Tổng Công Bị Đè Rồi

Chương 8: Tổng công lại bị lừa



Sau khi dự án được duyệt, một tuần sau TVC khởi quay. Dương Vũ Hàn cũng đến xem. Sự xuất hiện của Tổng Giám đốc khiến mọi người đều kinh ngạc nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh chuyên nghiệp làm công việc của mình. Diễn chính lần này là ngôi sao đang lên - Văn Vũ, khuôn mặt đẹp trai, vóc dáng cân đối, nụ cười cực kì rạng rỡ, cả người tỏa ra năng lượng tích cực, vô cùng phù hợp với sản phẩm, bên nhãn hàng cũng rất hài lòng với lựa chọn này.

Dương Vũ Hàn đứng bên cạnh ghế đạo diễn quan sát. Dưới đường đua, mọi thứ đều đã được chuẩn bị đâu vào đấy. Lưu Hạo Thần nổi bật đứng giữa một đám người, vóc dáng của cậu vốn cao lớn rắn rỏi khỏe khoắn, mặc bộ đồng phục đua xe màu đỏ hơi bó sát lại càng nổi bật thân hình cân đối nam tính. Cậu ôm mũ bảo hiểm chăm chú nghe đạo diễn chỉ đạo, vài sợi tóc mềm mại bị gió thổi tung lên, lộ ra vầng trán trắng nõn. Dưới ánh mặt trời, Lưu Hạo Thần như trở thành một người khác, vừa tràn ngập sức sống, vừa thanh sạch thuần khiết, vừa rực rỡ, vừa trong trẻo như ánh nắng sau cơn mưa rào mùa hạ.

Lưu Hạo Thần đứng vào vị trí. Đạo diễn vừa hô bắt đầu, cậu liền lên xe phóng đi. Lưu Hạo Thần là một tay đua chuyên nghiệp, cũng từng quay mấy phóng sự thể thao, động tác dứt khoát khỏe khoắn, tư thế chuẩn mực, không bị phân tâm bởi dàn máy quay bốn xung quanh chĩa vào. Mặc dù chỉ là quay TVC, nhưng bản năng chiến đấu được rèn luyện qua nhiều cuộc đua của Lưu Hạo Thần vẫn tỏa ra mạnh mẽ, như một con báo đen phô bày hình thể đẹp đẽ cùng khí thế oai phong bức người. Đạo diễn ngồi một bên không ngừng trầm trồ hài lòng, chất lượng hình ảnh tốt hơn tưởng tượng rất nhiều. Đi tới vị trí đã định, Lưu Hạo Thần dừng xe, tắt máy, đi ra, nhường chỗ cho Văn Vũ. Văn Vũ trong trang phục giống hệt cậu, ngồi lên xe, bắt đầu diễn cảnh chính.

Lưu Hạo Thần đi tới một bên, tháo mũ bảo hiểm ra ôm bên người, dùng một tay vặn mở nắp chai nước ngửa cổ uống. Cậu chỉ là diễn viên quần chúng vô danh nên cũng chẳng ai rảnh mà quan tâm cả. Đúng lúc này, một chiếc khăn lạnh đưa tới trước mặt, Lưu Hạo Thần quay lại, là Dương Vũ Hàn. Cậu xùy một tiếng ra vẻ chán ghét. Dương Vũ Hàn không phật ý còn tươi cười:

- Hôm nay trông cậu rất đẹp.

Lưu Hạo Thần liếc mắt:

- Còn nhìn anh hôm nay khiến người ta chán ghét.

- Chắc vì hôm nay tôi mặc quần áo chỉnh tề. Cậu vẫn thích nhìn tôi không mặc gì hơn nhỉ?

Lưu Hạo Thần trừng trừng nhìn Dương Vũ Hàn. Người này bộ dáng nghiêm chỉnh, đứng đắn, mà sao có thể nói ra những lời *** dục một cách thản nhiên đến nét mặt cũng không thay đổi như vậy? So về thể lực cậu không bằng anh ta, so về độ vô sỉ cậu càng không phải là đối thủ. Lưu Hạo Thần buồn bực xua tay:

- Cút đi. Nhìn anh tôi lại buồn nôn.

- Buồn nôn sao? Hay là có thai rồi?

Lưu Hạo Thần sầm mặt, thực sự muốn đập mũ bảo hiểm trên tay vào bản mặt đẹp đẽ của Dương Vũ Hàn. Nhưng đây là chỗ đông người, mũ bảo hiểm lại cần phải nâng niu, nên cậu đành nhịn xuống, chỉ ném cho anh ánh nhìn thù hằn. Thư ký xinh đẹp nóng bỏng đứng một bên che ô cho Tổng Giám đốc nội tâm đang gào thét cuồng loạn "Sếp à, anh nói cái gì thế? Anh có để ý tôi còn đứng đây không vậy? Mà đây chính là người Tổng Giám đốc sống chết nhét vào TVC sao? Đẹp trai quá đi! Đây có phải mặt dày vô sỉ công với cục súc độc mồm thụ không vậy? Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa" Thư ký xinh đẹp nóng bỏng khẽ khịt mũi, may vẫn chưa chảy máu, trong đầu đang mường tượng ra đủ cảnh sắc tình diễm lệ, bên ngoài vẫn giữ thần thái nghiêm chỉnh chuyên nghiệp, trên khuôn mặt điềm nhiên treo nụ cười tiêu chuẩn.

Theo kịch bản ban đầu, Lưu Hạo Thần như vậy là hết việc, nhưng sau đó Dương Vũ Hàn sửa lại một chút, khiến cậu phải thêm một phân cảnh làm nền khi Văn Vũ hô slogan. Lúc này, nhân viên cũng chạy tới sửa sang lại đầu tóc, make up cho cậu, Lưu Hạo Thần mặt mộc vốn đã cực kì đẹp trai, lại chỉ là nhân vật đứng làm nền phía sau nên công tác chuẩn bị cũng đơn giản nhanh chóng. Phía bên kia Văn Vũ đã xong, đạo diễn gọi Lưu Hạo Thần vào vị trí, bắt đầu cảnh quay tiếp theo.

Văn Vũ đứng trước chiếm trọn khung hình, trong tay là sản phẩm nước tăng lực của nhãn hàng, nở nụ cười rực rỡ chói mắt tràn đầy năng lượng mê hoặc chúng sinh, không thể nghi ngờ sức hút của cậu ta, tất cả mọi người trên trường quay đều không nén được trầm trồ. Chỉ có mình Dương Vũ Hàn để ý đến người phía sau, Lưu Hạo Thần chiếm một vị trí khiêm tốn không đáng nhắc đến, trang phục cũng đã thay ra một bộ ít nổi bật hơn bộ của Văn Vũ, make up nhẹ nhàng, lẳng lặng đứng đó nở nụ cười nhàn nhạt. Khuôn mặt cậu vốn vô cùng hoàn mỹ, từng đường nét đều tinh xảo như bảo ngọc tạc lên, làn da non mịn không tì vết dưới ánh nắng mặt trời dường như đang phát sáng. Vẻ đẹp của Lưu Hạo Thần không hề mềm mại nữ tính mà tràn ngập nam tính mạnh mẽ, nụ cười nhạt bên khóe miệng càng khiến cậu mang một vẻ lãng tử phong trần, lạnh lùng cao ngạo, khiến Dương Vũ Hàn không thể rời mắt.

Buổi quay thuận lợi kết thúc. Lưu Hạo Thần vào phòng thay đồ để ra về. Đang lúc mặc quần thì có người đẩy cửa bước vào. Lại là tên ***** *** biến thái - Dương Vũ Hàn. Cậu tự hỏi có phải công ty này sắp phá sản hay không mà anh ta rảnh rỗi cứ đi lang thang ám cậu như vậy? Lưu Hạo Thần ném cho Dương Vũ Hàn ánh mắt không thiện ý:

- Nhà vệ sinh ở bên trái. Không tiễn.

Dương Vũ Hàn nhướn mày, quét mắt nhìn thân trên trần trụi của Lưu Hạo Thần, cơ bắp tráng kiện tinh tế ẩn hiện dưới làn da săn chắc mịn màng, chuyển động nhịp nhàng theo từng cử động của cậu, anh chợt nhớ lại xúc cảm tuyệt diệu khi chạm vào thân hình đẹp đẽ đó, thích đến không muốn buông tay. Lưu Hạo Thần thay áo xong, liếc mắt nhìn người từ lúc vào vẫn yên lặng đứng bất động, không thèm để ý tới, xách balo ra về. Ra tới cửa lại bị người kia giữ lại. Cậu chán ghét nhìn bàn tay đang siết lấy cổ tay mình, lạnh giọng:



- Buông tay. Tôi đã xong việc. Giờ tôi với anh không ai nợ ai.

Dương Vũ Hàn không buông, như cũ nở nụ cười hòa nhã:

- Hai ta không phải kẻ thù, việc gì phải đối với nhau hằn học như vậy. Lần trước cậu hẹn tôi ăn đồ Nhật phải không? Hôm nay để tôi mời cậu.

Lưu Hạo Thần nhếch môi khinh bỉ, như nghe một chuyện nực cười:

- Muốn tôi không hằn học? Để tôi chơi mông anh là được.

Dương Vũ Hàn mặt không đổi sắc, vẫn giữ thái độ ôn hòa nho nhã:

- Cậu có tình cảm sâu nặng với mông tôi như vậy sao? Vậy chúng ta cá cược một ván nho nhỏ. Nếu tôi thua, mông tôi tùy ý cậu định đoạt, cậu thua thì đi ăn với tôi một bữa, được chứ?

Lưu Hạo Thần đánh chết cái nết không chừa, nhìn xuống cặp mông cong vểnh mê người dưới lớp quần của Dương Vũ Hàn. Ván cược này quá là hấp dẫn đi. Cùng lắm thua thì ăn một bữa cơm, cũng không thiệt thòi gì. Cậu nhanh chóng đồng ý.

- Chúng ta cùng đoán xem, người tiếp theo bước vào căn phòng này là nam hay nữ.

Lưu Hạo Thần nghĩ nghĩ, đây là phòng thay đồ nam, tất nhiên người tới sẽ là đàn ông, nhưng nếu vậy thì đơn giản quá, tên Dương Vũ Hàn âm hiểm này không đời nào chơi trò thiệt thòi như vậy, có thể thư ký của anh ta đang đứng ngay ngoài cửa, chỉ cần anh ta ra hiệu là bước vào.

- Là nữ - Lưu Hạo Thần tự tin đoán

- Vậy tôi chọn nam.

Hai người cùng nhìn chằm chằm vào cánh cửa chờ đợi. Vài phút sau có tiếng gõ cửa, tiếng nữ giới trong trẻo vang lên:

- Tổng Giám đốc, anh có ở đây không?

Dương Vũ Hàn trầm mặc, Lưu Hạo Thần cười tươi như hoa, hào hứng nói:

- Anh ấy ở đây, vào đi.

Cậu cong khóe mắt nhìn người bên cạnh, đắc ý dạt dào, đoán đúng rồi, không hổ là cậu. Mông Dương Vũ Hàn ơi, ta tới đây!



Cánh cửa chầm chậm mở ra. Dương Vũ Hàn đột ngột ôm lấy gáy Lưu Hạo Thần xoay đầu cậu lại, mãnh liệt hôn xuống.

Thư ký xinh đẹp nóng bỏng vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy Tổng Giám đốc nhà mình cùng cậu đẹp trai đang điên cuồng hôn nhau. "Mẹ ơi, quá là sắc tình đi! Bao năm làm thư ký thật không uổng phí". Cô còn mải đứng chiêm ngưỡng cảnh xuân phơi phới trong phòng thì Dương Vũ Hàn ngẩng lên, ném cho cô một ánh mắt sắc lạnh. Thư ký không chỉ xinh đẹp lại còn biết điều khẽ ho một tiếng:

- Xin lỗi đã làm phiền, hai người cứ tiếp tục.

Nói rồi đóng cửa, ôm mũi chạy đi.

Dương Vũ Hàn nhẹ liếm qua môi Lưu Hạo Thần cái nữa rồi luyến tiếc buông ra. Lưu Hạo Thần trên mặt vẫn mang ý cười, vuốt ve khuôn mặt anh:

- Anh đói khát như vậy cơ à? Yên tâm tối nay tôi sẽ chăm sóc anh thật tốt.

Đúng lúc này, Văn Vũ đẩy cửa bước vào. Dương Vũ Hàn nhìn cậu ta, hướng Lưu Hạo Thần nở nụ cười tươi rói:

- Tôi thắng.

Lưu Hạo Thần cảm thấy nực cười:

- Ăn nói hàm hồ, rõ ràng thư ký của anh vào trước.

- Cô ấy chưa hề bước vào - Dương Vũ Hàn thản nhiên nói

Lưu Hạo Thần ngẩn người..... Trong đầu đảo loạn một vòng. Cậu lại bị Dương Vũ Hàn lừa. Lưu Hạo Thần nổi giận, thực sự muốn đánh người. Dương Vũ Hàn đứng một bên ý cười càng dạt dào:

- Nam tử hán có chơi có chịu. Đừng nói cậu định nuốt lời.

Lưu Hạo Thần siết chặt nắm tay, gân xanh trên trán cũng nổi lên, cậu gằn giọng:

- Ai bảo tôi nuốt lời. Không phải chỉ là một bữa cơm à? Đi thì đi. Sợ đếch gì.

Nói rồi hùng hổ dậm chân bình bịch bỏ đi, còn không quên đá cánh cửa đến "rầm" một tiếng để phát tiết bực bội. Văn Vũ nhìn theo thanh niên đá thúng đụng nia kia đi khỏi, quay lại nhìn Dương Vũ Hàn:

- Anh lại tìm được đối tượng mới để trêu đùa rồi sao?