Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 361



Chương 361

 

Hoắc Anh Tuấn thoáng nghỉ ngờ, hai người không để ý nữa, rón rén đi lên tầng theo địa chỉ được cho.

 

Đây là khu chung cư cũ, cửa không có bảo vệ lại dễ dàng đóng mở ai cũng vào được.

 

Khi lên đến tầng năm, cả hai thấy căn phòng 502 mở toang cửa là có dự cảm chẳng lành.

 

Hoắc Anh Tuấn chặn trước người Đường Hoa Nguyệt mở cửa nhà trong cảnh giác. Anh không biết trong nhà bị làm sao, không dám để Đường Hoa Nguyệt đi trước.

 

Chưa vào nhà Hoắc Anh Tuấn đã nhìn thấy một người đàn ông ngồi chễm chệ trên ghế sô pha giữa phòng khách là anh hiểu chiếc Maybach không hợp với nơi này là của ai.

 

“Lục Xuyên Mạn sao anh lại ở đây?” Đường Hoa Nguyệt sau lưng Hoắc Anh Tuấn trợn tròn mắt nhãn nhịn cơn tức giận ngút ngàn. Cô không ngờ lại gặp Lục Xuyên Mạn ở đây! Cái thằng chó này! Không lẽ kẻ khống chế Uyển Dư là anh ta?

 

Đường Hoa Nguyệt không muốn nhịn nữa, cô đẩy Hoắc Anh Tuấn định xông lên mà lại bị Hoắc Anh Tuấn giữ vai.

 

Lục Xuyên Mạn thấy người đến nhếch môi cười giả tạo: “Ôi đừng hiểu lầm, lần đầu đến đây của tôi đó chứ” Trông khí thế của ba vệ sĩ đứng sau sô pha của Lục Xuyên Mạn thì có vẻ như anh ta đã thắng Hoắc Anh Tuấn và Đường Hoa Nguyệt.

 

Nhưng Hoäc Anh Tuấn đã hiểu ra ngay ý đồ của Lục Xuyên Mạn.

 

Anh vỗ về Đường Hoa Nguyệt, bấm xương ngón tay tỏ thái độ thù địch hừ lạnh: “Anh chuyển nghề thành nhà từ thiện từ bao giờ thế? Rảnh thật thì đi chữa não anh đi đừng đi tìm em gái hộ người khác làm gì. Tôi cảnh cáo anh, dù anh có ý đồ gì cũng thu cái móng chó của anh lại ngay cho tôi! Đây là chuyện của tôi và Đường Hoa Nguyệt chúng tôi biết xử lý thế nào, anh không có tư cách tham gia ở đây!”

 

Lục Xuyên Mạn giật cơ mặt, anh không ngờ Hoắc Anh Tuấn lúc nào cũng khinh khỉnh lại nói chuyện với anh như thết “Sao thế, chẳng phải chủ tịch Hoắc tìm người khắp thành phố à? Tôi cũng là người dân nóng ruột ở Hà Nội thôi mà sao lại không đến được? Tôi cũng rất thèm thuồng mười lăm tỷ tiền cảm ơn đấy… Nhưng mà tiếc quá, chúng tôi đến muộn mất rồi. Lúc tôi phá cửa chỗ này đã vườn không nhà trống mất rồi. Cậu ta ranh ma lắm nghe ngóng được trước rồi. Chúng tôi cũng phí cả chuyến đi” Hoắc Anh Tuấn nghe vậy bước ngay lên lôi cổ áo anh ta.

 

Lục Xuyên Mạn yếu sẵn do mới bị thương nặng, khó thở vì bị Hoäc Anh Tuấn lôi cổ xềnh xệch.

 

Hoắc Anh Tuấn mạnh tay hơn, không hề quan tâm cái mạng chó của anh ta. Lục Xuyên Mạn tím tái mặt, ba vệ sĩ thấy sếp sắp chết cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

 

“Trốn? Mày trao đổi gì với thằng đó rồi đúng không? Hay là mày đánh rắn động cỏ cho nó chạy mất rồi?” Lục Xuyên Mạn hoa mắt chóng mặt khàn giọng xin tha liên tục không cần liêm sỉ: “Không… Tôi không làm thế… Anh bỏ ra Hoäc Anh Tuấn! Khụ khụ khụ… Nếu anh đã đoán được mục đích của tôi vậy nên biết tôi cũng muốn tìm Đường Uyển Dư thật, sao lại cố tình cho cậu ta chạy trước mặt?”

 

Hoắc Anh Tuấn cũng hiểu điều đó nhưng trông cái mặt ngông nghênh của Lục Xuyên Mạn là anh lại ngứa tay ngứa chân. Nghe vậy là vứt phịch anh ta xuống ghế rồi xoay cổ tay.

 

Lục Xuyên Mạn ngã phịch xuống ghế hít lấy hít để không khí.

 

Hoắc Anh Tuấn kéo Đường Hoa Nguyệt thất hồn lạc vía ra ngoài, anh cũng không biết an ủi Đường Hoa Nguyệt thế nào.

 

Tại anh cả, anh nóng vội quá. Nếu anh tìm thấy rồi báo cho Đường Hoa Nguyệt biết vậy cô ấy cũng không thất vọng nhường này.

 

Hoắc Anh Tuấn hít sâu hứa với cô: “Em yên tâm, anh sẽ không để cậu ta chạy mất. Dù có đào ba tấc đất lên anh cũng sẽ tìm kẻ đó và Đường Uyển Dư về cho em” Anh sẽ tìm cô em gái Đường Hoa Nguyệt yêu thương nhất về!

 

Thật ra Đường Hoa Nguyệt không xuống tâm trạng đến mức như Hoắc Anh Tuấn nghĩ. Cô trải qua bao nhiêu chuyện trong bao nhiêu năm qua, cô hiểu việc luôn có bóng tối chùn bước trước ánh bình minh nên cô không nghĩ tìm thấy em gái là chuyện đơn giản.

 

Có điều thấy Hoắc Anh Tuấn tự trách làm cô hơi bực, vào trong xe rồi mà Đường Hoa Nguyệt vẫn không nói gì.

 

Trong xe quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến Hoắc Anh Tuấn phải nới cà vạt bật đài phát trong vô thức, vừa hay lại bật đúng tần số địa phương.

 

Tín hiệu ở quận Từ Nam yếu, giọng phát thanh viên kèm theo cả tiếng “xoẹt xoẹt” đứt quãng làm Đường Hoa Nguyệt càng bực hơn. Cô định tắt đài phát mà ngón tay lạnh lại chạm vào tay Hoắc Anh Tuấn.