Tổng Tài Theo Đuổi Cô Vợ Nhỏ Thi Nhân

Chương 510



Chương 510: Cuối cùng đã khiến Tiểu Đào Hy trở thành như thế.

“Muốn tìm cái gì vậy?”

Viện trưởng cần thận suy nghĩ, rồi nhìn Tiêu Khôn Hoàng: “Nếu tôi nói ra, thì có thể tha cho tôi lần này được không, tôi hoàn toàn là do bị ép buộc cả. Nếu cô gái đó thật là người của nhà họ Tiêu, thì sao tôi dám ngược đãi được chứ?”

“Nói láo.

Thi Nhân nhìn viện trưởng. Tôi nhớ tình huống này đã từng xảy ra vào năm năm trước rồi.

“Lúc đó là do ông cụ Tiêu căn dặn, ông ấykhông thích cô ấy cho lắm. Chúng tôi cũng chỉ có thể làm theo mà thôi, sau này khi cậu cả đã biết, thì chúng tôi cũng không còn dám làm như vậy nữa rồi.

Dù sao thì sau này ông cụ Tiêu bị bệnh nặng, Tiêu Vinh sẽ trở thành người thừa kế của công ty nhà họ Tiêu, chỉ có kẻ đần độn mới đối xử không tốt với Tiêu Đào Hy thôi.

Họ đều đã nhanh chóng thủ nhận Tiêu Đào Hy ở trong viện điều dưỡng, rất sợ cô ấy sẽ đi tố cáo cho Tiêu Vinh biết. Theo tính tình của Tiêu Vinh, nếu biết họ đang lén lút mà hành hạ em gái của mình, thì những người trong viện điều dưỡng sẽ không chịu được, dù sao thì cảnh tượng mà Tiêu Vĩnh trừng trị người hộ công lúc trước, họ cũng vẫn còn nhớ rất kỹ đó.

Nhưng chuyện sau này ở trên đời khó màđoán được Tiêu Vinh bị bắt, còn bị kết án, sau đó lão quản gia lại lấy nhược điểm của mình ra mà đe dọa, vì vậy mà tự nhiên bà cũng chỉ có thể nghe theo mà thôi.

Tiêu Đào Hy một người phụ nữ không có ai làm chỗ dựa phía sau, thì ai sẽ còn quan tâm đến suy nghĩ của cô ấy chứ.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng đều đã đến đây, lại còn có thể để lộ dáng vẻ coi trọng nữa.

Viện trưởng còn nghĩ rằng cùng lắm thì cũng chỉ là cho đến xem một chút mà thôi.

Tiêu Vinh đã làm mất lòng Tiêu Khôn Hoằng, mà Tiêu Đào Hy lại là em gái của anh ta, thế mà Tiêu Khôn Hoằng lại sẽ còn coi trọng người phụ nữ này đến như vậy, đúng làđã tỉnh sai rồi.

“Cô Thi Nhân, tôi cũng là bị ép buộc cả.”

Mặc dù viện trưởng đã van xin, nhưng lại vẫn như cũ mà dùng điểm yếu để đe dọa bọn họ, thì cũng chẳng phải là người tốt gì.

Thi Nhân nhìn thoáng qua Tiêu Khôn Hoằng, không biết phải nói gì mới được.

Những loại chuyện như ép buộc, hay xuyên tạc bừa bãi, thì cô lại không làm được.

Tiêu Khôn Hoằng hơi híp mắt: “Được.”

“Vậy được thôi, tôi tin anh.”

“Bà mau nói nhanh đi.”

Thi Nhân nhìn viện trưởng mà hết sức không hài lòng, cũng là một giuộc với ông cụ Tiêu cả thôi.”Lúc đó tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, Tiêu Đào Hy cũng đã ở bệnh viện của chúng tôi được hơn mười năm rồi, từ trước đến nay cũng chưa bao giờ đi ra ngoài, cũng không có tiếp xúc với những người bên ngoài. Trên người của cô ấy có gì đáng để tìm như điên như dại được đây Viện trưởng vừa nhớ lại, rồi vừa nói: “Ban đầu ông lão đó cũng không có nói gì, về sau dù tôi có hỏi cái gì ông ta cũng không nói, chúng tôi cũng không thể hỏi ra gì được. Chúng tôi không dễ hỏi, dù sao thì Tiêu Đào Hy cũng đã điên điên khùng khùng rồi, cũng không phải là người bình thường nữa. Kết quả ông ta nói cho tôi biết, là cần phải tìm cho ra một cuốn sách.

“Một quyển sách sao?”

Thi Nhân cũng không có cảm thấy một cuốn sách có quá nhiều giá trị như thế, đãnhiều năm trôi qua như vậy, mà lão quản gia vẫn còn cần phải hỏi Tiêu Đào Hy.

Rõ ràng quyển sách này là một quyển sách không bình thường mà, thậm chí còn có liên quan đến ông cụ.

Nhưng tại sao lại phải tìm từ trên người của Tiêu Đào Hy?

Việc này thật không bình thường, sau nhiều năm như vậy, ông cụ cũng đã mất rồi, tại sao vẫn còn đi tìm chứ?

Thi Nhân luôn cảm thấy ở đây có gì đó bất thường.

“Đúng vậy, lão già đó cũng chỉ nói là một quyển sách, mà không hề nói thêm gì nữa. Đương nhiên bên phía chúng tôi cũng không thể hỏi ra được, dù cho có dùng biện pháp gì đi nữa, Tiêu Đào Hy cũng đều đã hóa điên rồi, nêncái gì cũng không nói. Chúng tôi cũng không còn cách nào nữa.”

Hai tay của Thi Nhân cũng từ từ mà nằm lại.

Nhóm người này thật sự quá đáng, lại có thể bức hại một cô gái tâm thần không bình thường như vậy, cô cảm thấy mình cũng không chịu nổi nữa rồi.

không thể nào chấp nhận được.

khi cô không kìm được tức giận, Tiêu Khôn Hoằng đã nằm lấy tay cô, ánh mắt ra hiệu cho cô hãy bình tĩnh lại.

Người đàn ông mím môi mỏng: “Còn gì nữa?”

“Hết rồi ạ, tôi đều đã nói tất cả ra rồi. Còn chưa hỏi ra được gì từ Tiêu Đào Hy, thì kết quả là người cũng đã mất tích rồi.”Tiêu Khôn Hoang gật đầu: “Tôi biết rồi.”

“Anh Tiêu Khôn Hoàng, anh nhất định phải tin lời tôi, những gì tôi nói đều là sự thật cả.”

Trợ lý trực tiếp gọi người đưa viện trưởng đi.

Thi Nhân xoay đầu qua nhìn lại anh: “Lời nói của viện trưởng có đáng tin không?”

Cô luôn cảm thấy rằng viện trưởng không thành thật, lại còn có thể dùng điều này để đe dọa họ, mà rõ ràng người làm sai chính là viện trưởng.

“Không xác định được.”

Tiêu Khôn Hoằng hơi híp mắt: “Tôi sẽ để người dán mắt vào hiệu trưởng, xem bà ta sẽ liên lạc với ai.

“Vậy được rồi, chẳng qua tại sao lại tìm một quyển sách từ trên người Tiêu Đào Hy chứ,rất là khó hiểu đó.”

“Tôi cũng không rõ lắm, tìm thấy được người rồi lại nói tiếp.

Tiêu Khôn Hoàng luôn cảm thấy những chuyện này, là có liên quan gì đó đến căn phòng bí mật kia của ông cụ, những thứ mà trước đây anh chưa từng phát hiện ra, lại theo cái chết của ông cụ, mà từ từ trồi lên trên mặt nước.

Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Em có còn nhớ đến căn phòng bí mật kia của ông cụ không?”

“Nhớ chứ, có không ít thứ được ẩn giấu ở bên trong, lại còn có một cái két sắt nữa.”

“Phong cách trang trí của căn phòng đó, lại rất giống với phong cách của nước S. Nếu không phải vài ngày trước đã đến nước S, thamquan qua các công trình kiến trúc bản địa, thì tôi cũng sẽ không nhận ra.”

Thi Nhân ngạc nhiên hỏi: “Khi trước ông cụ rất thích đồ của nước S sao?”

“Không, từ trước đến nay anh cũng chưa từng nghe nói qua, ở trong nhà cũng chưa từng thấy qua bất cứ món đồ nào có liên quan đến nước S cả. Đây là lần đầu tiên anh phát hiện, hơn nữa phần lớn các món đồ thu vào, cất giữ ở bên trong, cũng lại đều là đến từ chính nước S.”

Tiêu Khôn Hoằng dừng một chút: “Trong số đó còn có những món đồ bị che giấu của nhà họ Mạc đã bị mất vào ngày trước.”

“Đồ mà nhà họ Mạc che giấu sao?”

Thi Nhân liền càng thêm không hiểu nữa rồi.

“Đúng vậy, anh cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nênđã để người đi thăm dò rồi, tạm thời vẫn chưa có bất cứ tin tức gì. Lão quản gia hắn là biết một chút gì đó, nhưng hắn đã mất tích rồi, mấy ngày nay vẫn còn chưa tìm được.”

Thi Nhân luôn thấy những điều này rất kỳ lạ.

Không biết ông cụ Tiêu đang cất giấu bí mật gì trong người, cả thấy rất khó hiểu, cô nghi ngờ nói: “Nhưng cho dù ông cụ có bí mật gì, thì trước khi mất, hoặc trong di chúc cũng không có dặn dò người khác cái gì, điều này cũng rất vô lý đó.

Nếu những bí mật này có giá trị gì.

Vậy thì trước khi ông cụ qua đời, cũng sẽ cần phải bàn giao cho người sau, không phải là Tiêu Khôn Hoằng, thì cũng nên là Tiêu Vinh.

Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng cũng cùng nghĩ đến điều này, thế nhưng Tiêu Vinh đã quađời rồi.

Manh mối từ chỗ này, đã coi như là bị chặt đút.

Tiêu Khôn Hoằng không nói gì, nghĩa là anh cũng không biết, theo quan hệ lúc trước giữa ông cụ và anh, thì ông cụ cũng sẽ không nói với Tiêu Khôn Hoằng về chuyện này.

Ông cụ đã thu thập, rồi cất giấu rất nhiều thứ của nước S, đến tột cùng là vì cái gì chứ.

Sẽ không phải là không có lý do gì đi.

“Những thứ này cũng không quan trọng lắm, Nếu không điều tra ra được thì hãy quên đi.”

Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy cô vợ nhỏ đang cau mày, thì nắm lấy tay cô rồi cắt đứt đi dòng suy nghĩ của cô, Thi Nhân gật đầu: “Cũng đúng”Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm Tiêu Đào Hy.

Thi Nhân kiểm tra thời gian, thì sắp đến thời gian phải đón con tan học rồi.

“Em về trước đi, ở đây anh sẽ sắp xếp người dốc hết sức lực mà tìm ra cô ấy.

“Um.”

Thi Nhân cũng biết cứ đợi ở đây thì cũng không phải là cách, nếu Tiêu Khôn Hoàng đã phải người đi tìm, thì hẳn là rất nhanh sẽ nhận được tin thôi, cô cũng không thể làm được gì nhiều.

Chỉ mong sẽ sớm tìm được người thôi.

Hai người lên xe và rời đi, khắp nơi đều là thông báo tìm người, trên TV cũng đang phát tin – viện điều dưỡng đã đánh mất một người bệnh nữ…Những người rất nhiệt tình và tốt bụng cũng đều đang giúp chia sẻ, và rất nhanh đã có được manh mối.

Có người nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo bệnh nhân ở trên đường núi ở Nam Sơn, khi định hỏi đối phương xem có cần giúp đỡ không, thì kết quả người phụ nữ này vừa nghe thấy âm thanh thì liền chạy ngay vào sâu trong núi rừng, dần dần mất hẳn.

Với tin tức này, thì phạm vi tìm kiếm đã thu hẹp rất nhiều.

Sau khi Thi Nhân nhìn thấy tiến độ phát sóng trực tiếp trên mạng, lập tức liền yên tâm đi rất nhiều: “Rất nhanh sẽ tìm thấy được thôi.”

Xe từ Nam Sơn đi xuống, kết quả ở phía trước có một chiếc xe tải bị lật nghiêng, chắn ngang đường, nên phía trước vẫn luôn bị kẹt xe.Tiêu Khôn Hoảng nhíu mày: “Còn con đường nào khác không?”

“Có, nhưng cần phải đi vòng một chút.”

“Đường vòng.

Người lái xe quay tay lái, đi đến thị trấn nhỏ gần đó, rồi từ đường nhỏ bên này quay đầu xe trở lại.

Khi xe chạy đến thị trấn nhỏ, xung quanh trở nên vô cùng nhộn nhịp, người đến người đi rồi còn có cả tiếng khóc của trẻ con.

Thi Nhân hít thở một hơi: “Chồng à, anh nhìn xem ở đây có hơi thở cuộc sống rất náo nhiệt, đằng kia còn có bán khoai lang nướng nữa.”

“Dừng xe!”

Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên nói.