Tổng Tài Hắc Đạo Quấn Lấy Tôi

Chương 137: LUÔN BÊN EM



Đã năm tiếng đồng hồ kể từ khi Lưu Linh được đưa ra từ phòng cấp cứu, cô vẫn đang hôn mê.

Nam Cung Hàn ngồi bên giường, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt, ân cần chăm sóc cô.

Hắn tự hỏi nếu cô tỉnh dậy và nhìn thấy hắn, cô sẽ có phản ứng như thế nào...Liệu cô có sợ hắn mà tránh xa hắn không? Có bỏ trốn lần nữa để rời xa hắn hay căn bản cô không còn nhớ cậu bé ngày xưa cùng cô ở cô nhi viện. Hắn luẩn quẩn trong cái vòng suy nghĩ ấy cho tới khi thϊế͙p͙ đi bên cạnh cô.

Trong lúc đó, Hải Linh sau khi thấy Lưu Linh được đưa ra từ phòng phẫu thuật, cô cảm thấy cũng an tâm phần nào nên đã rời đi. Khi về đến nhà, cô liền lấy điện thoại gọi cho Hoàng Phi Hùng ( Thỏ ngốc kawaii ).

Khi Hải Linh vừa kể lại mọi chuyện đã xảy ra, anh ta tức giận chỉ trích cô.

" Không phải anh đã nói rằng em phải bảo vệ cô ấy rồi sao? Tại sao em lại khiến cô ấy bị như vậy chứ? Em thật sự khiến anh vô cùng thất vọng!"

Hải Linh không hiểu sao khi nghe những lời nói kia cô cảm thấy rất đau lòng, trái tim người thiếu nữ như quặn thắt lại. Cô không muốn khóc, nén nỗi buồn lại trong đáy mắt, bình tĩnh trả lời anh.

" Em xin lỗi. Em sẽ cố gắng bảo vệ cô ấy. Chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu ".

Nói xong Hải Linh ngay lập tức cúp máy. Cô làm bạn cùng anh đã lâu nhưng chưa từng thấy anh gắt gỏng, tức giận với cô như thế bao giờ. Đã có lúc cô vờ tưởng rằng, đến một ngày nào đó cô và anh có thể đến với nhau và sống hạnh phúc đến cuối đời, đã có lúc cô nghĩ rằng người đàn ông vừa rồi cũng thích cô như cô thích anh.

Khi nhìn thấy anh lo lắng, hi sinh vì Lưu Linh, cô cũng ngầm nhận ra được bản thân ngày càng trở nên thừa thãi khi ở bên anh.

Trong căn phòng trọ nhỏ tối tăm hôm ấy, Hải Linh co rúm mình trêи giường khóc lóc vì mối tình đơn phương của bản thân.

Còn Hoàng Phi Hùng, anh biết mình vừa rồi đúng là có quá đáng nhưng đó không phải điều anh quan tâm nhất. Thứ hiện giờ khiến anh lo sợ chính là việc Nam Cung Hàn đã biết được thân phận thật của Tiểu Chư chính là Lưu Linh. Anh sợ rằng trong một tháng không ở bên cô, anh có thể sẽ đánh mất cô vào trong tay hắn.

Thời gian cứ thế trôi qua, đã gần một ngày trôi qua nhưng Lưu Linh vẫn chưa tỉnh lại. Đã vậy nhiều lúc ngủ còn mê man nói mớ trong sợ hãi.

Nam Cung Hàn không nỡ để cô một mình, hắn mang tài liệu vào phòng bệnh của cô để làm việc bởi dù sao thì đây cũng là bệnh viện của hắn. Hắn tùy quyền quyết định.

Liên Sát sau khi giải quyết đám người kia xong thì liền được Nam Cung Hàn cử làm trợ lý tạm thời thay cho Lưu Linh.

Cánh cửa phòng bệnh được mở ra, Liên Sát vội vàng bước tới chỗ hắn.

" Thưa thiếu gia, ở công ty tình hình vẫn ổn định. Phía bên tập đoàn Âu Dương ngỏ ý muốn hợp tác với tập đoàn chúng ta trong dự án thiết kế nhà thông minh ạ!"

" Không hợp tác! " Nam Cung Hàn lạnh lùng đáp, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính. Đúng là dự án kia rất lớn nhưng cũng rất nguy hiểm bởi nói đến công nghệ thông tin thì không tập đoàn nào qua được tập đoàn của hắn nhưng một khi những dự án đó liên quan đến đất đai, nhà cửa, bất động sản thì hắn luôn phải suy nghĩ rất kỹ. Bởi thị trưởng bất động sản lên xuống rất thất thường, có rất nhiều rủi ro và cũng chẳng có lợi gì cho hắn cả. Những dự án nhà thông minh kiểu này hắn làm nhiều rồi nên hắn hiểu. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi bởi căn bản là hắn cũng không muốn hợp tác với Âu Dương Na Na vì cô ta là một người không đơn giản, một người rất toan tính.

" Vâng ạ ".

Liên Sát chợt nhớ ra điều đó, anh vội vàng nói tiếp.

" Tiệc mừng thọ của cụ cố nhà Âu Dương bị rời lại hai ngày sau mới tổ chức. Người ở bên đó cử người đến nhắn nhủ với ngài, mong ngài có thể có mặt ngày hôm ấy!"

Liên Sát vừa nói đến đó thì ở trêи giường bệnh, Lưu Linh đang trong cơn mê sảng, trêи trán toát rất nhiều mồ hôi. Nam Cung Hàn thấy vậy liền vô cùng lo lắng, hắn vội vàng bước đến bên cô, xoa nhẹ đầu của cô rồi lạnh giọng nói với Liên Sát.

" Được rồi! Cậu ra ngoài trước đi. Chuyện đó tôi sẽ thu xếp sau! Cậu ra ngoài gọi bác sỹ vào đây cho tôi."