Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 134



Chương 134: Vì để báo thù

“Cúc!” Hà Hàm Bội kinh hô, muốn che mắt người cha già lại, không để ông nhìn thấy cảnh tượng ghê gớm này đến này, nhưng đã muộn rồi.

“Mẹ!” Hà Tùng Nhân đột nhiên chạy qua cướp đi thanh dao kia.

Nhìn thấy màu đỏ tươi từ cổ tay bà ta chảy xuống, Hà Tùng Nhân kinh hoảng lúng túng hét to: “Xe cứu thương! Mau gọi xe cứu thương!”

Tất cả mọi người náo loạn, chỉ có Lâm Hương Giang lắng lặng đứng, nhìn cô bình tĩnh như vậy, lúc này thoạt nhìn cô lạnh nhạt vô tình.

Không, còn có Hà Tuấn Khoa cũng cực kỳ bình tĩnh, sâu trong đôi mắt đen của hắn không hề chớp mắt khóa chặt cô.

Người phụ nữ trước mặt đột nhiên trở nên xa lạ như vậy, một chút đều không giống Lâm Hương Giang mà hẳn quen biết, trong tận đáy lòng hẳn che giấu đi một loại thất bại, đã lâu như vậy, hắn vốn không hiểu cô!

Hà Tùng Nhân ôm Liễu Thu Cúc vội vàng hoảng loạn rời đi, đưa bà ta lên xe cứu thương.

Bọn họ mới vừa đi, Hà Phương Đông ôm ngực, thân hình nhoáng lên, đột nhiên ngất xỉu đi.

“Ba!” Hà Hàm Bội lần này mới là thật sự bị dọa, dìu người cha già đã hôn mê, cô hướng Hà Tuấn Khoa quát: “Mau đi lái xe đưa ba đến bệnh viện!”

Hà Tuấn Khoa tuấn dung trầm lạnh: “Em đi ngay” Hắn xoay người muốn rời khỏi, bước chân dừng lại, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hẳn nắm cổ tay của Lâm Hương Giang, kéo cô đi cùng.

Lâm Hương Giang không ngờ rằng Hà Phương Đông sẽ bị kích động đến hôn mê, cô trong lòng muốn vạch trần hành vi phạm tội của Liễu Thu Cúc, những cái khác đều không để ý, chỉ nghĩ đến báo thù.

Cô hốt hoảng bị Hà Tuấn Khoa kéo lên xe, hắn nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt hung ác: “Nếu ba có bất trắc gì thì tôi sẽ không tha cho em!”

Cô bị dáng vẻ của người đàn ông lạnh lẽo làm cho chấn động, tim rơi xuống thấp.

nhất, tiếng lòng cố gắng giữ chặt, cô không muốn kích động Hà Phương Đông, chỉ có thể cầu nguyện ông ta có thể bình an không có việc gì.

Bệnh viện.

Hà Phương Đông bị đẩy vội vàng đưa vào phòng bệnh cấp cứu, người không liên quan đứng ở ngoài cửa.

Hà Hàm Bội xoay người tát Lâm Hương Giang một bạt tai: “Làm loạn ở nhà họ Hà chúng tôi, vừa lòng cô rồi!”

Lâm Hương Giang gương mặt nóng rát đau đớn, lỗ tai đều ong ong, thậm chí đứng không vững lảo đảo một bước.

Cái tát của Hà Hàm Bội này thật tàn nhắn!

Hà Tuấn Khoa ở một bên ánh mắt lạnh lùng, cảm xúc trong đáy mắt biến hoá phức tạp, cuối cùng cố giữ nét mặt, không lên tiếng.

Lâm Hương Giang ăn cái tát này, cô không có tức giận, bệnh tim của Hà Phương Đông đột nhiên phát bệnh, cô có trách nhiệm.

“Tôi chỉ muốn nói cho các người biết chân tướng, c lẽ nào các người còn muốn mù tịt không biết gì?” Lâm Hương Giang thấp giọng nói.

“Chúng tôi không cần cô tới nói cái gọi là chân tướng! Cô cút cho tôi, nhà họ Hà chúng tôi không chào đón cô!” Hà Hàm Bội giờ phút này liếc nhìn cô một cái đều cảm thấy chán ghét.

Lâm Hương Giang hơi giật mình, nhà họ Hà bọn họ lại là lừa mình dối người như vậy sao?

Cổ tay bị bóp chặt, cô lại lần nữa bị bàn tay to của Hà Tuấn Khoa nắm lấy, hắn không nhìn cô, thanh âm lạnh lẽo buông ra: “Đi.”

Hắn kéo cô rời đi, cô không chịu: “Chờ chút, tôi muốn biết chủ tịch Hà có bình an hay không…..”

“Đừng giả vờ lòng tốt” Hà Tuấn Khoa ngắt lời cô nói, không để cô nói bất kì lời giải thích nào kéo cô sang hành lang bên kia.

Rời khỏi phòng cấp cứu, hắn hung hăng ném tay cô ra, cô lảo đảo vài bước mới đứng vững.

Trước mặt, người đàn ông cao lớn lạnh lùng mặt vô cảm liếc nhìn cô, mở miệng chất vấn: “Vì sao em muốn làm như vậy?”

Hắn không chỉ một lần ngăn cản cô đừng nói ra, cô không biết đối với ông cụ đả kích này lớn như thế nào sao!

Hẳn biết ông cụ không cách nào chấp nhận được chuyện đó, nói không chừng bệnh tim sẽ tái phát, hiện tại đều ứng nghiệm, nhưng hẳn ngăn cản cũng vô dụng, cô vốn dĩ không nghe.

Lâm Hương Giang cần cắn môi, chuyện cho tới bây giờ, nói với hắn cũng không liên quan gì?

“Chẳng lẽ là vì chị dâu chia rẽ em cùng Tùng Nhân, em muốn trả thù chị ta như vậy?”

Lâm Hương Giang giận giữ nói: “Tôi không trả thù chị ta! Đây là chị ta tự làm tự chịu, chị ta không những hại chết anh Cao Minh, chị ta còn hại chết ba tôi!”

Cô chẳng qua là nói ra tất cả hành động của bà ta, như vậy tính là trả thù sao?

Nếu như thay ba báo thù là trả thù, vậy cô liền nhận.

Hà Tuấn Khoa nghe vậy đôi mắt chợt nheo lại: “Cái gì gọi là hại chết ba em?”

Ánh mắt người đàn ông rất trâm mặc rất lạnh lùng, trực tiếp nhìn chăm chằm cô, trong lòng hoảng hốt.

Lâm Hương Giang hô hấp run rẩy, trầm mặc mấy phần mới bắt đầu có phản ứng, lấy ra từ trong túi quyển nhật kí của bác sĩ Trân lưu lại.

“Anh xem, đây là ghi chép của bác sĩ chính trị liệu cho ba tôi, trên đó ghi chép lại Liễu Thu Cúc uy hiếp anh ta thay đổi phương thuốc của ba tôi, hại chết ba tôi!”

Hà Tuấn Khoa nhăn trán, hồ nghỉ nhận quyển nhật ìt xem vài trang.

“Chỉ bãng một quyển nhật ký em liền tin là chị ta hại chết ba em?”

“Anh nói lời này có ý gì? Đây là chứng cứ, vì sao tôi không tin?” cô không chớp mắt nhìn thẳng hắn, nghĩ đến ba chết thảm, ôm hận: “Lẽ nào anh còn bảo vệ chị ta? Chị ta là kẻ đầu sỏ hại chết anh cả anh!”

Người đàn ông lạnh lùng chớp mắt bị hàn băng bao trùm lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi, đôi mắt chim ưng nheo lại, lạnh lùng làm người ta run sợ.

Hắn nhấp môi mỏng, nhìn chăm chằm cô như vậy, một lát sau mới lạnh lùng nói: “Cho nên là? hôm nay em làm như vậy là vì báo  thù, đúng không?”

Lâm Hương Giang rũ đôi mắt xuống, không tỏ ý kiến: “Đúng vậy”

“Từ lúc bắt đầu em là muốn báo thù, đồng ý cùng tôi kết hôn, gả vào nhà họ Hà, cũng là vì báo thù, đúng không?” Giọng nói người đàn ông từng câu từng câu lạnh lùng hơn.

Cô cúi đầu không lên tiếng, không thể phủ nhận, ngay từ đầu cô quả thật muốn mượn cùng hẳn kết hôn, trở thành người nhà họ Hà, khiến Hà Tùng Nhân và Phan Thanh Y đều hối hận lúc đầu đối xử như vậy với cô.

Chỉ là sau này, cô cũng không ngờ rằng Liễu Thu Cúc là chủ mưu hại chết ba cô, vì ba báo thù cũng chỉ là ý niệm gần đây mới có.

Nhưng cô rốt cuộc vẫn là lợi dụng tâm tư của hắn…..

Cô trầm mặc làm cho đáy mắt người đàn ông có ngọn lửa cuộn lên, hắn bỗng dưng nằm lấy cằm cô, khiến cô ngẩng đầu nhìn hắn.

Khuôn mặt người đàn ông anh tuấn lạnh lẽo: “Lâm Hương Giang, từ lúc nào em đã bắt đầu muốn lợi dụng tôi? Ngay cả kết hôn với tôi cũng không phải bởi vì con trai!”

Hắn vốn tưởng rằng cùng cô thoả thuận kết hôn còn có chút thiệt thòi cho cô, bởi vì ngay từ đầu hắn đã nói với cô là vì con trai mới kết hôn chứ không phải vì tình cảm Cũng không nghĩ tới phải cho cô một hôn lễ, nói với mọi người cô là bà Tuấn Khoa.

Không ngờ rẵng cô thản nhiên chấp nhận là vì lợi dụng hản báo thù!

“Là, tôi là nghĩ như vậy, nhưng… Tôi làm như vậy không phải cũng giúp các người thấy rõ gương mặt thật của Liễu Thu Cúc sao? Lẽ nào các người có thể chịu đựng người hại chết anh cả các người, vẫn luôn tiêu dao tự tại?” Lẽ nào cô làm như vậy là sai rồi?

“Không cần! Đây là chuyện của nhà họ Hà chúng tôi, không tới phiên người ngoài quản!” Đôi môi mỏng của người đàn ông lạnh lùng buông ra.

Lâm Hương Giang nheo mắt, cô biến thành người ngoài sao?

Trái tim cũng theo đó trở nên đau đớn vô cùng, hoá ra hắn vẫn luôn không coi cô trở thành người nhà họ Hà, bọn họ chẳng qua chỉ là một mối quan hệ trên giấy kết hôn, ngay từ lúc bắt đầu đã không có bất kì tình cảm nào!

Cô liền như vậy kinh ngạc nhìn hẳn, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, giấu đi sự chua xót trong đáy mắt: “Vậy hiện tại anh muốn thế nào? Muốn ly hôn sao?”

Đồng thời giọng nói cô vừa dứt, toàn bộ cơ thể người đàn ông kinh hãi lạnh lùng tới tấn công, ngay sau đó, thân hình hẳn cao lớn tới gần một bước, cô hỗn loạn lui về phía sau, lui đến phía sau bức tường.

Người đàn ông sinh ra đã có sẵn ưu thế chiều cao, từ trên cao nhìn xuống cô: “Ông cụ còn đang nằm ở phòng cấp cứu em, em lại nói ly hôn với tôi?”