Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4995



Chương 4995

Ông ta đã không trở về nước cho đến ba năm sau đó ông ta được MQ mời về.

Sau vết nhơ năm đó, Thẩm Thiên Nhật đã tự mình gọi cho Nguyễn Phương Thảo rất nhiều cuộc điện thoại.

Nhưng cô ta vì áy náy nên đã không dám nghe máy.

Nguyễn Phương Thảo áy náy với những kỳ vọng mà Thẩm Thiên Nhật dành cho mình, cô ta cũng cảm thấy bản thân không có tư cách đi gặp ông ta.

Vì điện thoại không có cách nào kết nối, Thẩm Thiên Nhật cũng đã từ bỏ ý nghĩ liên lạc với cô.

Nguyễn Phương Thảo vốn cho rằng lân này Thẩm Thiên Nhật đột nhiên trông thấy cô ta thì ít nhất sẽ mắng cho cô ta một trận thối mặt. Nhưng không ngờ ông ta không hề mắng cô ta, ngược lại còn vô cùng khoan dung. Giờ phút này, trong lòng Nguyễn Phương Thảo tràn ngập cảm giác áy náy và tự trách.

Tô Lam ở bên cạnh an ủi cô †a:”Yên tâm đi, đạo diễn Thẩm có phản ứng như thế chứng minh là ông ấy vẫn luôn tin tưởng vào con người cô. Trong †ương lai, nếu như có cơ hội cô hãy tìm cách để giải thích với ông ấy!”

Trên mặt Nguyễn Phương Thảo lộ ra nụ cười khổ. Cô ta vừa nhớ lại hình ảnh mình gặp Chiến Lưu Thành ngày hôm qua. Có một số việc, cho dù là hiểu nhầm nhưng chỉ sợ là không có cách nào gột sạch được nữa. Có một số điều đã định sẵn rằng cả đời này cô ta phải †ự mình gánh vác. Cô ta đã gánh vác ba năm rồi, vậy thì không còn quan tâm việc có phải gánh vác thêm ba năm nữa không. Ba năm im lặng để đổi lấy cơ hội gặp người đó, vẫn còn không đủ sao?

“Thôi bỏ đi, chúng ta đừng nói mấy chuyện này nữa, mau đi làm việc, nếu như không bắt kịp tiến độ chắc chắn sẽ bị mắng đói”

Nguyễn Phương Thảo đột nhiên thay đổi chủ đề nói chuyện.

Trong lòng Tô Lam cũng đã rõ, vì vậy không tiếp tục hỏi thêm điều gì nữa.

Việc quay phim “Đại Mộng Vô Song”

chắc chắn sẽ diễn ra suôn sẻ như dự kiến.

Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Tô Lam cuối cùng cũng đã được đặt xuống.

Thời gian từng ngày trôi qua, Tô Lam cũng không đợi những hành động trả thù của Chiên Lưu Thành nữa. Cô cũng dần dần quên mất chuyện đó.

Tập đoàn Quan thị.

“Em đang nói về cái gì vậy?”

Giọng nói của Quan Triều Viễn đột nhiên trở nên vô cùng trầm thấp, trong thời gian rất ngắn ngay cả áp suất không khí xung quanh người anh cũng giảm xuống còn không độ.

Quan Hạo Nhân lấy một túi giấy da đặt trước mặt Quan Triều Viễn nói: “Em cũng không biết, những người đó giống như bốc hơi giữa dòng người, không để lại bất kỳ manh mối nào. Ngay cả những manh mối mà anh ta để lại trước khi rời khỏi quân đội cũng đã bị phá hủy.”

Thẩm Tư Huy sau khi nghe được lời này, trong nháy mắt lông mày nhíu chặt lại: “Chẳng lẽ thật sự một chút tư liệu cũng không tra được sao?”

Quan Hạo Nhân vô cùng bất đắc dĩ nhún vai: ‘Em và Hoa Đông đã được coi là những hacker hàng đầu thế giới, nhưng cũng không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào về bọn họ. Anh cho rằng đổi lại là người khác có thể tra ra điều gì không?”

Thẩm Tư Huy sờ sờ mũi: “Nói không chừng còn có một người có thể giúp được, nhưng phải xem anh hai…”

Thẩm Tư Huy còn chưa nói xong đã bị ánh mắt lạnh lùng của Quan Triều Viễn trực tiếp cắt đứt.

Anh lạnh lùng nói: “Em muốn liên hệ với ai cũng được, anh không can thiệp, nhưng đừng có kéo anh vào.”