Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 343: Tôi Sẽ Tự Mình Rời Đi



Thẩm Cửu thật sự không ngờ đến lúc mà cô sắp té ra phía trước thì may mắn bắt lấy một cánh tay ở bên cạnh, cho nên mới không hoàn toàn ngã xuống.

Sau khi đứng vững, Thẩm Cửu nghe thấy tiếng cười điên cuồng truyền đến từ đằng sau.

“Ha ha, các người xem cô ta thê thảm biết bao nhiêu, tôi nói cho các người biết nha, loại phụ nữ bị người ta vứt bỏ chính là có bộ dạng giống như cô ta, thật là xấu chết đi được mà.”

Thẩm Cửu hít sâu một hơi, sau khi đứng vững thì xoay người lại.

Hai tay của Tư Dung khoanh ở trước ngực, đắc ý liếc nhìn cô: “Sao vậy, cô còn không phục à?”

Thẩm Cửu nhìn cô ta một hồi lâu, đột nhiên lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.

“Muốn gọi cho viện binh hả, cô cũng đừng có quên bây giờ cô đã là phụ nữ bị vứt bỏ rồi, cô còn ai cứu binh nữa đâu mà gọi…” Khóe môi Tư Dung treo một nụ cười giễu cợt.

Nhưng mà rất nhanh, nụ cười bên môi của cô ta liền biến mất không còn nữa sau khi nghe thấy lời nói của Thẩm Cửu.

“A lô, xin chào, 113 đúng không? Đây là cổng của tập đoàn Dạ thị ở Mạc Thành, tôi muốn báo án.”

Sắc mặt của Tư Dung thay đổi, báo án? Cô ta muốn báo án gì chứ?

“Dính líu đến tội giết người, đúng vậy, tôi đang mang thai, người phụ nữ đó muốn hãm hại đứa bé trong bụng của tôi. Đúng rồi, để tôi đọc địa chỉ cho cảnh sát, mong cảnh sát lập tức đến đây cứu viện.”

Nghe thấy cô nói là mình đang mang thai, sắc mặt của Tư Dung lập tức trở nên khó coi.

Chẳng lẽ cô đang mang thai con của Dạ Âu Thần, vậy thì ngày hôm nay đến đây để…

Loading...

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Cửu cất điện thoại di động đi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tư Dung.

Sắc mặt của Tư Dung có chút tái nhợt, cắn môi hỏi cô: “Mang thai? Cô gạt người thì có, còn nói là tôi dính líu đến vụ án giết người, tôi giết cô lúc nào hả?”

“Ồ, cô không có giết tôi, nhưng mà lúc nãy cô mới đẩy tôi, nếu như không phải là tôi không đứng vững thì sau khi tôi té xuống con của tôi sẽ xảy ra vấn đề, vậy thì đó chính là lỗi của cô.”

Tư Dung: “…”

Đám phụ nữ đang vây quanh Tư Dung cũng nghe thấy lời nói lúc nãy của Thẩm Cửu một cách rõ ràng.

“Cô ta thật sự gọi cảnh sát rồi, vậy có phải là chúng ta cũng sẽ bị dính vào không vậy?”

“Chuyện này không có liên quan đến chúng ta đâu, chỉ là Tư Dung, cô ta mà muốn tìm thì cũng tìm Tư Dung đó, không có liên quan gì tới chúng ta hết.”

Thế là mấy người bọn họ im lặng không tiếng động cách xa Tư Dung một chút, nhưng mà sao Tư Dung lại không phát hiện ra chứ, cô ta quay đầu lại tức giận hổn hển trừng mắt nhìn bọn họ: “Các người đang làm cái gì vậy hả? Người phụ nữ này đang giả vờ thôi, các người không nhìn ra được à? Sao cô ta có thể mang thai được chứ, chẳng qua là muốn lừa gạt các người mà thôi.”

“Tôi có mang thai hay không chẳng lẽ cô cũng biết nữa hả? Hai mươi bốn tiếng đồng hồ mỗi ngày cô đều cho người đi theo dõi tôi à, cho nên mới cảm thấy đối với tình huống này mình rõ như lòng bàn tay?”

“Ai theo dõi cô, chỉ dựa vào cô á?”

Thẩm Cửu cười lạnh nói: “Đã không theo dõi tôi vậy thì sao cô biết rốt cuộc là tôi có mang thai hay không, được rồi, những lời nói này tôi lười phải nói với các người, tóm lại là chờ một lát nữa cảnh sát đến đây, các người tự giải thích với cảnh sát đi.”

Những người khác nghe thấy những lời nói cứng rắn của cô, lập tức bối rối lui về phía sau.

“Cô ta thật sự gọi cảnh sát đó, chúng ta vẫn nên đi đi, ở lại đây sớm muộn gì cũng sẽ bị liên lụy.”

“Đi thôi đi thôi, Tư Dung có thù với cô ta, tại sao cần phải kéo chúng ta vào làm gì chứ, chúng ta với cô ta không thù không oán mà.”

Thế là một đám người vội vàng rời đi, trong một cái chớp mắt chỉ còn lại một mình Tư Dung.

Tư Dung tứ cố vô thân, trong nháy mắt không còn dũng khí đối nghịch với Thẩm Cửu nữa, tức giận mắng chửi: “Đúng là một đám người hèn nhát mà, cô đừng tưởng rằng cô kêu cảnh sát rồi thì tôi sẽ sợ cô, chúng ta cùng đợi.”

Sau khi Tư Dung cứng rắn nói, thế mà lại trực tiếp quay người chạy tối chết.

Thẩm Cửu nhìn thấy cảnh tượng này, bất đắc dĩ đưa tay xoa xoa lông mày, sau đó liếc nhìn điện thoại di động. Thật ra thì lúc nãy cô căn bản cũng không gọi điện thoại, chỉ là hù dọa bọn họ một chút mà thôi.

May mắn là bị hù một phát liền đi ngay, nếu không cứ ở lại đây gây phiền phức cho cô.

Thẩm Cửu không có tâm trạng đối phó với bọn họ.

Cũng không biết là đợi bao lâu, rốt cuộc bọn người bảo vệ cũng đã trở về.

Lang An đi theo ở đằng sau, Lang An vừa nhìn thấy cô thì lập tức bước nhanh đi tới.

“Mợ hai.”

Nghe thấy xưng hô như thế này, ánh mắt của Thẩm Cửu bỗng nhiên co rút, một lát sau cô mới tỉnh táo lại, nhỏ giọng nói: “Lang An, tôi đã không phải là mợ hai nhà họ Dạ nữa, sau này anh có thể gọi tên của tôi.”

Nghe nói vậy, Lang An im lặng một hồi lâu rồi mới nói: “Mợ hai, chỉ là cậu Dạ vẫn còn đang nổi nóng, hiện tại đưa ra quyết định không có lý trí.”

“Không lý trí à?” Thẩm Cửu cong môi nở một nụ cười nhạt: “Anh thật sự nghĩ như vậy hả? Dạ Âu Thần là người như thế nào, chắc là anh còn hiểu rõ ràng hơn so với tôi, có thể đưa ra quyết định như thế này chắc chắn là anh ta đã suy nghĩ thật kỹ rồi, nếu như hợp đồng đã được đưa đến tay của tôi, vậy thì đã nói rõ không còn đường lui.”

“Vậy…”

“Tôi đồng ý ly hôn.” Thẩm Cửu nhếch đôi môi đỏ lên, sau đó suy nghĩ rồi lại nói: “Cho nên ngày hôm nay tôi đến đây không phải là để dây dưa với anh ta, anh có thể để tôi gặp anh ta một chút được không?”

Lang An: “Chuyện này… Tôi phải đi hỏi cậu Dạ cái đã.”

“Được, tôi chờ anh.”

Lang An quay trở lại hỏi Dạ Âu Thần, tốc độ của Lang An còn nhanh hơn so với hai người bảo vệ lúc nãy, đi chưa được mấy phút đã trở về rồi. Biểu cảm trên mặt của anh ta có chút gấp gáp: “Đi thôi, năm phút sau cậu Dạ có một cuộc họp, trước đó cậu Dạ đã đồng ý gặp cô, một lát nữa cô muốn nói cái gì thì cứ nói.”

Nói xong Lang An liền dẫn cô đi vào bên trong, gần như là Thẩm Cửu không theo kịp bước chân của anh ta, trong lòng cảm thấy đắng chát hơn nữa.

Chỉ cho cô có năm phút thôi à.

Đếm thời gian, ước chừng cũng không đến ba phút.

Nhưng mà cũng được, dù sao thì cho dù có mấy phút hay là mấy tiếng đồng hồ đi nữa, cô chỉ cần nói rõ ràng là được rồi.

Lên phòng làm việc ở trên lầu, Lang An đứng ở cửa: “Cậu Dạ đang ở bên trong, cách cuộc họp vẫn còn ba phút nữa, mợ hai đi vào nhanh lên đi.”

Thẩm Cửu mở rộng bước chân đi qua đẩy cửa ra.

Dạ Âu Thần đang ngồi trên xe lăn, lúc này đang ở vị trí trước cửa sổ sát đất, đúng lúc anh đang đưa lưng về phía mình, nhìn dáng vẻ của anh giống như là đang nhìn phong cảnh ở phía dưới cửa sổ.

Nghĩ như vậy, Thẩm Cửu nhấc chân bước qua.

“Tôi có lời muốn nói với anh.”

Ngay cả đầu mà Dạ Âu Thần cũng không muốn quay lại, trên người phát ra khí tức lạnh lùng.

Anh không trả lời lại, qua một lát sau mới không nhịn được mà nói: “Có chuyện gì thì nói đi, tôi bận nhiều việc.”

Thẩm Cửu: “… Anh không kiên nhẫn như vậy à? Chỉ vỏn vẹn có ba phút mà thôi.”

Xe lăn di chuyển một chút, Dạ Âu Thần đối mặt với cô, biểu cảm trên gương mặt của anh cực kỳ lạnh lùng.

“Cô cũng đã biết có ba phút, vậy thì đừng có nói nhảm.”

Nói xong, anh đưa tay nhìn thoáng qua thời gian, lạnh giọng nhắc nhở cô: “Cô còn hai phút rưỡi nữa, nếu như không có lời nào để nói thì bây giờ cút đi.”

“Dạ Âu Thần, anh không cần phải gấp gáp kêu tôi cút như vậy đâu, sau khi tôi nói hết lời, làm xong chuyện nên làm, không cần anh nói, tôi sẽ tự mình rời khỏi nơi này.”

Dạ Âu Thần nhìn chằm chằm vào cô.

Mấy ngày không gặp nhau, cô lại trở nên khác thường, hơn nữa… Còn tô son đỏ, nhìn… Có tinh thần như vậy.

Cô muốn tìm mình để nói cái gì chứ? Dạ Âu Thần nhíu mày không nói.