Tổng Công Bị Đè Rồi

Chương 50: Đến gõ cửa là nhóc con thích làm nũng



Hai người trở về thành phố A, quay lại với cuộc sống thường nhật hào nhoáng và xô bồ. Mối quan hệ của cả hai cũng tốt lên nhiều, mỗi ngày đều trôi qua trong ngọt ngào nồng nhiệt. Đối với Dương Vũ Hàn, Lưu Hạo Thần như mỹ vị ăn mãi không chán, còn đối với cậu, anh là một tình nhân hoàn hảo, ngoại trừ việc cậu mãi không thể lật kèo được.

Tưởng rằng hai người sẽ ân ân ái ái mãi như vậy cho tới khi nhiệt tình và hứng thú dành cho nhau nhạt đi, cả hai sẽ chia tay trong hòa bình. Nhưng thời điểm ấy còn chưa đến, đã có một tiểu ác ma xuất hiện làm đảo lộn cuộc sống của hai người.

Đó là vào một buổi tối, Lưu Hạo Thần đang nằm ườn trên ghế sô pha xem ti vi. Từ sau khi hai người xác nhận quan hệ yêu đương, Dương Vũ Hàn không còn bám lấy cậu như hình với bóng nữa. Những sự kiện hay gặp gỡ khách hàng, Vũ Hàn đều không cần cậu đi theo, anh sẽ đi cùng Khả khốn nạn hoặc thư ký của mình. Chức vụ vệ sĩ của Lưu Hạo Thần vốn hữu danh vô thực nay lại càng chẳng có ý nghĩa gì. Cậu không ham hố việc đi tới những bữa tiệc, nhưng cảm giác bản thân vô dụng vẫn khiến cậu không dễ chịu chút nào. Cậu từng đem chuyện này hỏi Vũ Hàn. Anh rất nghiêm túc nói rằng, người yêu anh đẹp như vậy phải đem giấu đi, không thể bày ra trước mắt bọn sài lang hổ báo, bên ngoài hào nhoáng bóng bẩy bên trong giảo hoạt thối nát được. Vũ Hàn cũng nói giới thượng lưu chẳng có gì tốt, toàn mưu mô thủ đoạn, tham lam d.âm loạn, thế giới giả tạo đó không hợp với cậu, cậu vẫn nên ở nhà thì hơn.

Vậy nên tối nay, trong khi Vũ Hàn ra ngoài dự tiệc chiêu đãi của một nhân vật máu mặt nào đó, thì Hạo Thần nhàm chán nằm ở nhà, nhìn thành phố hoa lệ qua tấm tường kính khổng lồ.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên. Không biết ai tới vào giờ này? Không phải Dương Vũ Hàn vì anh có mật mã mở cửa. Lưu Hạo Thần vừa đi vừa ngờ vực, lầm bầm mắng kẻ đang bấm chuông một cách cực kì mất kiên nhẫn.

Cánh cửa vừa mở ra, bên ngoài là một nhóc con lạ mặt, tuổi tầm mười sáu, mười bảy, đội chiếc mũ lưỡi chai đỏ rực. Nó trừng mắt nhìn Lưu Hạo Thần:

- Anh là ai?

Lưu Hạo Thần trừng mắt nhìn lại:

- Chủ nhân căn nhà này.

Nhóc con hất hàm:

- Nói dối\, anh...

Lưu Hạo Thần trực tiếp đóng sầm cửa lại, không cần đôi co nhiều lời với đồ dở hơi.

Tiếng chuông cửa lại dồn dập vang lên. Lưu Hạo Thần không thèm quan tâm, cho đứng đấy mà bấm đến sáng. Một lúc sau tiếng chuông cũng ngừng, điện thoại của cậu lại đổ chuông. Là Dương Vũ Hàn, tiếng của anh xen lẫn với tiếng ồn ào ở bữa tiệc:

- Dương Huy đến chơi\, em mở cửa cho em ấy vào.

- Dương Huy nào vậy?



- Cậu ấy là em trai anh.

- Ồ\, ra tên nhóc không biết điều ấy là em trai anh.

Phía bên kia vọng lại một tiếng cười khẽ, Dương Vũ Hàn hắng giọng:

- Ừ. Anh sẽ về sớm thôi. Yêu em.

Lưu Hạo Thần lại đi ra mở cửa.

- Cậu là em trai của Dương Vũ Hàn?

Nhóc con kia khoanh tay, cằm nâng lên, bộ dáng thật là ngang ngược.

- Đúng vậy. Còn anh?

- Tôi là bạn trai của anh ta.

Cậu nhóc đưa mắt quét một lượt từ đầu đến chân Lưu Hạo Thần, bĩu môi khinh khỉnh:

- Anh tôi không thể có sở thích tầm thường như thế này được.

Lưu Hạo Thần liền dứt khoát đóng sầm cửa lại một lần nữa.

Cho tới nửa đêm, khi Dương Vũ Hàn tàn tiệc trở về, nhìn thấy trước cửa nhà mình có một đống đen thùi lùi. Nghe tiếng bước chân của anh, đống đen kia ngước đôi mắt đo đỏ lên, sau đó đứng dậy bổ nhào vào lòng anh, dụi dụi:

- Anh Hàn\, sao giờ anh mới về? Em sợ chết đi được.

- Anh gửi cho em mật khẩu nhà rồi mà\, sao không vào.

- Em không dám. Kẻ ở trong đó hung dữ lắm.



Dương Vũ Hàn ôm lưng thằng nhóc vỗ về mấy cái, rồi vừa lôi vừa kéo nó đi mở cửa. Đèn trong nhà đã tắt, chỉ để lại giàn đèn hình sừng hươu tỏa ánh sáng dìu dịu, vẫn đủ để nhìn thấy mọi vật, không gian hoàn toàn yên tĩnh, có lẽ Lưu Hạo Thần đã ngủ. Dương Huy vừa ấm ức vừa tủi thân muốn kể tội cậu với anh, nhưng Dương Vũ Hàn đưa tay lên miệng suỵt một tiếng:

- Có chuyện gì để mai nói. Giờ đi thay đồ rồi đi ngủ đi.

Dương Vũ Hàn chợt nhớ ra nhà mình chỉ có một phòng ngủ, để lừa Lưu Hạo Thần lên giường, anh đem các phòng khác khóa lại, hiện tại những căn phòng ấy đã lâu chưa dọn dẹp, không thể để em trai vào đó ngủ. Còn phòng ngủ của anh và Lưu Hạo Thần, nghĩ tới người yêu đang ngủ say trong căn phòng ấy, đương nhiên Dương Huy không thể ngủ chung với cậu được. Anh vội nói thêm:

- Phòng cho khách có chuột. Đêm nay em ngủ tạm ở sô pha đi. Mai anh cho người đến dọn phòng rồi chuyển vào sau. Để anh đi lấy chăn gối cho em.

Dương Huy ôm lấy cánh tay Dương Vũ Hàn, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh:

- Đêm nay em có thể ngủ cùng anh được không?

Dương Vũ Hàn vỗ vỗ lên bàn tay đang ôm lấy cánh tay mình, dịu dàng nói:

- Không được.

- Tại sao? Em ngủ ở ngoài phòng khách một mình sợ lắm.

Nó nhào vào lòng Dương Vũ Hàn nỉ non, biết rằng anh trai không bao giờ có thể từ chối mình. Quả nhiên, anh vuốt tóc nó, cưng chiều nói:

- Được rồi.

Hai người thay đồ rồi đi ngủ. Sô pha rất lớn nên nằm không quá chật chội. Dương Huy cố ý nép sát vào người Dương Vũ Hàn, tỉ tê kể đủ chuyện với anh. Cho tới khi thấy anh không đáp lời, hơi thở ấm áp đều đều phả ra phía trên đỉnh đầu, lồng ngực rộng lớn phập phồng đều đặn chứng tỏ anh đã ngủ say, nó mới không nói nữa. Tìm một tư thế thoải mái, Dương Huy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Một lúc sau, thấy Dương Huy đã say giấc, Dương Vũ Hàn mới mở mắt ra, nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay nó, trèo ra khỏi ghế sô pha, đắp lại chăn cho em trai rồi tiến về phòng ngủ.

Dương Vũ Hàn giống như một con báo đen, cực kì nhanh nhẹn và nhẹ nhàng leo lên giường ngủ. Ôm lấy thân thể mà mình yêu thích, dụi đầu vào chiếc cổ trắng ngần thơm mùi sữa tắm khiến anh mê mẩn. Lưu Hạo Thần bị nhột mà cựa mình, cáu bẳn phát ra vài tiếng kháng nghị. Dương Vũ Hàn phì cười, cắn nhẹ vào chiếc má càng ngày càng tròn tròn nộn nộn, trắng mềm của người yêu, sau đó trộm hôn khắp khuôn mặt của cậu rồi mới thỏa mãn đi ngủ.

Bên ngoài phòng khách, Dương Huy vẫn chưa hề ngủ, thằng nhóc ngước mắt nhìn chằm chằm chùm đèn hình sừng huơu, trong mắt toàn là lạnh lẽo.