*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Soo
Beta: Agehakun
Thẩm Ngôn Án và các nhân viên trong công ty đã sớm ăn chơi hưởng thụ mấy ngày ở Maldives rồi. Anh để bọn họ tự sắp xếp hành trình, toàn bộ đều được kết toán vào sổ sách của công ty, muốn cho bọn họ chơi thỏa thuê.
Nước ngoài khá thoáng, chỉ cần hai người vừa mắt nhau thì có thể đi thuê phòng ngay lập tức, xong việc cũng không cần chịu trách nhiệm gì, bị từ chối cũng không xấu hổ. Cho dù không có ý kia, người phục vụ cũng chỉ tiếc vì mình không thể trải qua một đêm đẹp với Thẩm Ngôn Án, nhưng cũng sẽ không dây dưa tiếp.Hai bên cùng nở nụ cười lam quen, kết một mối duyên cạn.
Dạ Quyết nếm thử một hớp đồ uống ở đây, sau đó để xuống đầy ghét bỏ. Cái này kém xa so với nước tuyết hòa tan rồi vận chuyển qua bằng đường hàng không của nhà hắn!
Thẩm Ngôn Sầm vốn không hề biết trong lòng Dạ Quyết đang nghĩ gì nên vẫn uống đến ngon lành. Dạ Quyết thì lại tưởng biểu cảm hưởng thụ kia là đang cố giả vờ, hắn duỗi tay cướp cốc của Thẩm Ngôn Án, đặt mạnh nó lên bàn: “Đừng uống nữa! Anh không cần phải đối xử với mình như vậy!”Ba, hai, một.
“???” Nói chuyện thì nói, cướp cốc của tôi làm cái mọe gì?
Thẩm Ngôn Án rất muốn nhéo tai Dạ Quyết mắng to, nhưng anh không thể làm vậy. Thẩm Ngôn Án đan tay vào nhau, để trước người, hai chân vắt chéo, cử động nhìn như bình thản trước sóng dữ, nhưng thật ra trong lòng anh đang điên cuồng bất lực: “Tô Sầm có gì không tốt ư? Sao anh cứ phải tới tìm tôi vậy?”“Đương nhiên là tới tìm bé mèo hoang chạy lạc của tôi rồi.”
“Cô ấy xinh đẹp, bằng cấp cao, giới tính nữ, dáng đẹp, tính cách dễ ở chung…” – Thẩm Ngôn Án ra rả nêu ra một loạt các ưu điểm của Tô Sầm, anh không hề bịa, tất cả những gì nói ra đều là hình tượng của Tô Sầm trong cảm nhận của anh. Nếu anh không phải người đồng tính thì chắc chắn sẽ thích cô gái này.
Đây là nữ chính của hắn đó, mẹ nó mình nào dám. Lời vừa đến bên miệng, Thẩm Ngôn Án lại nghĩ ra một biện pháp hay. Chẳng qua bây giờ Dạ Quyết đang cảm thấy chơi anh vui thôi, nếu mình tranh giành phụ nữ với hắn, dựa vào dục vọng chiếm hữu của hắn, chắc chắn sẽ càng tập trung tinh lực lên Tô Sầm hơn. Chỉ cần hắn chú ý đến thì sẽ không sợ không hấp dẫn được!
Dạ Quyết thấy anh để ý Tô Sầm đến thế, trong lòng như bị thứ gì đó chặn lại, hắn gộp chung cảm giác này với sự khó chịu do thái độ của Thẩm Ngôn Án với mình. Người Dạ Quyết ngả về sau, tựa lưng vào ghế dựa, đặt một tay trên ghế, hắn chống cằm, trông kiêu ngạo và thiếu đòn nhưng lại vô cùng tự tin, nói: “Ồ, thấy anh để ý người phụ nữ này như vậy, thì đồng ý một ít yêu cầu nho nhỏ của tôi vì cô ta cũng không quá mức lắm nhỉ? Nếu không đồng ý. Anh có tin rằng tôi có thể đối phó một người phụ nữ cực kỳ dễ dàng cho dù là dưới trướng anh không?”Hệ thống muốn hỏi tiếp, nhưng Thẩm Ngôn Án không trả lời.
Anh tự thấy mình là một người đàn ông bình thường, có dục vọng, muốn được “giải tỏa”. Vốn chỉ muốn yên ổn phóng khoáng trải qua quãng đời còn lại trong sách, nhưng hiếm khi có dịp gặp được một người đàn ông có cơ thể hợp ý đến vậy, dù sao cũng không cần chịu trách nhiệm, còn bận tâm chi nữa.
“Ôi, anh đẹp trai, em có thể ngồi thử ở ghế phụ của anh không?” – Người nói là gái xinh Âu Mỹ điển hình, dáng người cao gầy nóng bỏng, đôi mắt quyến rũ khẽ chớp.
Ở nước ngoài, Thẩm Ngôn Án lái một chiếc Lamborghini* mui trần màu đỏ rượu, phô trương gây chú ý. Bây giờ dừng tại ven đường, xe đẹp trai xinh, đương nhiên sẽ thu hút người khác.
*Xe Lamborghini (bấm vào để xem ảnh)
“Xin lỗi, tôi còn có việc gấp phải làm, không thể mời người đẹp lên xe được.” – Thẩm Ngôn Án dùng lời nói dịu dàng từ chối một cuộc gặp gỡ kiều diễm.
“Rất đã.” – Tài xế xuống xe tháo kính râm, để lộ ra gương mặt trắng nõn, môi mỏng khẽ cong, mang theo tinh thần phấn chấn và kiêu ngạo thường thấy ở những cậu trai trẻ. Trong mắt cậu ta như phản chiếu cả dải ngân hà rực rỡ, chỉ liếc mắt một cái đã khiến cho người ta cảm tưởng như trông thấy vì sao trong mắt cậu.Hệ thống đã lâu không lên tiếng bỗng hỏi: “Không phải anh muốn tránh xa hắn sao, sao lại đáp ứng rồi.”
Mấy ngày sau đó của Thẩm Ngôn Án trôi qua cực kỳ không được tự nhiên, đến chỗ nào cũng có Dạ Quyết đang dùng đôi mắt nặng nề nhìn anh chòng chọc, khiến anh không chơi vui nổi. Nhưng anh không thể nói gì Dạ Quyết hết, vì hắn cũng không làm phiền đến anh, chỉ nhìn thôi. Thẩm Ngôn Án chơi không thoải mái, không đến hai ngày đã về thành phố B, đúng lúc Tô Sầm đang muốn nhờ anh chỉ bảo vài vấn đề, vì vậy anh bèn hẹn cô đến Cửu Trùng Thiên ăn cơm.“Tôi…”“Sao anh lại biết cậu ta là…?”
Thẩm Ngôn Án ung dung tới muộn, anh cười nhận lỗi với Tô Sầm, sau đó ngồi xuống: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Hai người vui vẻ nói chuyện với nhau, Thẩm Ngôn Án khá thích ở quanh Tô Sầm, bởi vì khi ở trước mặt những người khác anh phải duy trì hình tượng. Nhưng với Tô Sầm thì ngay từ đầu hình tượng cũng đã bị hủy rồi, không ở trong phạm vi cần suy xét nữa, cho nên anh có thể dùng bản tính để ở chung với cô, vả lại, anh còn phải vươn tay giúp đỡ Tô Sầm nữa.“Thẩm Ngôn Án.”
Trước khi Tô thị bị chiếm mất, thỉnh thoảng Tô Sầm cũng sẽ tới Cửu Trùng Thiên ăn cơm, đồ ăn ở đây ngon đến không có gì để bàn. Sau khi dùng cơm xong, đến món tráng miệng hai người mới bắt đầu nói đến chủ đề nhẹ nhàng hơn.
“Tôi đã hiểu rồi, không hổ là anh.” – Tô Sầm nâng ly rượu mời Thẩm Ngôn Án.
Khi người đàn ông đối diện dịu giọng giải thích cho cô lĩnh vực mà anh am hiểu thật sự mê người quá mức. Tô Sầm cảm ơn từ tận đáy lòng, cũng càng thêm kính nể anh, thiện cảm đối với Thẩm Ngôn Án tăng gấp bội, chỉ là Thẩm Ngôn Án không biết mà thôi.