Tổng Tài Hắc Đạo Quấn Lấy Tôi

Chương 145: THẬT NGON



Thấy người quay lại không phải Dương Hoàng mà là Nam Cung Hàn, trong lòng Lưu Linh có chút bất ngờ. Đôi mắt cô tròn xoe, đáng yêu nhìn hắn.

" Anh kia đâu rồi ạ? "

Hắn nghe cô nói vậy liền cảm thấy không vui.

Gần như cả ngày hắn đều nhớ đến cô, vậy mà vừa mới gặp, cô đã hỏi người đàn ông khác.

Hắn lạnh giọng đáp.

" Cậu ta đi về trước rồi! "

Nghe xong, Lưu Linh chỉ ồ lên một tiếng rồi lấy ly sinh tố từ tay hắn. Cô thấy hắn không uống thì quay sang nhìn hắn, nói.

" Sao anh không uống? Không hợp khẩu vị sao?"

Từ trước đến giờ, Nam Cung Hàn rất ít khi uống mấy thứ nước ép hay sinh tố này, hắn hầu như chỉ uống cà phê và rượu, mấy thứ làm cho não bộ và cơ thể ngày càng trở nên mệt mỏi.

Nhìn Lưu Linh uống ngon lành như vậy,hắn cũng hơi thèm.

Thấy cô nói vậy nhưng hắn không đáp lại, chỉ nhìn cô uống.

Khi cô vừa uống một ngụm, đôi môi trái tim như chu ra khiến trong lòng hắn cảm thấy nôn nao, trái tim đập mạnh hơn.

Hắn nhân lúc cô sơ ý, kéo cô lại gần. Hai đôi môi chạm nhẹ lên nhau. Vị ngọt và hương thơm của sinh tố dâu dần dần được Nam Cung Hàn cảm nhận.

" Thật ngon! "

Lưu Linh rất bất ngờ, cô có chút lúng túng trước hành động đó của hắn.

Nụ hôn của hắn làm cô như sắp ngạt thở tới nói. Cô đánh vào ngực hắn, cố gắng đẩy hắn ra khỏi người mình nhưng không thể.

Dường như sau mỗi lần cô đánh, hắn lại càng tiến sâu hơn. Lưỡi hắn từ từ vào sâu trong miệng cô, cuốn lấy cái lưỡi non mềm của cô làm cô có chút hoảng.

Sau một hồi, thấy cô khó thở, Nam Cung Hàn mới từ từ buông cô ra.

Chưa bao giờ hắn thấy uống sinh tố lại ngon như vậy. Vị ngọt, hương thơm vẫn còn đọng lại trong miệng, thậm chí còn khiến hắn có chút luyến tiếc, muốn được làm điều vừa rồi một lần nữa.

Khi hắn vừa buông ra, Lưu Linh đã phải cố gắng điều chỉnh hơi thở, gương mặt nóng bừng lên nhìn hắn, ánh mắt có chút tức giận, hậm hực trong lòng.

" Anh bắt nạt em! "

Nam Cung Hàn khẽ mỉm cười, hắn nhẹ nhàng chạm lên gương mặt cô rồi vui vẻ nói.

" Vừa rồi là anh uống sinh tố! "

Người gì đâu mà lươn lẹo! Lưu Linh cảm thấy bản thân vừa bị người đàn ông trước mặt trêu đùa. Cô đứng dậy, quay lưng bước đi.

Nhưng đi được vài bước thì một ngọn gió lạnh thổi qua làm đầu cô đau đến phát điên. Lưu Linh ngồi xuống, ôm lấy đầu mình. Cô cảm giác như có con gì đó đang gặm nhấm từng dây thần kinh trong não cô, làm cô đau đến muốn chết đi ngay lập tức.

Thấy Lưu Linh đột nhiên ôm đầu đau đớn, Nam Cung Hàn vội vàng chạy đến, từ từ trấn an cô.

" Cơn đau sẽ mau chóng qua đi thôi. Em phải ình tĩnh hít thở..."

Nói xong, hắn bế cô vào lòng rồi chạy vào phòng bệnh, lập tức gọi bác sĩ.

Sau khi tiêm một liều thuốc an thần, Lưu Linh dần dần chìm vào giấc ngủ.

Bác sĩ và Nam Cung Hàn nói chuyện về tình hình của cô ở bên ngoài hành lang.

" Sức khỏe tiến triển tốt nhưng việc bệnh nhân bị đau đầu như vậy là không thể tránh khỏi. Chúng tôi chỉ có thể kê thuốc để giảm bớt tình trạng này".

Nghe xong, Nam Cung Hàn tức giận vô cùng. Hắn lớn tiếng quát.

" Tôi thuê các người không phải để các người nói những lời này! Bất luận là mất bao nhiêu tiền cũng phải chữa được cho cô ấy!"

So với lần trước, dường như lần này Nam Cung Hàn trở nên tức giận hơn.

Hắn còn nhớ cái cảm giác vừa rồi, khi nhìn thấy Lưu Linh đang đau đớn ở trước mắt mình, trong lòng hắn như quặn thắt lại từng cơn, vô cùng khó chịu.

Bước vào phòng bệnh, nhìn dáng người nhỏ nhắn đang nằm trêи giường, hắn thấy nhớ hình ảnh mẹ hắn lúc bà đứng trước bờ vực của sự sống và cái chết.

Người phụ nữ yêu thương hắn đã ra đi, hắn không muốn người con gái mà hắn yêu rời bỏ hắn như vậy...