bây giờ để anh ta đi, trong một thời gian ngắn sẽ rất khó khăn để tìm một người có cùng kinh nghiệm thay thế cho anh ta.

Hứa Sâm Dương không tỏ vẻ ủng hộ hay phản đối, anh ta cảm thấy quán lẩu có người này hay không đều được.

Lạc Chi Dực và Phó Thao Minh liên tục giằng co, hai bên đều không thuyết phục được đối phương, vì thế cô đã tức giận rất lâu. Cho đến khi Nhiễm Khải Minh gọi video với cô, Lạc Chi Dực vẫn còn tức giận, cô không thể không phàn nàn về những điều tồi tệ này với anh.

Sau khi lắng nghe những rắc rối của cô, Nhiễm Khải Minh nhắc nhở: “Bất kể là trình độ học vấn nào, mọi người đều có quyền phát biểu ý kiến ​​của mình. Những tiếng nói này sẽ tạo ra rất nhiều quyền lực.”

Lạc Chi Dực cảm thấy lời nói của anh có ý khác – nếu tất cả nhân viên trong quán lẩu đều đứng lên chống lại quản đốc Mậu, vậy thì cuối cùng cô sẽ có lý do để đuổi anh ta đi.

Nhưng liệu điều này có thành công? Lạc Chi Dực cảm thấy có chút khó khăn.

Nhiễm Khải Minh lại nói thêm: “Dù một nhóm có nhỏ đến đâu thì nó cũng có những quy tắc sinh tồn riêng. Nếu trong mười người có một người bị chín người còn lại ghét thì anh ta sẽ không thể ở lại. Nếu là một đội năm người, một người bị bốn người còn lại ghét bỏ thì anh ta cũng không thể làm gì được.”

Lạc Chi Dực nói: “Lời anh nói rất đúng, em sẽ suy nghĩ về điều đó.”

Nhưng Nhiễm Khải Minh lại nói: “Bây giờ chúng ta thay đổi chủ đề.”

Lạc Chi Dực hỏi: “Thay đổi chủ đề gì cơ?”

Nhiễm Khải Minh hỏi cô: “Hôm nay em nhớ anh bao nhiêu lần?”

Lạc Chi Dực đột nhiên bị anh trêu chọc, da thịt của cô như bị điện giật, giọng nói cũng trở nên nhỏ nhẹ dễ thương: “Đếm không hết luôn, dù sao lúc nào nghỉ ngơi cũng nghĩ đến anh.”

Nhiễm Khải Minh hỏi: “Muốn hôn anh sao?”

“Muốn.” Lạc Chi Dực ăn ngay nói thật.

“Nếu thế ngày mai chúng ta gặp mặt lại hôn thêm vài cái?” Anh cố tình dụ dỗ cô, “Tối nay em nghĩ kỹ xem, ngày mai gặp muốn anh hôn ở đâu.”

“Ừ.” Cô bị anh nói đến nỗi tai cũng đỏ lên.

Trò chuyện video xong, Lạc Chi Dực xoay người nằm trên giường trằn trọc, không ngừng nghĩ đến việc ngày mai anh sẽ hôn mình ở đâu, nghĩ đến mức muốn nằm mơ luôn.

Buổi sáng lúc tỉnh dậy, Lạc Chi Dực thất thần ngồi bên mép giường, nhìn về phía chân của mình, cô thầm nghĩ, thì ra là do anh cố ý, khiến cô thường xuyên nghĩ đến anh, đến nỗi trong mơ cũng là cô đang hôn anh …

Thần linh ơi, anh hư hỏng như vậy từ bao giờ thế?

Buổi trưa, Lạc Chi Dực tổ chức một cuộc họp với nhân viên, đưa ra một số ý tưởng để hoàn thành công việc nhóm tốt hơn, sau này mỗi tuần sẽ có hoạt động chấm điểm ẩn danh giữa các nhân viên.

“Là ẩn danh, cũng không liên quan đến các đãi ngộ về lương thưởng, mọi người có thể coi như một hoạt động giải trí. Thứ Sáu hàng tuần, mọi người chấm điểm tình trạng làm việc của nhau trong tuần, điểm cao nhất là 10. Người đạt điểm cao nhất sẽ được gửi tặng một món quà.” Lạc Chi Dực nói rồi liếc nhìn quản đốc Mậu, “Người đạt điểm thấp nhất ba lần liên tiếp sẽ bị công khai tên, nhưng người đó sẽ không phải nhận bất kỳ hình phạt nào. Mọi người cảm thấy thế nào?”

Trình Nhiên là người đầu tiên hưởng ứng: “Tôi cảm thấy rất tốt, đây cũng xem như một loại phương thức để khích lệ mọi người. Cho dù là người điểm thấp nhất cũng chỉ bị nêu tên thôi, tôi cảm thấy không gây ra tổn hại gì.”

Những nhân viên khác cũng đồng ý với điều này, quản đốc Mậu hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ để đàn bà làm quản lý thật lắm chuyện.

Lạc Chi Dực cười cười, nói thêm: “Còn có một chuyện, Khâu Miễn muốn nói trước mặt mọi người.”

Cô đưa mắt nhìn sang Khâu Miễn.

Khâu Miễn lấy hết can đảm đứng lên, nói trước mặt toàn thể nhân viên: “Hôm nay tôi trịnh trọng xin lỗi Trình Nhiên. Trước đây tôi đã đổ oan cho cậu ấy, thực tế cậu ấy chưa bao giờ đụng chạm đến Hiểu Nhược, cậu ấy luôn là một người trung thực và tốt bụng. Về phần bản thân Hiểu Nhược, cô ấy đã gửi cho tôi một tin nhắn thoại vào sáng nay, nội dung là lời cô ấy xin lỗi Trình Nhiên.”

Quản đốc Mậu nghe tới đây đột nhiên tái mặt.

Ngay sau đó, giọng nói quen thuộc của Hiểu Nhược vang lên trong phòng: “Trình Nhiên, tôi xin lỗi. Lần trước tôi đã đổ oan cho cậu, khiến cậu phải chịu oan ức. Tôi không muốn bao biện, và tôi không muốn đổ lỗi cho người khác. Sự thật là tôi đã làm tổn hại danh tiếng của cậu, tôi thấy rất có lỗi. Chúng ta đều là người làm thuê, kiếm tiền không hề dễ dàng, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau, nhưng tôi đã vì ích lợi của bản thân mà gây nên những thị phi cho cậu. Tôi thật là không biết xấu hổ.”

Khâu Miễn tiếp tục mở đoạn ghi âm còn lại của Hiểu Nhược, giọng cô gái tiếp tục vang lên: “Là một người phụ nữ, tôi vô cùng xấu hổ vì đã làm những điều trái đạo đức để đi đường tắt. Sau này tôi sẽ không tái phạm nữa, mong các bạn nữ khác không bước vào vết xe đổ của tôi, phải biết tôn trọng và bảo vệ mình, đừng cho một số người xấu xa có cơ hội lợi dụng bạn, ngay lần đụng chạm đầu tiên phải mắng thẳng mặt hắn, đừng bao giờ nhẫn nhịn.”

Kì Kì nghe xong liền mở to mắt, quay đầu nhìn về phía quản đốc Mậu, sắc mặt của anh ta đã vô cùng khó coi.

Hầu hết các nhân viên có mặt đều biết Hiểu Nhược, mặc dù Hiểu Nhược không nói tên chỉ họ, nhưng mọi người đều biết cô ấy đang nói về ai, nhất thời những tiếng xì xào bắt đầu lan rộng.

“Đồ đê tiện.” Có người đột nhiên mắng, giọng nói cũng không nhỏ.

Quản đốc Mậu quả thực đã nghi ngờ mình nghe nhầm, anh ta lập tức truy tìm kẻ đang mắng mình, nhưng khi thấy những người khác đang nhìn mình với ánh mắt “đúng là đồ cặn bã”, anh ta hoảng sợ, chân run lẩy bẩy. Anh ta vội nhặt bình giữ nhiệt, quay người rời khỏi nơi đó ngay lập tức.

Lạc Chi Dực nhìn anh ta rời đi đầy ẩn ý, ​​một lúc sau cô mới thu hồi ánh mắt.

Lúc Nhiễm Khải Minh và Lạc Chi Dực về nhà họ Lạc ăn tối cũng đã gần tám giờ, ba Lạc và mẹ Lạc đã ăn xong, để lại rất nhiều món ăn trên bàn cho bọn họ.

“Thịt kho tàu, tôm rang muối tiêu, cá hấp chao, rau diếp xào, đậu hũ om,… còn có cả bánh bao hấp?” Lạc Chi Dực nhìn mẹ mang từng món ăn nóng hổi ra bàn, giật mình thốt lên, “Thật sự như Tết Nguyên Đán luôn.”

Mẹ Lạc nói: “Con không thường ăn cơm ở nhà, hôm nay nghe bảo con với Tiểu Nhiễm cùng đến, ba con đã bắt đầu chuẩn bị từ lúc bốn giờ.”

Lạc Chi Dực nghe thế liền quay lại giơ ngón tay cái với ba Lạc.

“Mau ăn đi!” Bố Lạc vừa nói vừa ngồi trên ghế sô pha cầm điều khiển từ xa dò kênh TV, miệng còn nói một câu, “Hãy nhớ, ăn sạch là sự tôn trọng lớn nhất dành cho đầu bếp!”

“Ăn đi!” Lạc Chi Dực nói rồi vỗ bả vai Nhiễm Khải Minh, bảo anh nhanh chóng ăn cơm với cô.

Nhiễm Khải Minh còn đang xắn tay áo, nghe thấy giọng nói của cô, dường như anh đã dung nhập vào bầu không khí ấm áp này, anh nhanh chóng cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Hai người thật sự rất đói, vì thế ăn không ít, Lạc Chi Dực ăn hai bát cơm, ngay cả Nhiễm Khải Minh cũng ăn thêm nửa bát cơm nhỏ.

Lạc Chi Dực ăn đến nỗi bụng căng phồng, cô không khỏi thở dài: “Ngày nào cũng ăn như thế này thì chết. Cân nặng đã sắp lên 52kg rồi.”

Nhiễm Khải Minh không muốn cô phụ tâm ý của ba mẹ, anh muốn mang bánh bao hấp về, coi như là bữa sáng cho ngày mai, mẹ Lạc nghe xong cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Sau khi hai người ăn cơm xong, Lạc Chi Dực không coi ai ra gì kéo Nhiễm Khải Minh về phòng mình, đóng cửa lại.

“Như vậy không tốt lắm đâu?” Là một học sinh ưu tú hạnh kiểm tốt hơn mười năm, Nhiễm Khải Minh cảm thấy hành vi này vô cùng không thích hợp, anh muốn mở cửa ra, nhưng vừa quay người đi đã bị Lạc Chi Dực kéo trở lại.

“Không sao, họ đều hiểu mà.” Lạc Chi Dực nhìn vẻ mặt của anh, “Tin tưởng em đi, họ hiểu rất rõ.”

Nhiễm Khải Minh không nhịn được cười, anh trầm giọng hỏi cô, “Họ hiểu cái gì?”

“Hiểu rằng chúng ta cần một không gian riêng tư, sau đó làm một số việc thân mật.” Lạc Chi Dực nói, dùng cả hai tay nhẹ nhàng đẩy anh về phía giường của cô, “Đúng không nào?”

Nhiễm Khải Minh không hề phản kháng, anh trực tiếp bị ấn ngồi xuống mép giường.

Lạc Chi Dực rất hài lòng, cúi người về phía trước, vòng tay qua cổ anh, ai ngờ đâu lại vô tình cùng anh ngã xuống giường.

Khi ánh mắt họ chạm nhau, cả hai đều bật cười.

Lạc Chi Dực hôn lên trán, mũi, má và môi anh.

“Em có muốn hôn chỗ nào khác nữa không?” Anh nhẹ giọng hỏi.

Cô gật đầu, nhìn xuống phần bên dưới, môi cô đáp xuống yết hầu gợi cảm của anh rồi nhẹ nhàng hôn lên. Nụ hôn của cô khiến cảm xúc trong mắt Nhiễm Khải Minh nồng đậm hơn, dường như có thứ gì đó trong cơ thể anh đã bị cô kích động, nhưng anh lại không thể làm gì cô, thật khó chịu. Sau khi suy nghĩ xong, anh không còn cách nào khác là dang tay ôm eo cô, kéo cô lại gần mình, đợi cảm giác nóng nực tự giảm bớt.

“Anh ôm chặt quá.” Lạc Chi Dực nói.

“Khó chịu?” Nhiễm Khải Minh miễn cưỡng thả lỏng người, “Thế này thì sao?”

“Được rồi.” Lạc Chi Dực ngồi trên đùi anh, nhẹ giọng nói: “Em rất thích mùi trên người anh.”

“Anh cũng thích mùi hương trên cơ thể em.” Anh ngửi cổ cô, tự hỏi cơ thể cô sao có thể luôn ngọt ngào như vậy, hương vị giống như mùi trái cây hay món ăn tráng miệng nào đó.

Khi Nhiễm Khải Minh đang định hôn vào cổ bạn gái thì có tiếng gõ cửa nhẹ, anh đứng hình ngay lập tức, hành động đang chuẩn bị làm cũng phải dừng lại, không ngờ cô bạn gái trong tay anh đã ngẩng mặt lên, thô lỗ nói: “Bọn con đang ôm ấp, không có việc gì xin đừng làm phiền.”

Nhiễm Khải Minh: “ … “

Âm thanh ngoài cửa rất thức thời, lập tức im lặng.

Nhiễm Khải Minh bất lực mỉm cười, anh nghĩ về điều gì đó rồi nói: “Ôm một lát nữa rồi chúng ta ra ngoài trò chuyện với họ.”

“Không sao, họ sẽ không bận tâm đâu.” Lạc Chi Dực ôm lấy cổ anh, “Chúng ta có thể ôm bao lâu cũng được.”

“Như vậy không ổn đâu.” Anh vỗ nhẹ vào lưng cô, nói: “Nghe lời nào, lát nữa ra ngoài trò chuyện với họ. Lần sau em tới chỗ của anh, muốn ôm bao lâu anh cũng đồng ý. “

“Được rồi.” Lạc Chi Dực nhắm mắt lại, “Ôm em thêm một phút nữa.”

Vì vậy, Nhiễm Khải Minh lại lặng lẽ ôm cô, anh chợt nghĩ đến một chuyện, hỏi thẳng cô, “Sắp tới sinh nhật của em rồi phải không? Em muốn món quà gì?”

“Em không đặc biệt muốn gì cả.” Lạc Chi Dực nói, “Anh ở bên em là được rồi.”

“Hôm đó mọi người sẽ giúp em tổ chức sinh nhật sao?”

“Không, em chỉ muốn trải qua ngày đó với anh.” Lạc Chi Dực cố ý nói, “Em không muốn có thêm người khác làm bóng đèn.”

Đây là lần đầu tiên anh nghe nói có người coi cha mẹ mình như bóng đèn, và người này còn là bạn gái anh. Mặc dù Nhiễm Khải Minh đã cố gắng, nhưng anh dụ dỗ cô thế nào cũng không được.

“Được không nào?” Cô bắt đầu làm nũng.

“Được rồi.” Anh không thể chịu được đòn làm nũng của cô, chỉ đành đồng ý, “Em muốn gì anh cũng sẽ hợp tác với em.”

Lạc Chi Dực vô cùng vui vẻ, cô bắt đầu nói những lời ngọt ngào: “Em rất thích yêu đương với anh, anh tốt quá đi mất. Mỗi ngày anh đều khiến em cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc, giờ em chỉ muốn hét lên ‘em rất hạnh phúc’!”

“Kiềm chế một chút.” Anh ngăn cô lại, “Hôm nào anh sẽ dẫn em lên núi hò hét, hét ở đây em sẽ bị coi là bệnh nhân tâm thần đấy.”

“…”

Một lúc sau, Lạc Chi Dực đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô nhảy dựng lên, lo lắng nói: “Em quên mất vết thương trên lưng của anh, em không đụng vào chứ? Mau quay lại cho em xem xem.”

“Không sao, anh không thấy gì hết.” Anh đưa tay gõ nhẹ lên trán cô, “Yên tâm đi, anh không chết được.”

Lạc Chi Dực nghe anh nói liền bật cười.

Anh lại kéo cô đến gần, để cô ngồi lại đùi mình, đặt hai tay lên eo cô, ngước nhìn Lạc Chi Dực, chậm rãi nói: “Em rất xinh đẹp, em biết không? Em càng ngày càng đẹp hơn.”

Cô thẹn thùng cúi đầu xuống cười cười, sau đó nói: “Em cũng cảm thấy gần đây em rất đẹp, ngay cả đi trên đường cũng ảo tưởng có rất nhiều người quay lại nhìn em.”

“Không phải ảo tưởng.” Anh nói một cách nghiêm túc, sau đó cúi người hôn lên môi cô, giọng nói trầm thấp lướt qua màng nhĩ của cô, “Em đẹp đến mức anh cảm thấy rất nguy hiểm.”

“ … “

Thần Linh ơi, sao càng ngày anh càng hư hỏng thế này? Lạc Chi Dực không kìm được, cô đưa tay vỗ nhẹ vào vai anh.

Khi hai người trêu đùa đủ rồi mới tay trong tay bước ra phòng khách, ba Lạc mẹ Lạc quay ngoắt qua nhìn hai người. Ba Lạc giả vờ ho khan một tiếng, mẹ Lạc thì sốt sắng nói: “Tiểu Nhiễm, con nhớ bảo vệ mình. Nếu có nguy hiểm thì phải kêu lên, chú dì ở ngoài sẽ vào cứu con bất cứ lúc nào.”

Lạc Chi Dực: “…”

Đây là bố ruột mẹ đẻ của cô sao?

Không ngờ hơn nữa là, Nhiễm Khải Minh thế nhưng lại gật đầu, còn khẽ lắc tay bạn gái rồi ngoan ngoãn nói: “Con sẽ tự bảo vệ mình.”

Lạc Chi Dực nghẹn họng, trân trối nhìn anh, cô thầm nghĩ, sao càng ngày anh càng giỏi giả vờ ngoan ngoãn thế?