Sáng hôm sau.Lần này có sự thay đổi mới, tôi không còn nhìn thấy bóngdáng Nguyễn Minh Tề đối diện nữa, vậy cũng tốt, đỡ cho sau này cậu ta tiếp taynữ chính mà hại tôi. Tốt nhất là đừng để tôi thấy cậu ta!Vẫn như hôm qua chúng tôi lại đến lớp 12A1 học ‘ké’ môn Toántiếp, vì hai ngày sau là đến kỳ thi giáo viên dạy giỏi rồi. Nhìn biểu hiện củanam chính và ngày trước với Nguyễn Nam Phong hình như có hơi dè dặt một chút,tôi liếc về Nguyễn Nam Phong đang ngồi trong lớp mà thầm nghĩ:“ Cậu ta sẽ không phải kẻ bắt nạt nam chính đâu nhĩ,nhìn saocũng không thấy giống lắm “Moah hỏi tôi:“ Có cần điều tra không ký chủ?”Tôi dời ánh mắt đi quả quyết mà nói:“ Thôi không cần đâu “Quan hệ của bọn họ là gì thì tôi không quan tâm lắm, thứ tôiquan tâm là hoàn nhiệm vụ mà thôi.Hai ngày sau liền đến cuộc thi giáo viên dạy giỏi của côToán.Ban lãnh đạo trường đến xem cô giảng dạy học sinh, đánh giámột chút về chất lượng giảng dạy của giáo viên ở đây. Trong quá trình cô dự thimọi thứ đều diễn ra suôn sẽ, các học sinh đều phối hợp với cô rất tốt. Điều nàylàm lãnh đạo vô dùng đồng thuận cách giảng dạy của cô Toán, thời gian dự thicũng như thời gian dạy một tiết học vậy, chuyện reo hết tiết.Sau khi tiễn lãnh đạo đi cô Toán cùng hài lòng mà cảm ơn lớp12A1 và cả hai chúng tôi, nhờ vậy mà chúng tôi đã được cô ấy cho miễn phí haingày không bài tập, đây đúng kà một điều vô cùng hạnh phúc mà.Một ngày mới lại đến.Thời gian gần kề cho kì thi tốt nghiệp mới đó đã trôi qua mộttháng rồi, trong những ngày này học sinh luôn cố găng ra sức mà luyện đề để cóthể có thể thi được kết quả tốt nhất. Tôi cũng không ngoại lệ, dù chỉ tạm trúvào cơ thể Lưu Ánh nên cũng phải học thay cô ấy, và đặc biệt là sự kiện tai nạnkhiến cô ấy không thi được. Tôi có một linh cảm là nó chắc chắn sẽ xảy ra, cũngnhư bệnh tim của Lưu Ánh vậy. Từ đây đến này đó, thì tôi cần phải có kế hoạchthật kỹ lưỡng mới được.Tôi ngồi trong lớp học nghỉ trưa mà trao đổi với Moah:“ Hiện tại điểm của chị là bao nhiêu?”Moah kiểm tra hệ thống và báo lại tôi:“ Hiện tại là 30 điểm ạ, chủ yếu là lấy từ nam chính “Mới 30 điểm thôi à, tôi nhận thấy hình như tiến độ thu thậpđiểm của tôi có chút chậm lại.“ Báo cáo tình hình nữ chính đi”“ Vâng ạ, ngoài nam chính ra thì nữ chính dạo này cũng thườngxuyên tiếp xúc với Nguyễn Minh Tề, ba người bọn họ thường hay đi ăn hoặc đếnthư viện trong trấn”“ Có khi đến nhà Trần Thiên Thành chơi nữa.”Đây đều là những việc như kiếp trước, không có gì mới mẻhơn.Tôi hỏi với giọng lười biếng:“ Bọn họ hay đến đâu nhất “.Moah đáp:“ Là quán ăn ven đường trước cổng trường. Bọn học thường hayđến đó ăn lắm, mặc dù tên nam chính đó mắc bệnh sạch sẽ nhưng cũng ăn cho nữchính vui.”Tôi cười trong lòng. Cái này chính là yêu mọi thứ vì ngườimình yêu đây mà.Tiếng chuông vang lên, nhưng không phải vào học mà tiết lầnnày là tiết sinh hoạt lớp. Thầy chủ nhiệm thay thế của lớp tôi bước vào, giọngdõng dạc mà nói:“ Ổn định vị trí nào, có thông báo cho các em đây.”Moi người trong lớp giữ trật tự mà lắng nghe thông báo đấy.Thầy ấy nói tiếp:“ Chủ nhật tuần này, nhà trường sẽ tổ chức một hoạt động vănnghệ, chủ yếu để các em giải trí và bớt căn thẳng cho kỳ thì sắp đến mà thôi.”“ Hoạt động này không bắt buộc tham gia, nhưng thầy khuyếnkhích các em nên tham gia đôi lúc cũng phải cho trí não của chúng ta nghĩngơi.”“ Đây là giấy tham gia trình diễn văn nghệ, bạn nào muốn cóthể điền thông tin và nộp lại cho thầy”Nói xong, thầy đưa xấp giấy đăng ký cho Nguyễn Nam Phong đểcậu ta phát đến cho từng bạn.“ Hai ngày sau là hạn cuối đăng ký, đừng quên đấy. Giờ vẫncòn thời gian, cả lớp có thể sinh hoạt nhưng chỉ tại chỗ mà thôi.”Tôi cầm tờ giấy đăng ký mà suy nghĩ, kiếp trước Lưu Ánhkhông có hứng thú với nó nên cô ấy không tham gia, còn nữ chính, cô ta đăng kývà trình diễn bằng một bài hát khiến đám nam sinh trong trường ai nấy đều thíchcô ta. Không những vậy, còn làm tăng độ hảo cảm của nam chính dành cho cô ta nữa,đúng là một mũi tên trúng hai đích.Lan Thanh bàn trên xoay lại mà hỏi tôi:“ Có định tham gia không?”Tôi đáp:“ Chắc là có. Lan Thanh định trình diễn văn nghệ à?”Lan Thành cười ngại ngùng mà đáp:“ Định trình diễn một bài hát mà thôi ““ Cũng tốt đấy”Lan Thanh suy nghĩ gì đấy rồi nói thêm:“ Nhưng như vậy cũng quá đơn điệu rồi, nếu như có ai đó đànkhi tui hát thì sẽ hay hơn “Đàn sao, đúng lúc thật. Lưu Ánh thật ra cũng biết chơi đàn,không những vậy cô ấy còn từng đoạt giải âm nhạc cấp thành phố nữa. Sau khi về quê thì lại không còn chơi,nhưng chắc đàn một bài hát cũng không khó lắm.“ Nếu bà không chê tui có thể đàn cho bà”Lan Thành nghe vậy có chút king ngạc mà hỏi:“ Bà biết chơi đàn nữa sao! Giỏi quá!”“ Cũng bình thường thôi, không có gì đặc sắc cả nhưng mà nhàtui không có đàn “Này là sự thật, mà nếu giờ mua đàn thì cũng không có kịp chobuổi diễn tập nữa.Lan Thanh có chút hụt hẫn, giọng rầu rĩ mà nói:“ Tiếc quá, nhà tui cũng không có”Ở một trấn nhỏ thôn quê như vậy, rất hiếm khi có nhà nào đầutư cho con mình học đàn, vì họ cảm thấy những điều đấy là vô bổ và lãng phí tiềnbạc. Một cây đàn mua về có thể hơn vài triệu chưa tính phí đặt và giao về.Mà nếu mượn đàn ở trường thì cũng không được, vì nhà trườngsợ học sinh sẽ làm hư, không ai dám đảm bảo sẽ đền lại cho trường cả.Cô bạn dãy kế bên nghe vậy mà nói:“ Hay các cậu hỏi lớp trưởng đi, nhà lớp trưởng có đàn đấy.Lâu lâu tớ đi ngang qua nghe tiếng đàn từ trong nhà cậu ấy.”Lan Thanh nghe vậy mà tràn trề sức sống trở lại:“ Cảm ơn bà, tui sẽ đến hỏi thử “Vừa dứt lòi thì liền đứng dậy, chạy nhanh về phía bàn củaNguyễn Nam Phong mà hỏi. Cô bé này đúng là làm chuyện gì cũng gấp gáp, có thể đểlát về hỏi cũng được mà.Tôi không nghe bọn họ nói gì nhưng nhìn biểu cảm củaNguyễn Nam Phong thì đoán chắc cậu ta đồng ý lời thỉnh cầu của Lan Thanh. Vì cậuta nhìn về phía tôi mà gật đầu.