[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 164



---------

Gần một tuần trôi qua mà không có gì mới, và Harry đang dần hết kiên nhẫn.

Harry nằm dài trên chiếc trường kỷ trong Phòng Sinh hoạt, hai tay gối sau đầu và chân gác lên tay vịn. Thường thì cậu sẽ kín đáo hơn, xét đến tầm quan trọng của hình tượng đối với những Slytherin, nhưng đây là một trong những 'ngày tự do', và mọi người đều đang thoải mái ngồi theo nhóm trò chuyện hay chơi trò chơi cùng nhau, một sự thể hiện tính gắn kết hiếm hoi và kì lạ. Nó trông có vẻ là một ngày bình thường đối với những Gryffindor hay Hufflepuff, nhưng học sinh Slytherin hầu hết đều là những máu thuần, và vì vậy đều lớn lên với những luật lệ nghiêm khắc về cách ứng xử khi ở quanh người khác, dù trong tình huống hay hoàn cảnh sống nào.

Nhưng duy trì hình tượng liên tục rất căng thẳng và mệt mỏi, kể cả với những máu thuần cứng nhắc nhất, nên để giữ cho không khí xã hội trong Nhà không trở nên quá căng thẳng, Slughorn khi còn là người đứng đầu nhà Slytherin, đã đưa ra một chính sách không chính thức rằng cứ ba tháng sẽ có một 'ngày tự do' mà những học sinh có thể cư xử thoải mái hơn với nhau mà không bị đánh giá.

Ban đầu Harry không tham gia, cảm thấy có chút lạc lõng và có chút e sợ sự thiếu vắng những luật lệ bình thường, nhưng dần dần cũng tự tìm cách thư giãn trong những ngày này và đến giờ thì đã thực sự thích chúng. Rất thú vị khi quan sát sự thay đổi trong tương tác, ai nói chuyện với ai, nói chuyện về điều gì. Nó cho cậu một góc nhìn mới mẻ về phần con người trong những máu thuần Hắc ám, đặc biệt là những học sinh lớn hơn, những người không hay giao lưu nhưng lại rất cởi mở thậm chí là thân thiện trong những ngày này. Nhưng quan trọng phải nhớ là tất cả học sinh đều muốn trạng thái này là một ngoại lệ thay vì là một luật lệ. Harry nghĩ lí do ai cũng cởi mở và thân thiện vào những lúc như thế này vì một khi ngày hôm đó kết thúc, họ không được cư xử như vậy nữa. 'Những gì xảy ra trong ngày tự do ở lại trong ngày tự do' là luật lệ chính, và những ai nghĩ mình được đối xử khác đi sau đó đã nhanh chóng được nhắc nhở tại sao thời gian đó lại tồn tại. Đương nhiên, những tình bạn và liên minh thỉnh thoảng được gây dựng trong những ngày này, nhưng chỉ là số ít, và cần được chấp thuận từ hai phía. Nếu những kì vọng là đơn phương thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả, và cố gắng ép buộc sẽ trở thành một tội lỗi nặng nề.

Đến giờ, hai Slytherin mà cậu không biết đã đến bắt chuyện với Harry, cả hai đều có câu hỏi về những đồng minh của cậu và một người tò mò về tình bạn với Draco. Harry đã khá thẳng thắn, nói rằng cậu muốn ủng hộ những gia đình Hắc ám vì cậu cảm thấy những gì họ đang trải qua vô cùng bất công và một phần là do lỗi của bản thân, và tình bạn với Draco chỉ là một sự trùng hợp, nhưng cậu vẫn rất quý trọng. Câu trả lời đầu tiên đã khiến cả hai người họ bất ngờ, vì những lí do hiển nhiên; Đứa trẻ Sống sót, hứa hẹn sẽ ủng hộ phe Hắc ám ư? Chỉ nghĩ thôi cũng thấy kì lạ, và học sinh đầu tiên không tin tưởng lắm. Tuy nhiên, cậu nhóc thứ hai, một học sinh năm tư đã có mặt trong vụ việc của Draco và Pansy, đã trông khá ấn tượng, và thậm chí còn nói rằng mình quan tâm đến việc trở thành một đồng minh của Harry nếu cậu thật sự nghiêm túc về việc giúp đỡ gia đình của cậu ta trong tương lai. Cậu ta cũng hiểu rằng Harry đã có được sự ủng hộ của hầu hết các học sinh năm nhất, rất nhiều trong số đó đến từ những gia tộc vô cùng quyền lực, nên những lời nói của Harry không thể bị xem nhẹ. Học sinh đó rời đi với một lời đề nghị trò chuyện thêm sau, nếu Harry cần đến sự hỗ trợ của cậu ta, và Harry hoàn toàn vui vẻ nhận lời nếu cần thiết. Dù thế nào thì cậu cũng rất đánh giá cao thiện chí ấy.

Nhưng Harry đã rảnh rỗi vài tiếng đồng hồ rồi, và cậu đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề với Nott, Smith, và sự định kiến nói chung hướng đến những phù thuỷ Hắc ám.

Điều khiến cậu bận tâm nhất là tình huống này mang đầy vẻ đạo đức giả. Nếu Smith chỉ gây ra chuyện này vì sự ngu ngốc của mình thì lại là việc khác, nhưng Harry cho rằng động cơ của cậu ta đến từ sự kết hợp vặn vẹo giữa khát vọng trả thù và chính nghĩa. Ít có thứ gì khiến Harry khó chịu hơn thứ công lý giả tạo, khi có người tự nhận mình có đạo đức hơn những người khác và sử dụng nó làm cái cớ để tổn thương họ.

Một mặt, cậu có thể dễ dàng tưởng tượng ra việc Weasley và những học sinh năm ba đủ ngốc nghếch để bị kéo vào chuyện này mà không hoàn toàn hiểu được tình hình. Nếu không thì sẽ không hợp lí khi họ sẽ nghe theo lời một học sinh năm nhất. Nhưng Harry biết tính cách của Smith khá rõ, đã quan sát đủ để biết cậu ta là loại người gì.

Theo ý kiến của Harry, Smith là một thứ mục ruỗng, từ trong ra ngoài. Cậu ta không chỉ là một kẻ bắt nạt, nhưng cậu ta cũng đủ thông minh để gây ra thương tổn thực sự, cả về ngắn hạn và lâu dài. Tệ hơn nữa, cậu ta ảo tưởng rằng việc mình làm vậy là đúng đắn.

Harry biết chính xác Smith đã lên kế hoạch gì với việc tấn công Nott. Lôi kéo một nhóm học sinh ở Nhà khác để giúp cậu ta, hai người lớn tuổi hơn, để khiến nó trông có vẻ là sự đoàn kết của những học sinh khác chống lại những Slytherin xấu xa. Nếu những Slytherin chống trả lại, nó sẽ không chỉ là sự tấn công đối với Smith và ba học sinh kia, mà còn là với tất cả những Nhà còn lại. Không một Slytherin nào muốn gây chiến với những phe khác nếu có thể, và hầu hết giáo viên đều sẽ chọn tin tưởng những học sinh trong Nhà của họ hơn là Nhà Slytherin đơn độc.

Nó là một chiến thuật thông minh – nếu phải nói là đơn giản, và nó có lẽ sẽ có tác dụng với bất cứ nhóm học sinh nào khác, nhưng Smith đã chọn sai mục tiêu. Vì những học sinh năm nhất của Slytherin bao gồm Draco và Pansy, chưa kể đến Harry.

Smith sẽ bị tiêu diệt, và Hary cũng chẳng thương cảm cho cậu ta chút nào đâu.

Draco và Pansy muốn hành hạ tất cả bọn họ, nhưng Harry biết làm vậy chỉ thêm mắc bẫy của Smith; kể cả nếu họ không để lại chứng cứ, sẽ quá hiển nhiên là do những Slytherin, và tất cả mọi người sẽ bị ảnh hưởng. Cậu chỉ không biết đặt vấn đề như thế nào khi hai người họ chú tâm vào cách thức trả thù của riêng mình đến vậy. Việc lên kế hoạch đã đủ lâu để Harry có thể nghe ra việc họ định làm dù không ai tiết lộ gì cho cậu biết.

Draco và Pansy cực kì kĩ lưỡng, cậu phải công nhận là vậy. Cậu chỉ không nghĩ như vậy là đủ, vừa để bảo vệ bản thân cũng như để trả thù.

Blaise đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, nhìn tư thế nằm trên ghế của Harry đầy ranh mãnh. "Không phiền nếu tôi ngồi cùng chứ?"

Harry nhổm dậy, đặt tay lên lưng dựa ghế để lấy đà. "Ồ, xin lỗi, để tôi..."

Nhưng trước khi cậu kịp bỏ chân xuống khỏi tay vịn, Blaise đưa tay ra và nắm lấy cẳng chân cậu, lách người ngồi xuống rồi đặt chúng lên đùi mình, thành công tự giam mình lại bằng người Harry.

Harry nhìn cậu ta từ tư thế nửa ngồi của mình, có chút giật mình trước hành động không ngờ này. Hành vi như thế này chắc chắn là không bình thường, kể cả là trong ngày tự do, nhưng dù sao đây cũng là Blaise mà. 

Blaise luôn tận hưởng việc trêu chọc Harry, nhưng gần đây cậu ta đang dần chuyển sang tán tỉnh. Chạm vào cánh tay cậu, một cái nhếch mép, gọi cậu là 'cục cưng', rồi 'thân ái', rồi lại 'xinh xắn'. Mọi thứ bắt đầu khiến Harry bối rối; cậu chưa bao giờ bị tán tỉnh, và chắc chắn là chưa từng bởi ai thu hút như Blaise. Không hẳn là cậu thấy phiền phức, chỉ là không biết phải phản ứng thế nào.

Trong vài tháng đầu quen biết Blaise, Harry cảm thấy như cậu ta chỉ thích trêu chọc cậu, thích thú với việc sử dụng sự không thoải mái của Harry với những lời khen ngợi và sự chú ý, hoặc có lẽ là một cách thể hiện quyền lực mà Harry không hiểu lắm. Nhưng khi Harry hiểu thêm về cậu ta, cậu bắt đầu nhận ra rằng Blaise không thực sự làm điều đó để gây phiền hà cho Harry, hay để tìm kiếm một lợi thế nào đó như cậu đã nghĩ. Sự nhận thức đó đến từ cách mà cậu ta luôn cẩn thận về lời nói của mình, cách Blaise luôn chắc chắn Harry không quá khó chịu với trò đùa của mình, cách mà cậu ta luôn làm thế ở nơi riêng tư hoặc ít nhất là trong nhóm bạn thân thiết của họ. Dù nó là do Blaise đang hiểu cậu hơn, hay là do Harry đang dần làm quen, một việc bắt đầu gần như là bắt nạt đã bằng một cách nào đó trở thành một trò chơi giữa họ, một trò chơi mà Harry tạm thời chưa tìm được cách để thắng cuộc. Lại phải nói, cậu cũng không biết Blaise đạt được gì từ chuyện này, mục đích của cậu ta là gì. Cậu ta không chống lại Harry, chỉ là..?

Chính xác là gì, Harry cũng không biết. Vì Blaise không hề có hứng thú gì với chuyện tình cảm, điều đó thì cậu có thể chắc chắn. Cậu ta chưa bao giờ thể hiện hứng thú với việc hẹn hò, như Harry đã thấy, dù đứng trước sự theo đuổi của nhiều học sinh khác, nên kết quả của trò tán tỉnh này vẫn còn là một ẩn số. Dù với sự bối rối của Harry, Blaise chưa từng làm điều gì thực sự khiến Harry không thoải mái, nên cậu cũng không có vấn đề gì.

Blaise ném cho Harry một cái nhếch mép. "Cậu đang nghĩ gì thế?" cậu ta hỏi, tay vỗ nhẹ lên đầu gối cậu. Harry bĩu môi, rút chân mình lại, nhưng Blaise nắm lấy mắt cá chân cậu và kéo nó về trên đùi mình. "Thôi nào, cục cưng, nói cho tôi biết điều gì đang khiến cậu bận tâm đi."

"Chỉ đang nghĩ về Nott thôi. Việc bọn họ làm khiến tôi rất bận tâm, đặc biệt là khi biết nó cũng xảy ra với những học sinh khác," cuối cùng Harry nói, hai tay khoanh lại trước ngực. Blaise thắng vòng này. "Tôi biết Pansy và Draco muốn trả thù bằng bạo lực, và thường thì tôi sẽ tán thành, nhưng nó chỉ giải quyết được triệu chứng thôi, chứ không phải bản thân căn bệnh."

Blaise nhún vai. "Với bệnh nan y, có những lúc chúng ta chỉ có thể chữa trị được triệu chứng."

Harry lấy đầu gối huých cậu ta. "Có lẽ sự định kiến đối với phe Hắc ám nói chung là căn bệnh nan y, nhưng trong trường hợp này, có một khối u cụ thể mà chúng ta có thể cắt bỏ. Chúng ta chỉ cần cẩn thận để nó không di căn thôi."

Blaise chớp mắt. "Được rồi, tôi không hiểu lắm."

"Nếu ta không cẩn thận với cách loại bỏ Smith, căn bệnh ung thư sẽ lan ra khắp ngôi trường," Harry giải thích, gạt tay Blaise đang vỗ lên đầu gối mình ra. "Dừng lại đi. Bây giờ nó chưa quá tồi tệ; chuyện xảy ra với Nott là tệ nhất cho đến giờ chúng ta thấy. Nhưng nếu những việc như thế này xảy ra và chúng ta trả đũa một cách sai lầm? Cả ngôi trường sẽ chống lại chúng ta."

"Bọn họ đã như thế sẵn rồi."

"Cậu không hiểu rồi," Harry nói tiếp, nhìn thẳng vào Blaise. "Nếu chúng ta làm sai, họ sẽ càng thêm thù địch hơn. Nhưng nếu làm đúng, họ sẽ không chỉ quay lưng lại với Smith, mà một số người thậm chí sẽ bắt đầu đứng về phía chúng ta. Tại sao phải thắng một cuộc chiến đấu khi ta có thể thắng cả cuộc chiến tranh chứ?"

Blaise nhìn cậu với đôi mắt mở to. Rồi một nụ cười của thú săn mồi hiện lên trên khuôn mặt cậu ta. "Cậu đã có kế hoạch rồi chứ?"

Harry chỉ tay về chỗ Draco và Pansy đang túm tụm với nhau. "Chỉ khi hai người họ cho phép. Tôi không muốn cản trở đâu."

Blaise đảo mắt. "Tôi sẽ xem mình có thể làm gì. Kế hoạch của họ có thể mang đến kết quả ngắn hạn, nhưng điều cậu gợi ý nghe tốt hơn nhiều trong một thời gian dài," cậu ta liếc nhìn sang Draco và Pansy. "Hơn nữa, tôi đã luôn muốn xem cậu có thể làm được những gì."

Harry thở dài. "Có lẽ cậu sắp đạt được mong muốn rồi."

"Tốt."

"...trừ việc cậu không thể đi cùng chúng tôi, rất tiếc." Harry đáp, nhếch mép trước vẻ chán nản của Blaise. "Bọn họ có bốn người, và nếu chúng ta cũng đến với bốn người, họ sẽ cảm thấy chúng ta đang cố gắng gây chiến. Tôi cần Smith nghĩ rằng họ có lợi thế hơn."

Blaise thở dài bất lực. "Những điều hi sinh tôi làm vì cậu."

Harry lấy chân chọc cậu ta. "Ôi đứa bé đáng thương," cậu an ủi đầy châm chọc, "Tôi sẽ kể cho cậu sau khi xong việc."

"Nên thế," Blaise giả vờ đe doạ, rồi quay đi. "Draco, Pansy, Harry có điều muốn gợi ý."

Họ quay sang nhìn cậu đầy dò xét. Harry giơ hai tay lên đầu hàng.

"Mình biết hai cậu đã lên kế hoạch cho cái chết của Smith được một khoảng thời gian rồi --"

"Đừng có nói to thế chứ, Potter, cậu sẽ khiến chúng ta gặp rắc rối đấy."

"—nhưng nếu như, thay vì các cậu là người làm điều đó--"

"Merlin, Potter. Cậu có nghe tôi nói không thế?"

"—chúng ta để cả trường là người hành quyết thì sao?"

--------

Hint cứ nhiều thế này chắc phải đổi cp đến nơi :v