Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 136



Chương 136: Lừa mình dối người

Lâm Hương Giang đứng thẳng người, nhìn về phía Nguyễn Cao Cường mới đột ngột xuấ : “Sao anh lại ở đây?”

“Nếu tôi không đến thì chẳng phải là em sẽ bị nhà họ Hà bắt nạt chết rồi sao?”

Lúc hai người nói chuyện, không phát hiện phía cuối hành lang có một bóng người cao lớn đang đứng ở đó.

Hà Tùng Nhân lạnh lùng liếc nhìn cặp nam nữ đứng cách đó không xa, đôi mắt tối dần.

Ba hẳn ta đã mất rồi, bây giờ hẳn chỉ còn mỗi mình mẹ, nếu hắn ta không bảo vệ bà thì còn có thể làm gì nữa?

Lâm Hương Giang tự giễu cười: “Anh muốn lừa mình dối người thì cứ việc.”

Bỗng dưng hắn bóp lấy vai của nàng, hùng hổ xông tới trước mặt cô, hung ác cảnh cáo: “Không cho phép đến gần mẹ tôi nữa, thù này tôi sẽ không quên đâu!” Hẳn vừa nói hết câu thì dùng sức đẩy cô ra Lâm Hương Giang loạng choạng lùi về phía sau, ngã lên một bức tường thịt, người đàn ông giơ tay ra đỡ lấy cô.

Cô ngẩng đầu lên nhìn thì đối diện với con người tối đen của Nguyễn Cao Cường.

“Bắt nạt phụ nữ có còn là đàn ông không vậy?” Nguyễn Cao Cường cười lạnh nhìn về phía Hà Tùng Nhân.

Hà Tùng Nhân không biết Nguyễn Cao Cường là ai, chế giễu nói: “Lâm Hương Giang, cô dám tìm người đàn ông khác ở bên ngoài, chú út của tôi có biết không?”

“Cô đợi đấy, tôi nhất định sẽ bảo chú ứt của tôi ly dị với cô!” Hà Tùng Nhân nói ra một câu ngoan độc, xoay người đi về phòng bệnh.

Lâm Hương Giang đứng thẳng người, nhìn về phía Nguyễn Cao Cường mới đột ngột xuất hiện: “Sao anh lại ở đây?”

“Nếu tôi không đến thì chẳng phải là em sẽ bị nhà họ Hà bắt nạt chết rồi sao?”

Lúc hai người nói chuyện, không phát hiện phía cuối hành lang có một bóng người cao lớn đang đứng ở đó.

Hà Tuấn Khoa lạnh lùng liếc nhìn cặp nam nữ đứng cách đó không xa, đôi mắt tối dần.

Nơi hành lang bệnh Hương Giang dần mơ.

Nguyễn Cao Cường đứng trước mặt cô, vẫn là dáng vẻ tao nhã đó: “Chuyện đã xử lý ổn thỏa rồi à?”

Nghe thấy lời hẳn ta nói, cô mới tỉnh táo lại, gật gật đầu: “Đúng rồi, xem như đã xử lý ổn rồi”

“Nói thế thì người hại chết ba em đã bị ánh mắt Lâm Nhớ tới Liễu Thu Cúc cắt cổ tay tự sát, cô thầm một hơi: “Tôi cũng không biết kết cục như vậy có tính là trừng trị với bà ta không”

Dù Liễu Thu Cúc cắt cổ tay nhưng bà ta vẫn được cứu sống Nhưng mà cô cũng đã vạch trần Liễu Thu Cúc trước mặt nhà họ Hà, bà ta giữ được cái mà nhưng mà chỗ đứng ở nhà họ Hà chắc không còn nữa.

“Sao thế? Bà ta hại chết người, chẳng lẽ không cần ngồi tù? Hay là không đủ chứng cứ? Cần anh giúp em không.”

“Không cần đầu, lần nay anh đã giúp tôi rất nhiều, nếu không có anh thì tôi cũng không lấy được phần văn kiện tố cáo hành vi phạm tội của bà ta.”

Lần này tố cáo Liễu Thu Cúc, thật sự là anh ta đã giúp cô rất nhiều, nếu không cô hoàn toàn không lấy được chứng cớ chính xác, chắc chắn đến vậy.

Cô vừa ngẩng đầu, lúc này Nguyễn Cao Cường mới phát hiện hai má cô có hơi sưng đỏ, còn có dấu ngón tay, anh ta cau mày lại, còn tự nhiên giơ tay lên xoa xoa hai má của cô: “Sao mặt lại sưng lên rồi? Là người nhà họ Hà làm? Là ai tát hả?”

Lâm Hương Giang thiếu chút nữa đã quên cô bị Hà Hàm Bội tát một cái, bị anh ta nhắc mới nhớ, lúc này có mới thấy hai má có hơi đâu.

Cô hơi nghiêng đầu tránh tay anh ta, tự giễu nói: “Là tôi tự chuốc |: Hà Hàm Bội đánh cô là cho rằng cô khiến Hà Phương Đông tức tới ngất đi, cô thừa nhận cô có trách nhiệm, nhưng cô lại không ngờ tới là Hà Phương Đông lại không thể chịu được đả kích như vậy.

“Nói vậy là sao hả? Có phải là Hà Tuấn Khoa đánh em không?” Mặt Nguyễn Cao Cường lạnh đi vài phần, chỉ cần cô nói phải, anh ta lập tức ra mặt vì cô, tính đi tìm Hà Tuấn Khoa tính sổ.

Lâm Hương Giang đang định lắc đầu thì một giọng nói lạnh lẽo đột ngột vang lên “Phải thì làm sao?”

Lâm Hương Giang nghe thấy cả người cô cứng đờ, máy móc quay đầu lại nhìn, thân hình cao lớn của người đàn ông không biết đã đứng đó từ lúc nào, con ngươi đen đáng sợ của hắn đang nhìn bọn họ chằm chằm.

Hà Tuấn Khoa bước lên mấy bước, bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay cô, dùng một chút sức đã kéo được cô đến bên cạnh.

Lâm Hương Giang lập tức rơi vào trong lồng ngực người đàn ông, còn chưa kịp tỉnh táo lại thì cánh tay hữu lực của hắn đã ôm lấy eo của cô, siết chặt cô vào trong lồng ngực mình, như đang thể hiện quyền chiếm hữu bá đạo của mình.

Ánh mắt hai người đàn ông giao nhau, trong một chốc, khí thế giương cung bạc.

kiếm, như sắp xet ra tia lửa.

Nguyễn Cao Cường chớp đôi mắt phượng, cong môi cười lạnh một cái: “Anh đánh cô ấy? Một thằng đàn ông như anh lại đi đánh phụ nữ?” Anh ta siết chặt nằm tay, phát ra tiếp rốp rốp, sau đó liền định lên đấm vào Hà Tuấn Khoa.

Hà Tuấn Khoa giữ chặt người phụ nữ, không hề sợ hãi mà đón lấy, cười lạnh khinh iệt: “Cô ấy là vợ của tôi, cho dù tôi có đánh cô ấy thì đó cũng là chuyện của vợ chồng chúng tôi, còn chưa tới lượt anh quan tâm.”

Lâm Hương Giang không có cách nào giấy khỏi trói buộc của Hà Tuấn Khoa, giờ phút này sức của hắn mạnh đến dọa người, lực siết lấy cô đều có thể làm cô bị thương.

Người đàn ông này, rõ ràng cái tát đó không phải hắn làm thì vì sao hắn lại nói dối là hắn tát chứ?

Không phải hắn cố ý gây sự đó chứ?

“Hà Tuấn Khoa, anh còn biết cô ấy là vợ của anh nữa à, anh đánh cô ấy chính là bạo lực gia đình đó, tôi có thể báo cảnh sát đến bắt anh”

Hà Tuấn Khoa khẽ nhướng mày lên, cực kỳ khinh thường nói: “Được thôi, anh cứ việc báo cảnh sát, nhưng mà bây giờ, tụi tôi còn phải làm chuyện mà vợ chồng nên làm, anh có thể cút Hắn vừa nói hết câu thì ôm lấy eo của cô, ép cô đi theo.

Nguyễn Cao Cường định đi lên chặn lại nhưng lại bị bảo vệ của hẳn ngăn lại “Hà Tuấn Khoa, anh dám làm cô ấy đau thử xeml” Giờ phút này, Nguyễn Cao Cường vì Lâm Hương Giang mà bỏ đi dáng vẻ tao nhã ngày nào, cả người hiện lên vẻ tàn nhẫn “Nguyễn Cao Cường, anh đi về trước đi, tôi không có sao hết, anh ấy không có đánh tôi..” Lâm Hương Giang còn chưa nói xong thì đã bị Hà Tuấn Khoa đưa đi.

Hắn vừa đưa cô vào một căn phòng bệnh không người, vừa vào cửa, hẳn liền bỏ cô ra, cửa cũng bị hắn đóng lại một cái rầm.

Lâm Hương Giang loạng choạng mấy bước mới đứng vững được, quay đầu lại, người đàn ông đã đi đến gần trước mặt, bả vai bị nắm lấy, hắn áp cô lên tường, con ngươi đen nặng nề nhìn xuống cô, giọng nói lạnh như vậy: “Phần văn kiện chứng cứ chỉ tội chị dâu của em là do Nguyễn Cao Cường lấy cho em hả?”

Tim Lâm Hương Giang rung lên một cái, nhìn dáng vẻ lạnh lùng khiến người ta phải sợ hãi của người đàn ông, tự hỏi hắn đã nghe thấy lời cô nói với Nguyễn Cao Cường à?

“Đúng… là anh ta giúp tôi” Cô gật đầu thừa nhận, tới lúc này chuyện không còn cần phải giấu nữa rồi.

Ngay từ đầu cô đã không nghĩ tới chuyện sẽ nhờ bất kỳ ai giúp cả, càng không nghĩ tới sẽ gặp được Nguyễn Cao Cường.

Thật ra lúc ở lễ tang bác sĩ Minh, Nguyễn Cao Cường đã bắt gặp cô đang khóc.

Lúc ấy cô đã biết được nguyên nhân cái chết của ba mình, đang khóc lóc thảm thương, không nghĩ tới anh ta cũng biết bác sĩ Minh, cũng đến thăm viếng buổi lễ, Anh ta hỏi cô vì sao lại khóc?

Cô nói dối, nói là vì bác sĩ Minh ra đi mà đau lòng, không có nói chuyện của ba cho anh ta nghe.

Anh ta cũng không hỏi lại, cô nghĩ là anh †a đã tin lời cô nói.

Nhưng sau đó, cô muốn tìm hồ sơ điều tra vụ tai nạn xe của Hà Cao Minh, cô và Hà Cao Minh không có quan hệ huyết thống, muốn lấy cũng không dễ dàng gì.

Không ngờ tới lại gặp Nguyễn Cao Cường đến cục cảnh sát làm việc, bị hẳn biết được chuyện của cô.

Anh ta nói mình có cách giúp cô lấy được hồ sơ, chỉ cần cô nói ra sự thật cho anh ta biết.

Cô rất cần phần hồ sơ kia, đành phải kể chuyện Liễu Thu Cúc hại chết ba cô cho anh †a nghe.

Sau khi anh ta nghe xong thì lập tức nói giúp cô.

Đó cũng là lý do cô có thể tìm ra được chứng cớ trong khoảng thời gian ngắn như: vậy, tố cáo Liễu Thu Cúc.

Cô không biết vì sao Nguyễn Cao Cường lại muốn giúp cô, hơn nữa còn không cần đền đáp, trong lòng cô rất biết ơn anh ta.

“Cho nên anh ta cũng biết là em muốn báo thù?” Trong con ngươi đen sâu không thấy đáy nhàn nhạt hiện lên ngọn lửa lạnh lẽo, không chớp mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt.