Trạm Thu Nhận Tai Ách

Chương 37: 37





****Sau khi cố nhịn một phen, Ôn Văn móc ra một cái mặt nạ màu đen trùm lên mặt, sau đó phát ra tiếng thở phào thoải mái.Cảm giác này nó còn sướng hơn cả một bệnh nhân táo bón vừa dốc bầu tâm sự."Này không phải mặt nạ đặc chế của Hiệp Hội Thợ Săn à, ông còn cái nào nữa không?" Bịt mũi, Cố Phán Hề hỏi Ôn Văn, người bình thường không có ai chịu nổi cái mùi này."Chỉ có một cái thôi, cô có muốn tôi cũng không đưa đâu." Ôn Văn giữ chặt mặt nạ, còn lè lưỡi li3m li3m, sợ bị bạo lực cướp mất.Cố Phán Hề lộ ra biểu tình ghét bỏ: "Thứ ông đã dùng, có cho tôi cũng không thèm."Vượt qua khoảng thời gian đầu chưa thể thích ứng, hai người bắt đầu thăm dò đường cống thoát nước hệt như mê cung này, tiến hành tìm kiếm.


Lúc này Ôn Văn có chút ao ước nhìn bộ đồ da của Cố Phán Hề, mặc đồ da quả thực không lo thấm nước!Hoàn cảnh trong cống thoát nước có nhiều đoạn khó tránh phải lội nước, mà trong nước thì...!khỏi phải bàn có bao nhiêu thứ tởm lợm.Đi một hồi thì Ôn Văn ngừng lại, tiến tới một vách tường quan sát."Ông nhìn gì vậy?" Cố Phán Hề hiếu kỳ hỏi."D1ch nhờn màu xanh lá, là dấu vết của thực hủ yêu lưu lại, hơn nữa nó còn rất mới, suy đoán của tôi không sai, nơi này thật sự có vấn đề." Ôn Văn cố gắng trợn to đôi mắt ti hí hẹp dài của mình, nụ cười ở dưới lớp mặt nạ cực kỳ khoa trương."Nó là con quái vật ông đang tìm kiếm à, có vẻ khá tởm." D1ch nhờn này làm Cố Phán Hề nhớ tới những sinh vật thể mềm đáng ghét....."Cám ơn ngài đã giúp đỡ, cơ thể mẹ tang thất tôn kính."Trong một không gian lớn, tên hề tà thuật Grandi thoát khỏi tay Lâm Triết Viễn đang ngồi trên một chiếc sô pha cũ kĩ ẩm ướt rách nát, nói chuyện với một thứ quỷ dị."Tên của ta...!Godo." Phát âm không được rõ cho lắm, giọng nói giống như có lẫn bọt nước nhớp nháp.Chủ nhân của âm thanh này chính là một con quái vật có tạo hình quỷ dị đứng đối diện Grandi.Nó có làn da trơn nhẵn, thân hình giống như một con sâu lớn màu trắng, năm cái chân nhân loại mảnh khảnh xếp thành hàng chỉnh tề như chân sâu róm.Nửa thân trên lại là thân trần của một người đàn ông hoàn mỹ, bắp thịt rõ rệt nhưng không quá khoa trương, nhưng trên lưng lại có chi chít những phần thịt lồi ngọ nguậy lúc nhúc, giống như có một ổ giòi bọ!Trên đầu của nó là bốn con mắt đỏ ngầu, chúng đảo loạn không theo một quy tắc nào, thỉnh thoảng quét qua cơ thể Grandi làm hắn tê dại một trận.Mười mấy nhân loại vẻ mặt đờ đẫn đứng xung quanh Godo, là nhân loại bình thường bị cơ thể mẹ lây nhiễm, thể năng vượt trội hơn người bình thường, không sợ đau đớn, còn hoàn toàn phục tùng nó."Hiện giờ tôi đã có thể tự hành động, có thể để tôi rời đi không? Cứ ở đây làm phiền ngài cũng không tốt lắm."Grandi thận trọng nói với Godo, kỳ thực hắn cũng không muốn tới nơi này, cho dù là hắn thì cũng không muốn tiếp cận loại quái vật cơ thể mẹ tang thất này, lỡ như không cẩn thận dính phải dịch thể của nó thì cơ thể này coi như phế bỏ."Ngươi...!đã đồng ý trở thành...!thân thuộc của mẹ vĩ đại, ở bên ngoài không an toàn....!đừng đi." Godo lắc đầu, bốn con mắt cùng nhìn Grandi nói."Rồi rồi rồi, tôi không đi."Grandi co quắp ngồi trên ghế sô pha, thở dài một tiếng, vẫn luôn căng thẳng đề phòng bị đánh lén như, thần kinh của hắn đã bắt đầu suy yếu rồi.Trả cái giá là bị trọng thương để thoát khỏi tay Lâm Triết Viễn, Grandi chui vào cống thoát nước để trốn tránh, không ngờ lại bị con quái vật này chộp được.Con quái vật này nói hắn có thể trở thành thân thuộc của Mẹ Vĩ Đại nên dẫn hắn tới nơi quỷ quái này.Năng lực đầu độc người khác của Grandi có vài phần giống với virus tang thất, nhưng nó không kh ủng bố và không có cách giải như virus, cũng chính vì thế nên hắn mới bị mang tới đây.Hơn nữa Grandi nghi ngờ là so với chuyện biến hắn thành thân thuộc của Mẹ Vĩ Đại, Godo lại càng muốn ăn mình hơn!Cơ thể mẹ tang thất, nó muốn cắn nuốt Grandi!Sở dĩ nó vẫn không ra tay vì có vài phần kiêng kỵ với Grandi, nhưng chỉ cần tiếp tục kéo dài, sớm muộn gì nó cũng có được cơ hội, chỉ cần không ngừng bị tiêm nọc độc, hắn sẽ trở thành con rối của con quái vật này!Không phải Grandi không muốn trốn, đối với đám nhân loại ở xung quanh, hắn có cả trăm cách dể dàng tiêu diệt bọn họ, nhưng ở trong đường cống này không phải chỉ có người thường mà thôi!Godo dời bốn con mắt của mình khỏi người Grandi, nhìn sang một người phụ nữ sớm đã sợ tới phát ngốc.Thức ăn của cơ thể mẹ tang thất là nhân loại bình thường chưa bị lây nhiễm, thường thì cứ cách một đoạn thời gian Godo sẽ phát người bắt nhân loại bình thường tới cung cấp thức ăn cho nó, khi đó Cố Phán Hề chính là muốn hai tên kia bắt mình tới đây.Nhìn Godo quay lưng về phía mình chăm chú ăn cơm, Grandi đặt tay lên ngực, muốn nhân cơ hội này trốn thoái.Nhưng ngay lúc này, một con mắt của Godo nhúc nhích rồi chậm rãi xê dịch ra phía sau đầu, đầy cảnh cáo nhìn Grandi."Ngươi...!phải ngoan."Grandi cười gượng, từ trong lòng lôi ra một điếu thuốc, châm lửa, thực phiền muộn.Người phụ nữ đáng thương thấy Godo chậm rãi tới gần thì phát ra tiếng hét chói tai, nhưng Godo hoàn toàn không thèm để ý tới, ở trong đường cống này, có kêu to cũng vô dụng, âm thanh sẽ không thể nào truyền lên mặt đất được, hơn nữa nó cũng rất yêu thích tiếng hét chói tai này.Khóe mắt Grandi khẽ run run, không phải hắn thương xót cho người phụ nữ kia, trong mắt hắn nhân loại bình thường chỉ là súc vật mà thôi, nhưng hắn thật sự chịu không nổi phương thức ăn cơm của Godo.Cho dù xem người phụ nữ kia là một con heo, thấy người rượt theo gặm sống mông heo thì có là ai cũng sẽ cảm thấy tởm lợm thôi.Đột nhiên, Grandi biến sắc, bởi vì hắn nhận ra một hơi thở quen thuộc."Tại sao lại là tên đó chứ, sao nó cứ bám dai như đỉa vậy chứ, ở đâu cũng có bóng dáng của nó!""Nhưng mà...!như vậy có lẽ là một cơ hội!"Grandi mỉm cười, hắn đã tìm được cách trốn khỏi nơi này rồi!...Lần theo tung tích thực hủ yêu lưu lại, Ôn Văn và Cố Phán Hề một đường truy đuổi, rất nhanh đã tới gần chỗ cơ thể mẹ tang thất, lại đi tới thêm một đoạn, Ôn Văn đột nhiên dừng lại, nhíu mày."Sao thế?" Cố Phán Hề kinh ngạc hỏi, khả năng cảm nhận của cô không mạnh, vì thế mới phải ủy thác Ôn Văn giúp mình tìm kiếm."Hình như tôi ngửi thấy một cái mùi rất quen."Ôn Văn tháo mặt nạ ra, hít sâu một hơi, đủ loại mùi lạ suýt chút nữa đã hun anh tới phát ngất, nhưng trong mớ mùi hỗn loạn đó, anh tìm được một mùi mà mình đã từng ngửi qua!"Tên hề tà thuật, Grandi! Hắn cũng ở đây!"Sắc mặt Ôn Văn có chút khó coi, đến tận bây giờ anh vẫn rất kiêng kỵ năng lực của Grandi, cảm giác không thể khống chế được cơ thể mình thật sự quá tệ.Đột nhiên, một tiếng thét tuyệt vọng truyền tới, là tiếng kêu la thảm thiết của một người phụ nữ![hết chương 37: ].