Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 51





Hồi lâu sau, giọng của Lạc Hiểu Nhã có chút buồn buồn từ trong vòng tay của Sở Minh Nguyệt truyền tới.

“Minh Nguyệt, trước lúc đó, thì cậu có thể bỏ tớ ra trước được không, ngực của cậu… sắp làm tớ chết ngạt rồi.”
Nhà họ Lâm, Lâm Bách Châu đặt điện thoại di động xuống, nhớ tới những lời mà Lạc Hiểu Nhã đã nói, anh ta sờ lên vết thương trên mặt mình, khẽ cười nhẹ một cái.

Có thể khiến cho Hiểu Nhã càng ghét Hoắc Tùng Quân hơn, bị thương thế này cũng coi như đáng.

Đang suy nghĩ, Lâm Bách Vĩ bưng một đĩa trái cây tới, ngó lên ngó xuống rồi đi vào trong phòng, nhìn thấy nụ cười ấm áp trên mặt của Lâm Bách Châu, anh ta nhíu mày một cái.


“Minh này, đang nghĩ gì vậy, cười cũng vui vẻ như vậy!”
Lâm Bách Châu liền thu lại nụ cười của anh ta, anh ta lạnh lùng nhìn người anh không biết điều của mình nói: “Anh vào đây làm gì?”
“Không có gì!” Lâm Bách Vĩ sờ lên mũi một cái, vẻ mặt không được tự nhiên nói: “Không phải là gần một năm rồi anh em mình không gặp nhau rồi sao, đến tán gẫu với em một chút thôi mà.”
Lâm Bách Châu liếc anh ta một cái, trên gương mặt tuấn tú dịu dàng như ngọc tràn đầy lạnh lùng, anh ta giễu cợt nói: “Em thấy, là anh đang muốn giúp người anh em tốt của anh moi móc thông tin từ trong miệng của em thì đúng hơn!”
Bị mình em trai nhìn thấu tâm tư, Lâm Bách Vĩ cũng dứt khoát không vòng vo nữa: “Minh, một năm qua Tùng Quân đã sống rất đau khổ, một năm qua anh không hề thấy cậu ấy cười lấy một cái.

Cậu ấy thật sự đã hối hận rồi, cũng là thật lòng yêu cô gái Lạc Hiểu Nhã đó, em xem thế nào có thể..”
“Không thể!” Lâm Bách Châu lạnh lùng từ chối: “Nếu như hối hận có tác dụng, vậy thì nếu như giết người xong đi xin lỗi một câu có phải sẽ không bị đền tội không?
“Sao có thể giống nhau được chứ…”
“Sao lại không giống nhau chứ!” Lâm Bách Châu trợn mắt nhìn anh của mình một cái: “Hoắc Tùng Quân lúc đó đưa ra quyết định như vậy, không phải là đang ép Hiểu Nhã đi chết sao, chuyện này với chuyện giết người có khác biệt gì cơ chứ”.

Lâm Bách Vĩ trầm mặc một lát, sau đó nói: “Nhưng cho dù là như vậy, thì đó cũng là chuyện gia đình của hai vợ chồng bọn họ, em là người ngoài, có chuyện gì người trong nhà họ tự giải quyết với nhau, em chen chân vào làm cái gì chứ!”
“Em không phải là người ngoài” Lâm Bách Châu bỗng nhếch mép cười một cái: “Em thích Lạc Hiểu Nhã, nói không chừng cô ấy sau này là em dâu của anh đấy”.

Lâm Bách Vĩ ngạc nhiên nhìn anh ta: “Em, em và Lạc Hiểu Nhã yêu nhau sao?”

Không phải chứ, không phải chứ, nếu như Hoắc Tùng Quân biết được chuyện này, ai biết tên điên đó sẽ làm ra chuyện gì cơ chứ!
“Bây giờ vẫn chưa, nhưng đây là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra”.

Vừa nói xong lời, Lâm Bách Vĩ mới yên tâm bình tĩnh lại, không yêu nhau là được rồi.

Lâm Bách Châu thấy biểu hiện của anh trai khác thường, đột nhiên hỏi: “Nếu như em và Hoắc Tùng Quân cùng tranh nhau theo đuổi Lạc Hiểu Nhã, anh sẽ đứng về phía ai?”
“Á, cái gì?” Lâm Bách Vĩ đứng ngây người một lát.

Lâm Bách Châu vốn chỉ là tiện mồm hỏi một câu, nhìn thấy bộ dạng của anh ta đứng ngây người như trời trồng, ngược lại càng muốn biết câu trả lời.

Đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm vào anh trai mình, rồi hỏi: “Anh nói đi, Nếu như em và Hoắc Tùng Quân cùng nhau theo đuổi Lạc Hiểu Nhã, anh sẽ đứng về phía ai?”.


Lâm Bách Vĩ kinh ngạc vừa bất lực, anh ta còn chưa kết hôn, tại sao lại bị hỏi một câu hỏi thế kỷ khó nhằn như kiểu giữa vợ và mẹ cùng lúc bị rơi xuống nước thì bạn sẽ cứu ai!
Lâm Bách Châu là đứa em trai ruột cùng bố cùng mẹ của anh ta, Hoắc Tùng Quân là người anh em tốt chơi với nhau từ thời còn đóng khố cởi chuồng tắm mưa với anh ta, chuyện này anh ta làm sao lựa chọn được chứ.

“Anh nghĩ chuyện này em không nên hỏi anh, quyền quyết định nằm ở trong tay của Lạc Hiểu Nhã, em hỏi anh cũng bằng không?
Lâm Bách Châu liếc nhìn anh ta một cái: “Lâm Bách Vĩ, em là em trai ruột của anh đó!”
“Anh nói một câu công đạo..”.