Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Chương 71



Những việc đã qua luôn khiến người khác kinh ngạc.

Năm trước Hạ Lâm Hi dẫn Tưởng Chính hàn về nhà, chuông cửa nhà cô cũng vang lên như vậy, lúc ấy ở bên ngoài là chú bảo an, còn tối nay lại là cha Hạ Lâm Hi.

Nhìn xuyên qua chiếc lỗ nhỏ trên khung cửa, gương mặt của cha cô càng thêm rõ ràng, Hạ Lâm Hi đứng ở chỗ chốt khóa, đôi tai trở nên ù ù không nghe rõ.

Tối nay sau khi vào nhà, cô theo thói quen khóa trái cửa chính lại, vậy nên cho dù cha cô có chìa khó cũng không thể vào được, chỉ có thể ấn chuông đinh đong mãi. Nhưng cô nhớ rằng, cha cô về quê nội, ít nhất phải đến ngày mốt mới quay trở lại, vậy sao hôm nay lại về sớm thế này?

Dù nói thế nào đi chăng nữa việc khiến cha cô đứng chờ cửa quả là không ổn chút nào. Vậy nên không lâu sau, Hạ Lâm Hi mở cửa ra.

Ông Hạ mang theo nào là bao to túi lớn, trên tay còn vác thêm một chiếc bao tải nặng nề. Hơn nửa năm không gặp con gái mình nên giờ đây trông ông bồi hồi khó khó tả, còn giải thích với cô: “Tiểu Hi à, hôm nay nghe tin con về, chú con tặng ba vài thứ này.”

“Đúng rồi Tiểu Hi, con ăn cơm tối chưa?” Cha cô lại hỏi. “Lúc ba về nhà, dì và bà nội con có làm một phần lạp xưởng to, heo nhà mình nuôi thịt bao giờ cũng ngon hơn so với siêu thị, con sống ở Bắc Kinh chắc là không ăn được thịt tươi như thế đâu, để ba làm cho con ăn nhé.”

Hạ Lâm Hi giúp cha cô mang bao túi vào nhà, rồi quay người lấy một đôi dép đi trong nhà ra: “Con ăn rồi, còn ba thì sao?”

“Ba chạy về gấp, còn chưa kịp ăn gì.” Cha cô hỏi tiếp. “Cơm tối con ăn gì đấy, đã no chưa?”

Thường thì khi cha mẹ hỏi con cái những chuyện vụn vặt, câu đầu tiên vẫn luôn là ba bữa cơm, cha của Hạ Lâm Hi cũng không ngoại lệ. Ông vừa bỏ bao tải xuống, bỗng nghe con mình nhỏ giọng: “Con có ăn cải trắng cuộn cá, thịt kho tàu và sườn chua ngọt.”

Hạ Lâm Hi kể tên món ăn xong, còn không quên bình phẩm: “Món nào cũng ngon lắm ạ.”

Cha của cô nghe vậy vô cùng ngạc nhiên. Tài bếp núc của Hạ Lâm Hi thế nào, người làm cha như ông tất nhiên rất rõ, thứ duy nhất cô biết làm chỉ có thể là trứng chiên mà thôi.

Vậy nên cha cô mới bất ngờ hỏi: “Con tự nấu sao?”

Sao cô có thể tự nấu được chứ?

Nếu tối nay không có Tưởng Chính Hàn, cô sẽ nấu một bát mì gói mà ăn. Tốt hơn nửa thì cho thêm một quả trứng vào.

Nhưng cô không thể trả lời thẳng ra với cha cô rằng, cô mời bạn trai đến nhà, tài bếp núc của anh ấy rất tốt, cha cô có muốn gặp anh không? Nếu cô nói vậy thật, hậu quả không thể tưởng tượng ra.

Hạ Lâm Hi đành phải dối gạt lương tâm: “Là con tự nấu ạ.”

Cha cô không hề nghi ngờ gì, ngược lại còn vui vẻ cười: “Thật sao, con sống ở Bắc Kinh có nửa năm mà biết chăm sóc chính mình rồi.” Càng nói, càng thêm vui mừng, còn không quen khen cô: “Nếu mẹ con biết chắc sẽ rất vui.”

Dứt lời, tiếng chuông đồng hồ báo chín giờ đã vang lên.

Ngoài cửa sổ tuyết lại rơi, bầu trời đen mịt không thấy đáy, nay tuyết phủ trắng xóa một màu, dưới đất lấp lánh ánh dịu dàng, vẩn vơ lan tỏa khắp bốn phía, như là trăng say giấc dưới hồ, như là trăng chơi đùa trên dòng sông.

Cả một nửa thành phố như được đắp tuyết, nhìn về nơi xa ngay cả cây tùng bách xanh biếc cũng nhuốm chung màu bạch ngân. Cha của Hạ Lâm Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi quay đầu lại thì gương mặt trở nên xanh tái.

Hạ Lâm Hi không biết có chuyện gì đang diễn ra nên cô cũng nhìn theo. Cô nhận ra trên bệ cửa sổ có một chiếc áo khoác, một chiếc áo khoác màu đen mà đàn ông hay mặc.

Bỗng dưng cô nhớ lại, sau khi Tưởng Chính Hàn vào cửa, bàn tay cô đã cởi áo khoác cho anh, đặt bừa ở cửa sổ phòng khách. Ngoài trừ chiếc áo khoác màu đen kia, Tưởng Chính Hàn còn mang một chiếc áo sơ mi bình thường, thế nhưng vẫn không thể che lấp được dáng người chuẩn từng milimet của anh. Lúc bấy giờ, Hạ Lâm hi chỉ tiếc không thể cởi hết nút áo anh ra, còn hiện tại chỉ muốn lấy chiếc áo khoác đen ấy trùm lên người anh thật kín kẽ.

Nhưng nay thì đã muộn rồi.

Gương mặt cha cô từ xanh sang trắng bệch, giống như đã nhịn nhục rất lâu rồi.

Ông ngại con gái mình ở đây nên không thể phản ứng thái quá, nhưng ngón tay vẫn run rẩy và hơi thở thì dồn dập rất nhiều. Ông không giữ vững được bao tải nữa, một bọc nông sản to kín đổ cả xuống đất.

Củ cải ướp muối, lạp xưởng phơi khô, túi ngô và khoai sọ, tất cả lăn đều trên sàn nhà, giống như một bản án không lời. Ông đi cả một quãng đường xa về nhà vẫn nhớ vợ mình thích ăn cái gì, đến lúc này nhìn chiếc áo khoác kia như bị đả kích rất lớn.

Gương mặt Hạ Lâm Hi cũng trắng bệch như cha mình, nhưng khác ở chỗ, cô vẫn bình tĩnh như cũ, đứng chôn chân một góc không nói gì.

Cho đến khi cô nghe cha mình bảo: “Tiểu Hi, con đừng quan tâm chuyện này, đây là việc của người lớn.”

Hạ Lâm Hi không hiểu trăng sao gì, cô kiên nhẫn hỏi: “Chuyện gì ạ?”

Cha cô lấy một điếu thuốc ra, bắt đầu châm lửa, đến bên chiếc cửa sổ phòng khách, cầm chiếc áo khoác kia lên: “Ba không mặc quần áo màu đen, nhưng đây là kiểu áo của đàn ông, mẹ con quá trớn rồi.”

Những bộ phim truyền hình tình cảm lúc tám giờ thưởng có đoạn như thế này: Người chồng rạng danh bên ngoài, sự nghiệp thành công, người vợ ở nhà một mình, phát hiện chồng mình… Trong một khoảng thời gian ngắn cảm xúc ngổn ngang, chua xót, phẫn nộ, có cảm giác không cam lòng vì bị qua mặt như thế.

Giờ khắc này đây như vẽ ra toàn bộ nội tâm của cha Hạ Lâm Hi.

Cha cô im lặng hút thuốc, cúi đầu ngồi ở ghế sopha, thời gian chầm chậm trôi qua, điếu thuốc tàn hết mới nhận thấy con gái đang cố nói chuyện với mình.

Hạ Lâm Hi đành phải thẳng thắng thừa nhận: “Ba à, đó là áo của bạn trai con.”

Tại sao phản ứng đầu tiên của cha lại là mẹ cô…? Cô nghĩ có lẽ bởi vì năm nay qua tháng nọ cảm giác không an toàn như đâm rễ trong lòng, trong tiềm thức ông không tin tưởng mẹ cô và cứ luôn cho rằng con gái mình vẫn còn nhỏ.

Quả nhiên, lời cô vừa nói chẳng khác gì một thau nước lạnh xối lên đầu cha, ông ngẩng đầu nhìn cô: “Con có bạn trai từ khi nào vậy? Còn mời về nhà sao?”

Ông ngả người trên ghế sopha, gối dựa lún sâu xuống, lông mày chau lại, so với độ nhăn nheo của chiếc nệm còn hơn: “Bạn trai con đâu, mau gọi ra đây cho ba nhìn.”

Đang nói dở, cửa phòng ngủ đã mở ra.

Tưởng Chính Hàn bước ra từ đấy, quần áo chỉnh tề, lịch sự phong nhã. Dù sao anh vẫn còn trẻ, bề ngoài rất ổn, cho dù đèn có rọi sáng tới mức nào cũng không thấy được khuyết điểm.

Không khí phòng khách trở nên kì lạ, sự im lặng càng khiến tim đập nhanh hơn.

Tưởng Chính Hàn vẫn giữ được bình tĩnh, vô cùng lễ phép chào hỏi: “Chào bác ạ.” Nói xong còn đến gần hơn một chút nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, không tỏ vẻ thân thiết quá đà.

Hạ Lâm Hi đứng bên cạnh sopha, đầu óc trở nên trống rỗng. Quả thật một lúc nào đó Tưởng Chính Hàn cũng phải xuất hiện, nhưng lúc anh gặp mặt cha cô vốn không nên như thế này.

Tuy nhiên, có những lúc, cuộc đời sẽ không cho con người nhiều thời gian chuẩn bị như vậy. Chuyện cô không muốn nghĩ đến rồi sẽ phải tới, thậm chí trong tình huống cô không kịp phòng bị gì.

Phản ứng của cha Hạ Lâm Hi còn bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của cô, thậm chí còn vẫy tay bảo: “Đừng đứng nữa, mau lại đây ngồi đi.” Đợi đến khi Tưởng Chính Hàn ngồi xuống bên cạnh cha cô rồi, ông vẫn bắt đầu vòng vèo đưa ra những câu hỏi.

Người đứng nhìn không dám hó hé gì, chỉ có tàn thuốc đang rơi dần. Ông Hạ người hút lại, rót cho mình một tách trà, còn cho Tưởng Chính Hàn một ly, giống như là đang chuẩn bị thật tốt cho một cuộc đàm luận dài.

Hạ Lâm Hi ngồi ở sopha đối diện, cố gắng tăng thêm hảo cảm của cha cô với anh: “Anh ấy học cùng lớp cấp ba với con, thật ra tụi con bắt đầu lâu lắm rồi.”

Nhưng cha cô không đáp lời.

Cha cô đánh giá chằm chặp Tưởng Chính Hàn trong chốc lát, hỏi thăm tên tuổi, sở thích, chuyên ngành đại học, thậm chí là lịch sử tình trường, dường như có ý định hỏi hết mọi chuyện vặt vãnh của con người mới dám an tâm để con gái mình nói chuyện yêu đương cùng anh.

Tưởng Chính Hàn thành thật trả lời mọi câu hỏi, nụ cười rất mực hiền hòa, vô cùng nhẫn nại, từ trên xuống dưới không chê vào đâu được. Anh nói chuyện luôn cẩn thật cân nhắc, bất kể khi nào cũng khiến mọi người thoải mái, bất tri bất giác, quyền chủ động rơi vào tay anh.

Ban đầu ông Hạ nói chuyện với anh vẫn khoanh tay lại, tỏ vẻ nghi ngờ và không tin tưởng. Nhưng dần dần về sau, cánh tay cũng buông lỏng, thỉnh thoảng còn vỗ vỗ lưng anh.

“Thằng nhóc này.” Ông Hạ kết luận. “Chững chạc hơn so với bạn đồng lứa rất nhiều.”

Khó trách con gái ông thích cậu ta.

Hạ Lâm Hi tìm đúng thời cơ, còn bổ sung thêm: “Con nghe một người bạn khác nói, tổ trưởng phụ trách Chính Hàn ở công ty thực tập cũng rất trọng dụng anh ấy.”

Tổ trưởng trọng dụng anh, không hẳn chỉ vì sự chững chạc, mà còn vì tài năng và sự kiễn nhẫn chậm rãi từng bước. Thế nhưng Hạ Lâm Hi tin rằng, những chuyện cỏn con như thế, cha cô cần thời gian từ từ nhận ra.

Nhưng chuyện quan trọng nhất, cha cô lại nhắc đến sau: “Ban nãy cậu nói, nhà cậu ở trong nội thành?”

“Phố Đông nội thành.” Tưởng Chính Hàn nói lại địa chỉ. “Số ba mươi bảy ạ.”

Ông Hạ không bình luận thêm điều gì, nhưng lúc đứng lên vẫn nói với con gái một câu: “Tên nhóc này rất được, nhưng chưa chắc đã qua được cửa mẹ con.”

Đâu chỉ là qua không.

Hạ Lâm Hi cảm thấy rằng, cửa mẹ cô mới chính là vòng đấu chung cuộc.

Cha Hạ Lâm Hi uống một ngụm trà, lại nhìn Tưởng Chính Hàn trước mặt, trong lúc hơi nước từ tách trà bốc lên, ông hồi tưởng lại một thời tuổi trẻ của mình. Lúc ấy vẻ bề ngoài ông rất tuấn tú, rất nhiều cô gái theo đuổi… Nghĩ đến đây, như chợt nhớ lại điều gì đó, ông dặn đi dặn lại: “Năm nay con chỉ mới hai mươi tuổi, phải biết giữ chừng mực, biết bảo vệ bản thân mình.”

Về phần phải bảo vệ bản thân thế nào, cha cô không nói thẳng ra nhưng Hạ Lâm Hi hiểu được, lập tức đáp lời: “Ba à, con hiểu mà.”

Cha cô nghe con gái mình trả lời xong cũng yên tâm phần nào.

Dường như nhận ra chuyện yêu đương của con mình rất giống chuyện cũ của cha mẹ nó, tâm trạng ông Hạ đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, sau lại bình tĩnh nhận định, thật ra không phải ông tán thành con gái mời bạn trai về nhà, mà bởi vì lúc trẻ, ông cũng từng lén vào nhà bạn gái đấy thôi.

Ông lấy tư cách của một người từng trải, liên tiếp đặt ra những câu hỏi cho Tưởng Chính Hàn, cảm thấy cậu trai này là một người kiên định, vẻ bề ngoài cũng hơn nhiều người, nhan nhác bóng dáng ông năm nào.

Dù vậy, ông vẫn nghe Hạ Lâm Hi hỏi: “Ba à… Ba đừng nói chuyện này với mẹ được không?”

Bây giờ đã gần rạng sáng, từ lúc ông Hạ về nhà đến nay cũng đã bốn giờ trôi qua. Hạ Lâm Hi không nghĩ rằng, thời gian qua mau đến vậy. Cha cô có thể chấp nhận Tưởng Chính Hàn, nhưng sau khi mẹ cô biết được, mọi chuyện không còn đơn giản như thế này.

Trên trần đèn thủy tinh óng ánh, trên bàn có một dĩa trái cây, Hạ Lâm Hi bóc vỏ quýt, đợi cha mình trả lời: “Ba không nói không có nghĩa là mẹ con không biết.”

Ông Hạ nhìn qua Tưởng Chính Hàn, phát hiện anh đang cúi đầu nhặt hết nông sản lên, đặt nó trở lại trong bao. Tưởng Chính Hàn làm việc rất nhẹ, không gây ra tiếng động gì nhưng lại rơi ngay vào mắt ông Hạ. Anh đành đứng thẳng lên nhìn lại, bỗng nghe ông Hạ thở dài một hơi, nói với anh: “Con trai, cố gắng lên.”

Con trai, cố gắng lên.

Chỉ năm từ này thôi, giống như cả một kho báu mà ông có thể trao cho cô gái nhỏ của mình.

Khoảng kề sáng đêm nay, Tưởng Chính Hàn khoác áo, nói lời chào với cha của Hạ Lâm Hi rồi chuẩn bị về nhà.

Trong lòng Hạ Lâm Hi không muốn như vậy, cô cứ nhìn cha mình mãi. Cha cô thấy trời đã muôn quá rồi, bên ngoài tuyết còn rơi, Tưởng Chính Hàn vẫn mang theo hành lý, cân nhắc một chốc rồi giữ lại: “Khoan đi đã, tối nay ngủ ở phòng khác đi, gần đó cũng có một nhà vệ sinh, chỉ cần lấy gối ra là được.”

Ông vừa nói xong, Hạ Lâm Hi đã đến bên Tưởng Chính Hàn, kéo hành lý của anh vào phòng khách, còn giúp trải nệm ra.

Đêm dài vắng lặng, cửa sổ tuyết tung bay tự do, ngọn đèn trong phòng khách mở ra, rọi thêm chút ánh sáng ấm áp. Hạ Lâm Hi quỳ gối trên nệm, hai tay đè xuống, thử độ êm ai, sau đó mới nhìn Tưởng Chính Hàn: “Anh ngủ ở đây nhé, để em lấy gối cho anh.”

Nhìn dáng vẻ cô cẩn thận trải mền gối ra, Tưởng Chính Hàn suy nghĩ miên man.

Anh cởi áo khoác, đóng cửa chính phòng khách lại, chầm chậm bước đến bên nệm, cúi đầu hôn trán cô. Sau đó cũng chẳng còn phát sinh chuyện gì nữa cả, anh chỉ chúc cô ngủ ngon rồi nhìn theo bóng người về phòng ngủ.

Khoảng một phút sau, Hạ Lâm Hi ôm gối chạy ra.

“Cho anh này.” Cô nói.

Tưởng Chính Hàn nhận lấy, còn vỗ vỗ: “Rất êm.”

Hạ Lâm Hi nói: “Em có hai cái gối, chia cho anh một cái.”

“Thì ra là gối của em.” Tưởng Chính Hàn bình luận: “Chủ nào vật nấy.”

Nghe được câu “chủ nào vậy nấy” kết hợp với cụm từ “rất êm”, Hạ Lâm Hi biết rằng anh đang nói những điều rất không trong sáng, cả gương mặt cô ửng đỏ: “Tối nay anh ngủ sớm đi, mai em tiễn anh về nhà nhé.”

Nói xong, cô cũng quay về phòng ngủ của mình.

Trước khi ngủ, Hạ Lâm Hi đặt báo thức lúc bảy giờ.

Nhưng đợi đến lúc cô tỉnh lại, bên gian nhà ngoài đã vang lên vài tiếng sồn soạt, cô vội xỏ dép chạy ra thì chỉ thấy cha mình ngồi đó.

Ngày đông giá rét, sắc trời tờ mờ sáng, tuyết phủ kín phố lớn ngõ nhỏ, đến gần cửa sổ đã cảm thấy hơi lạnh. Hạ Lâm Hi đứng bên cửa sổ nhà bếp, nghe cha mình nói: “Sáu giờ Tưởng Chính Hàn đã về rồi, trước khi đi còn làm buổi sáng nữa.”

Hơn nữa ăn rất ngon.

Nhưng câu sau, cha cô không hề đả động đến.

Nhớ lại mấy món cá cuộn củ cải, thịt kho tàu, sườn chua ngọt mà Hạ Lâm Hi nhắc đến hôm qua, ông Hạ đã đưa ra kết luận, những món đó là do Tưởng Chính Hàn nấu chứ không phải tài bếp núc của con gái ông.

Hạ Lâm Hi không quan tâm đến bữa sáng. Hơi giá lạnh đả làm mờ tấm kính, cô đành dùng tay vẽ một vòng tròn trông ra cửa sổ, thấy người qua đường ngược xuôi bốn ngã, tuyết trời lửng lơ trên đầu, đến nỗi chẳng thấy đâu là bầu trời. Mùa đông tháng giêng này quả là đáng ghét.

Tưởng Chính Hàn không đợi cô rời giường đã xách hành lý về trước. Tuy bên ngoài cô không nói gì nhưng trong lòng vẫn luôn ganh gánh, cha cô dường như cũng cảm nhận được.

Dù sao nuôi con gái nhiều năm như vậy, ông Hạ tự nhận mình cũng hiểu được lòng cô, coi như vì bữa sáng này, ông đỡ cho Tưởng Chính Hàn một bận: “Bên ngoài tuyết rơi lớn quá, Tưởng Chính Hàn không muốn con tiễn cậu ta.”

Hạ Lâm Hi nghe vậy, vô cùng ngạc nhiên với sự lý giải của cha cô. Cô không biết Tưởng Chính Hàn dùng cách gì mà giành được sự tin tưởng của cha mình nhanh như vậy.

Năm phút trước, Hạ Lâm Hi còn phát hiện, Tưởng Chính Hàn có like bài post của cha mình trên mạng. Cha cô thường hay chia sẻ cho bạn bè vài hình ảnh phong cảnh, nhưng cô chưa bao giờ để ý, ngờ đâu Tưởng Chính Hàn lại cổ vũ điều này.

Ngoại trừ chuyện nhỏ này ra, cha cô và Tưởng Chính Hàn bắt đầu kết bạn.

Tuyết vẫn rơi như cũ, che khuất màu Mặt Trời, đến giữa trưa, cuối cùng không trung cũng thay đổi. Thái Dương le lói một góc nhỏ sau vầng mây, ánh nắng sáng ngời trên chỗ tuyết còn đọng lại.

Hạ Lâm Hi đóng cửa phòng, ngồi trong không gian nhỏ của mình bắt đầu học, cho đến khi nghe được tiếng trò chuyện mới mở cửa ra, dường như mẹ cô về rồi.

“Hôm nay tôi bay chuyến sáng, mới về từ Hồng Kông.” Mẹ cô tháo đôi giày cao gót ra, mang theo vali lớn túi bé đến ngồi trước sopha: “Hai người đều về hôm qua à?”

Hạ Lâm Hi gật đầu vâng dạ.

Cha cô đứng trước bàn ăn, dường như tâm trạng rất tốt, còn gọi hai mẹ con: “Mau lại ăn cơm đi, hôm nay tôi làm bữa trưa, còn mang đặc sản ở quê về này.”

“Đặc sản gì đấy? Không phải lạp xưởng nữa chứ?” Mẹ cô hỏi lại. “Ông Hạ, tôi ăn ngán rồi.”

Hương thơm thức ăn lan tỏa khắp nhà, trên bàn chay mặn đầy đủ, cộng thêm ba đôi đũa bát, Hạ Lâm Hi lướt qua, rất nhanh giảng hòa: “Có cả khoai sọ nữa, không phải mẹ rất thích ăn sao?”

Cha cô cũng ứng lời: “Đúng vậy, thứ bà thích đấy, mau ngồi xuống đi.”

Hạ Lâm Hi nghiêng đầu, nhìn mẹ cô, cuối cùng bà ấy cũng chịu đi đến. Cách nửa năm ba người bọn họ mới ngồi cùng một mâm cơm, tuy bầu không khí không quá hòa hợp nhưng tốt xấu gì cũng là người một nhà sum vầy.

Cha cô vươn đũa ra, gặp một miếng lạp xưởng xào. So với sơn hào hải vị, ông thích cái vị dân dã này hơn, ăn kèm với một miếng cơm, ông giải thích với vợ mình: “Lần này tôi về nhà nội để lo cho chú.”

Hạ Lâm Hi hỏi: “Chú có chuyện gì ạ?”

“Con gái của chú con, con bé lớn hơn con một tuổi ấy. Lần cuối cùng ba gặp chỉ mới là một đứa con gái mới lớn, không ngờ năm nay đã lập gia đình rồi.” Cha cô đáp. “Trong thôn xiêm áo tiệc rượu, hai người không đi nên không biết náo nhiệt đến cỡ nào.”

Hạ Lâm Hi không thích góp vui, cô thích im lặng ăn hơn nhưng để bữa cơm thêm thoải mái, cô vẫn cố hưởng ứng: “Lâu rồi con không gặp chị ấy, bây giờ chị ấy thế nào rồi.”

Cha của cô suy nghĩ một lát rồi với đũa gắp thêm thức ăn: “Vẫn thích yên lặng như trước.”

“Tháng tám năm nay, con gái chúng ta mới hai mươi tuổi.” Mẹ cô đột ngột nói. “Con bé kia hai mốt đã lấy chồng, không sợ thiệt mình sao?”

Ba cô thuận miệng đáp “Gặp được người phù hợp, sớm muộn gì không giống nhau.” Rồi còn nói. “Nếu Tiểu Hi gặp được người mình thích…”

Ông còn chưa nói xong, mẹ cô đã ngắt lời: “Con gái của em ông đứa thế nào? Cấp hai chưa xong đã bỏ học, con ông học ở trường đại học tốt nhất cả nước, hai đứa nó có gì giống nhau sao?”

Hạ Lâm Hi cúi đầu ăn cơm, không nói gì cả.

Cô thầm nghĩ, mình đã gặp được người phù hợp nhất rồi, chỉ không dám cho mẹ xem mặt mà thôi.

Cha cô không nhẫn nại nổi nữa, ông cau mày nói: “Được được được, không nói nữa, ăn cơm đi.”

Vậy nên trên bàn không còn ai mở miệng nữa.

Đợi bữa cơm xong xuôi, Hạ Lâm Hi quay về phòng bật điện thoại lên, cô gửi cho Tưởng Chính Hàn một tin nhắn, hỏi mấy hôm nay anh có định làm gì không.

Tưởng Chính Hàn nhanh chóng trả lời: “Không làm gì cả.” Sau đó còn nói: “Đều ở nhà.”

Không phải Tưởng Chính Hàn không có gì làm, thế nhưng lo Hạ Lâm Hi muốn gặp anh nên tỏ vẻ rất nhàn rỗi.

Quả nhiên Hạ Lâm Hi liền mắc câu, cô gửi một nhãn dán lăn qua lăn lại, rồi mới hỏi tiếp anh: “Anh có muốn ra ngoài ăn gì đó hay đi xem phim không?” Gửi xong tin này, Hạ Lâm Hi còn gõ thêm: “À, dường như ba em rất thích anh.”

Cô còn bồi thêm một câu: “Nhưng ba mẹ anh còn không biết em là ai cả.”

Tưởng Chính Hàn ngẫm lấy ý tứ trong đó, cuối cùng nhắn lại, anh định ngày mốt sẽ đưa cô đến nhà gặp cha mẹ.

Ngoài cửa sổ sắc trời đã sẫm tối, Hạ Lâm Hi mở đèn giường, rọi sáng điện thoại của cô, nhận được một tin nhắn này đã ngây người ra. Cô hiểu gặp cha mẹ có nghĩ là gì, so với cảnh chạm mặt ở nhà cô hoàn toàn khác hẳn, nó giống như chân chính giới thiệu vậy.

Cha mẹ Tưởng Chính Hàn rất tốt bụng nhưng ấn tượng về Hạ Lâm Hi lại quá ít. Cho dù bọn họ tử tế đi chăng nữa cũng không có nghĩa sẽ thích cô.

Nhận được tin nhắn này, cô cứ lo lắng không yên.

Dù vậy, cô cũng không từ chối Tưởng Chính Hàn, quyết định sẽ ăn một bữa cơm trưa cùng nhau.

Trời gian nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt đã đến ngày nào đó. Không khác hai ngày trước đây, cứ vào sáng sớm, tuyết lại rơi, đến hồi giữa trưa, tuyết bên ngoài đã đọng thành một tầng.

Tuyết trắng bao phủ mái ngói đỏ, ngã tư đường trong nội thành vẫn náo nhiệt như cũ, đầu đường cuối ngõ nhà nhà đốt pháo. Mảnh vỡ rơi đầy trên nền tuyết, trong chốc lát lại bị gió cuối đi, quất lên trang phục và cổ tay cô, khiến Hạ Lâm Hi hơi run người.

Bộ trang phục hôm nay, cô lựa mất hai giờ.

“Nếu như em nói gì không phải.” Hạ Lâm Hi đi bên cạnh Tưởng Chính Hàn, trong lòng vẫn còn lo lắng. “Anh phải nhắc em nhé.”

Tưởng Chính Hàn cười nói: “Nhắc gì chứ, em cứ như mọi khi thôi.” Anh kéo cô đi, đi được vài bước còn trấn an: “Ba mẹ anh rất thích em.”

Hạ Lâm Hi không tin lắm.

Cô còn chưa nói chuyện với cha mẹ anh mấy câu, làm sao bằng Tưởng Chính Hàn được, mới tiếp xúc với cha cô vài giờ đã bắt đầu nhắn tin tán gẫu, khen ngợi nhau trong danh sách bạn, nhanh chóng trở thành đồng chí chung chiến tuyến rồi.

Dọc theo đường đi cô lúc nào cũng không yên, nhưng bước vào cửa rồi thì lại bình tĩnh rất nhiều.

Nhà Tưởng Chính Hàn có một cái sân, trong góc sân trồng một cây Hạnh, thân cây cao lớn ngất ngưởng, nhuốm dần một màu tuyết, hoa văn trở nên lạ lùng. Ông Tưởng bày một chiếc bàn dưới tán cây, trên đó còn ván cờ và chén trà, giữa đó còn có một chiếc lò ửng lửa, bỗng chốc tao nhã lạ kì.

Nhìn thấy Hạ Lâm Hi vào cửa, ông Tưởng cười nhẹ bảo: “Chắc là biết con đến nên trời ngừng tuyết đấy.”

Cha của Tưởng Chính Hàn vẫn ôn hòa như trong trí nhớ. Hạ Lâm Hi hơi sửng sốt, bỗng chốc mới phản ứng lại: “Con chào bác ạ.”

Cô còn chưa dứt lời, chiếc cửa gỗ nối gian trong đã mở ra.

Mẹ Tưởng Chính Hàn bước đến, chắc là bà đã nghe thấy tiếng chuyện trò, vậy nên nói với Hạ Lâm Hi: “Tiểu Hi vào nhà đi con, ngoài trời còn lạnh lắm.”

Chợt nghe mẹ anh gọi mình là “Tiểu Hi”, Hạ Lâm Hi nghĩ thầm chắc cha mẹ Tưởng Chính Hàn đã biết tên mình rồi. Đợi đến lúc họ dùng bữa cùng nhau, cô không cần giới thiệu đâu nhỉ.

Hai tháng trước, Hạ Lâm Hi từng bị mẹ mình kéo đi tham gia một bữa cơm thân mật. Trong phòng tiệc đó có cha mẹ và cả Tần Việt, một bữa cơm đó giống như xem mắt, từ đầu đến đuôi cô không muốn nhớ lại nữa.

Lúc đó Hạ Lâm Hi tùy tiện bao nhiêu thì giờ chuẩn mực bấy nhiêu.

Đợi cô vào cửa đã thấy một chiếc bàn được bày ra sẵn, trên đó còn trải một chiếc khăn.

Vải dệt tinh tươm, cơm nước đã dọn đủ.

Mẹ của Tưởng Chính Hàn vào bếp mang thêm thức ăn ra. Hạ Lâm Hi không suy nghĩ gì đã vội lăng xăng đến giúp. Cô không nói nhiều nhưng tính tình nhu hòa, dịu dàng lại rất ngoan ngoãn.

Tưởng Chính Hàn giới thiệu bạn gái cho cha mẹ mình, giống như đang thể hiện rõ cô là đối tượng kết hôn tương lai. Anh chưa bao giờ nói với cô điều này, nhưng nếu không phải là cô, anh sẽ không cưới ai cả.

Cha mẹ anh cũng hiểu điều gọi là yêu ai yêu cả đường đi, dù sao cũng rất ưng ý Hạ Lâm Hi.

Đáng tiếc Hạ Lâm Hi không biết đầu này, cô vẫn luôn cố gắng biểu hiện mình là người xứng với anh, mong nhận được sự tán thành từ hai bậc trưởng bối.

Trong lúc chén dĩa vơi dần, cô ngồi bên cạnh Tưởng Chính Hàn, nghe mẹ anh hỏi: “Con thấy thức ăn có hợp khẩu vị không?”

Hạ Lâm Hi chưa trả lời, mẹ anh đã cười khẽ, tiếp lời: “Dì nghe nói con thích ăm cà, cải trắng, cá trích, cà rốt và cà chua đúng không?”

Ông Tưởng cũng cười phụ họa: “Bình thường không uống được rượu nữa.”

Hạ Lâm Hi nghe xong lời này, gương mặt hơi đỏ, đành phải thành thật thừa nhận: “Đúng là vậy ạ.” Người kể lại điều này là ai? Tất nhiên chỉ có thể là Tưởng Chính Hàn, vậy nên cô quay sang nhìn anh: “Anh nhớ kĩ quá.”

Tưởng Chính Hàn không chỉ nhớ sở thích ăn uống của cô mà còn cả việc ban đêm cô hay đạp mền ra, thế nhưng chỉ cần dém lại, cô sẽ giữ thật chặt. Mọi chuyện nhỏ nhoi và vụn vặt như thế nhưng anh vẫn luôn khắc thật sâu.

Anh không nói điều gì dư thừa, chỉ gắp rau vào bát Hạ Lâm Hi.

Cô không hay ăn cùng với người khác, thường thì chẳng giữ thói quen này, nhưng dù sao cũng phải giữ hình ảnh trong mắt cha mẹ anh. Sau khi ăn xong, còn thành tâm khen ngợi: “Rất ngon ạ.”

Ông Tưởng cười: “Thích là tốt rồi, đều là do Chính Hàn làm đấy. Nếu thích thì để nó làm cho con.”

Hạ Lâm Hi thầm nghĩ, sau này sẽ còn nhiều cơ hội mà. Kì sau họ sẽ sống chung rồi.

Từ lúc mười hai giờ đến đây, bữa cơm này kết thúc trong một tiếng, giữa lúc ấy họ nói nhau nghe rất nhiều chuyện. Khiến Hạ Lâm Hi ngưỡng mộ là, mối quan hệ giữa cha mẹ Tưởng Chính Hàn rất tốt, bao giờ họ cũng ăn ý cả.

Sau khi cơm trưa xong, ngước nhìn lên trời sẽ thấy một bầu không trung trong veo như vừa tẩy rửa.

Hạ Lâm Hi dừng lại cửa phòng bếp, ngắm Tưởng Chính Hàn đang rửa bát, cô định qua đấy giúp nhưng vừa đến gần đã bị mẹ anh gọi lại.

Hạ Lâm Hi quay đầu lại, thấy mẹ anh cầm thứ gì đó trong tay, dường như nhất định phải tặng nó cho cô. Lần đầu ra mắt đã nhận quà từ cha mẹ đối phương, cô cảm thấy dường như không ổn lắm.

Bà Tưởng không biết suy nghĩ này, đã vội đeo nó vào tay cô: “Có lẽ người trẻ như con cũng không thích mang thứ này nữa. Nhưng nó rất hợp với màu da của con.”

Hạ Lâm Hi nhìn kĩ mới nhận thấy đó là chiếc vòng tay.

Tỉ lệ cân xứng, là ngọc Dương Chi.

Năm nay ông ngoại cô nhờ vào sản nghiệp gầy dựng nên, bắt đầu kinh doanh vài món trang sức cổ. Mẹ cô học theo, mua rất nhiều sách vở về nghiên cứu. hạ Lâm Hi cũng mở ra đọc, tuy cô không phải là người có mắt nhìn nhưng cũng chẳng phải là kẻ mù mờ không hiểu chuyện.

Điều duy nhất có thể kết luận là, loại ngọc thạch như vậy, người bình thường không thể tiêu tiền vào.

Trong chốc lát, đầu óc cô có rất nhiều suy nghĩ khách nhau.