Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 92



Edit: Dưa Hấu

---

'Đó là mẫu đàn ông mà Edith Riegelhoff để mắt đến. Chết tiệt!'

Người đàn ông này hẳn phải cảm động biết bao khi nhận được nụ cười quyến rũ và cái vỗ nhẹ vào lưng từ một người phụ nữ mà anh ta chưa bao giờ dám nhìn đến.

Fred Sicily gần như trở thành con chó của Edith.

Anh ta cung cấp cho cô ấy mọi thông tin anh ta có về dự án đường sắt.

Anh ta còn tặng cô ấy rất nhiều quà.

Nhưng ngay khi Edith có đủ thông tin cô ấy cần, cô ấy liền cắt đứt liên lạc với anh ta.

Fred, người rơi vào bể tình như tên nghiện ma túy, gần như đã phát điên, anh ta bám theo cô ấy khắp nơi, khăng khăng đòi tình yêu của mình.

'Sau đó anh ta bị đuổi xuống điền trang theo lệnh của Tử tước Sicily...... nhưng tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?'

Tôi cố gắng bình tĩnh hỏi, mặc dù cả người tôi đang run rẩy, "Tôi nghe nói anh đã xuống điền trang, anh đã quay lại khi nào thế?"

"Anh mới hết quản chế cách đây không lâu, cha anh đã để anh đi vì anh giả vờ tôi đã quên em trước mặt ông ấy. Nếu biết có chuyện này, anh đã nói dối rằng anh đã quên em sớm hơn rồi. Haha."

Điều này không ổn chút nào.

"Tôi e rằng hiện tại tôi hơi bận, nhưng nếu anh có điều gì muốn nói, hãy gửi yêu cầu ghé thăm dinh thự Ludwig. Vậy, tạm biệt nhé."

Tôi mỉm cười và cố gắng đi ngang qua anh ta.

"Anh đã gửi yêu cầu ghé thăm nhiều lần nhưng đều bị từ chối."

Cánh tay tôi bị tóm lấy và một giọng nói cộc cằn vang lên ngay bên cạnh tôi.

"Buông tôi ra!"

"Anh không muốn, Edith. Lần này anh sẽ không buông em ra đâu."

"Áa!"

Tôi hét lên, ngay khi nhận thấy anh ta chuẩn bị làm điều gì đó nguy hiểm với tôi.

Có vài người đang đến và đi qua trước mặt tôi, có thể ai đó sẽ thấy điều này.

Và tôi đã giao tiếp bằng mắt với một người đàn ông nhìn về hướng này.

"Giúp tôi!"

Nhưng ngay khi tôi hét lên, Fred đã đưa tay bịt miệng tôi lại, và người đàn ông đã giao tiếp bằng mắt với tôi đã quay đi và đi tiếp.

Cho dù không phải anh ta, thì không thể nào tiếng hét của tôi không vang đến tận ngoài kia, nhưng không có lấy một ai nhìn về phía này.

'C-cái gì? Không thể nào, tác giả lại can thiệp nữa à?'

Tôi hét lên bối rối, cố gắng gỡ tay Fred ra.

Nhưng Fred rất ân cần giải thích tại sao không ai chú ý đến tôi.

"Đừng bao giờ can thiệp đến những chuyện diễn ra trong ngõ, đó là luật bất thành văn của đất nước này. Haha."

Cái quái gì vậy!

Nhưng rồi ký ức của Edith chợt lóe lên về một lời khuyên tương tự.

"Nếu tiểu thư đang đi bộ trên phố và nhìn thấy điều gì đó đang diễn ra trong con hẻm chứ không phải trên đường phố chính thì đừng can thiệp vào."

"Tại sao?"

"Bởi vì cho dù tiểu thư bỏ đi, tiểu thư cũng không phải chịu trách nhiệm về việc đó và đó cũng không phải việc của tiểu thư. Đừng cố đánh bóng tên tuổi bằng cách can thiệp vào."

Có vẻ như một gia sư hay ai đó tương tự đã nói với cô điều đó khi cô còn nhỏ.

'Tại sao bây giờ tôi mới nhớ đến điều này?!'

Nếu biết được điều này ngay từ đầu, tôi đã không đến con hẻm tồi tàn này mà không có người hộ tống!

Và sau đó, Fred áp chế cơ thể đang vùng vẫy của tôi bằng một lực đáng sợ rồi kéo tôi đến nơi nào đó trong con hẻm.

Không ai ngăn cản anh ta lại, kể cả khi họ thấy tôi đang giãy giụa.

'An ninh của thủ đô của đế quốc sao có thể kém như vậy?'

Nếu tôi có thể nguyên vẹn đến Ryzen với Killian, tôi sẽ dùng toàn bộ sức mạnh của mình để nâng cao an ninh bảo vệ của Ryzen! Tôi thề!

Nhưng những suy nghĩ đó không giúp được gì cho tôi trong hoàn cảnh này.

Cho dù Edith khỏe hơn Choi Soo Na ở kiếp trước thì tôi cũng không thể cản được sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành khi đang mặc một bộ váy cồng kềnh.

Tôi đá vào cẳng chân của Fred và giãy ra, nhưng hắn ta dễ dàng hất tôi xuống và đẩy tôi vào một ngôi nhà trống cuối hẻm.

Hắn ta khóa cửa ngôi nhà lại và chặn nó bằng vật gì đó như chiếc ghế, xong hắn ta quay về phía tôi.

"Anh nhớ em, Edith."

"Ha ha, anh đang bắt cóc tôi sao?"

"Câu trả lời của em sẽ quyết định đó là một vụ bắt cóc, yêu đương hay là một vụ giết người."

Từ 'giết người' khiến đầu óc tôi quay cuồng, nhưng tôi nhanh chóng tập trung vào thực tế là hắn ta đã có sẵn lựa chọn khác trong đầu.

'Hừm, điều đó có nghĩa là vẫn còn có thể thuyết phục.'

Tôi nhớ đến công việc bán thời gian của mình ở tổng đài chăm sóc khách hàng kiếp trước.

Đủ loại người dở hơi gọi đến, nhưng hầu hết họ sẽ bình tĩnh lại nếu mình cũng bình tĩnh lắng nghe và thông cảm với họ.

Tất nhiên, cũng có một số người gọi điện chỉ để xả stress, nhưng tôi cầu nguyện Fred không phải là loại tệ nhất.

"Fred. Tôi đã làm cái quái gì khiến anh xuất hiện sau ngần ấy năm, bắt cóc tôi và nói những điều đáng sợ như thế?"

Tôi nhướng mày và nghe như sắp khóc, còn Fred thì có vẻ bối rối gãi gãi sau đầu.

"Anh-anh xin lỗi. Anh chỉ là quá háo hức khi được gặp em mà không nhận ra..."

Tôi ngửi thấy mùi kỳ lạ trong lời nói của hắn ta.

Ngẫm lại thì, lần đầu tiên nhìn thấy tôi, hắn ta đã rất ngạc nhiên và nói: "Em thực sự ở đây". Cứ như thể ai đó đã tiết lộ vị trí của tôi cho hắn ta.

"Có ai nói với anh rằng anh có thể gặp tôi ở đây không?"

"Ồ, không hẳn, anh chỉ tình cờ nghe được thôi."

"......Ở đâu?"

"À, hôm nọ chị gái anh tổ chức tiệc trà tại dinh thự và anh đã nghe thấy ai đó nói điều gì đó."

"Anh mong đợi tôi ở đây à?"

Fred ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng đó thực sự là một câu chuyện kỳ lạ.

Tôi mới chỉ quyết định đi chơi ở phố Le-Belle Marie hai ngày trước. Tại sao điều đó lại được tiết lộ tại một bữa tiệc trà diễn vào trưa cùng ngày?

'Trừ khi người đưa ra lời đề nghị đã thông báo trước cho họ...'

Ý nghĩ đó làm tôi rùng mình hơn cả sự hiện diện của Fred trước mặt tôi.

"Fred, anh có nhớ ai đã nói với anh điều đó không?"

"Tại sao? Nó có quan trọng không?"

"Có, nó có."

"Vậy thì em nên trả tiền cho anh để biết thông tin đó. Đó không phải là cách làm việc của em sao?" Fred cười khẩy.

Da gà tôi lại dâng lên đỉnh đầu, nhưng tôi nghiến chặt răng hàm và giữ nó lại.

"Fred, đây là một tội ác. Không phải anh là người thừa kế chính thống của Tử tước Sicily sao? Anh nghĩ thử xem anh đã khiến thanh danh gia tộc ô nhục đến mức nào khi phạm tội thế này!"

"Em nói y hệt cha anh, nhưng anh không phải là người coi trọng nghĩa vụ gia đình. Thực ra, anh thậm chí còn không biết điều đó cho đến khi gặp em......"

Khi nói đến đây, anh ta rút một con dao găm từ thắt lưng ra.

"Hóa ra anh là người theo chủ nghĩa lãng mạn, sống để yêu và chết vì yêu."

"C-cái gì?"

"Trên chuyến xe trở về thủ đô, anh phát hiện ra anh không thể sống nếu thiếu em, vì vậy cuộc sống của anh hoặc là có được em hoặc là chết cùng em...... Chỉ một trong hai."

Tôi thề điều này khiến tôi phát điên.

"Fred. Tôi đã kết hôn rồi, anh cũng biết điều đó phải không?

"Anh tưởng mình đã phát điên khi nghe tin đó, nhưng công tước Ludwig đang bắt em làm con tin mà, phải không? Sớm hay muộn em cũng sẽ bị đuổi đi...... vậy thì sao em không đến gặp anh trước đó nhỉ?"

Có hai điều tôi cần chỉnh lại trong câu nói của hắn ta.

Đầu tiên, hắn điên cmnr.

Và tôi méo phải con tin!

"Anh nhầm rồi, Fred. Tôi là con dâu hợp pháp của nhà Ludwig và là vợ của Killian Ludwig."

"Câm miệng!"

Ngay lập tức Fred vung dao lên, và tôi loạng choạng lùi lại.

Sau đó, giọng thông báo quen thuộc vang lên trong đầu tôi.

[Cái chết của Edith Ludwig với tư cách là một nhân vật phản diện sẽ đưa câu chuyện trở lại mạch ban đầu. Còn ba phút nữa tới cái chết.]

Chết tiệt...... tác giả lại can thiệp nữa à?

Lần này thậm chí tôi không có Killian để cứu tôi và tôi chỉ còn lại ba phút.

Tim tôi bắt đầu đập nhanh một cách đáng sợ. Điều đó vốn đã đáng sợ rồi, nhưng khi thời điểm cái chết gần kề, trái tim tôi như thắt lại khi hiện thực ập đến.

"Fred."

Tôi gọi tên hắn ta một cách bình tĩnh hơn, cố xoa dịu trái tim mình khi nó vắt những giọt máu cuối cùng ra khỏi cơ thể tôi.

Sau đó, dường như sự phấn khích của hắn ta đã lắng xuống phần nào, hắn ta hạ con dao găm xuống.

"Anh xin lỗi, anh xin lỗi, Edith. Anh đã mang vài thứ theo. Đây không phải là cuộc hôn nhân mà em mong muốn, đúng chứ?"

Tôi cảm thấy áp lực khi hắn ta hỏi, "đúng chứ?" – rằng tôi phải nói 'đúng', để tôi có thể sống sót.

Nhưng tôi biết đó không phải là điều mà người đàn ông này mong muốn.

Và khi tôi vắt óc tìm câu trả lời mà không chọc điên hắn ta, tôi chợt nhận ra một điều.

'Tôi không nghĩ mình sẽ chết sau ba phút. Lần trước tôi đã sống sót."

Đúng, tôi đã. Khi đang chết đuối tôi cũng đã nghe lời thông báo đó nhưng tôi đã sống sót.

'Đúng vậy, tôi có thể sống sót.'

Tôi nuốt khan, hít một hơi thật sâu và nói lại một cách bình tĩnh, "Fred. Trước hết cho tôi xin lỗi vì chuyện đã xảy ra 3 năm trước. Tôi rất xin lỗi vì đã làm tổn thương anh."

"Không, không, không, điều đó là không cần thiết, bởi vì hôm nay anh sẽ có em mãi mãi, và quá khứ không còn là vấn đề......"

"Nếu không giải quyết sòng phẳng chuyện trong quá khứ thì hiện tại và tương lai sẽ không bao giờ tốt hơn. Tôi xin lỗi vì đã lợi dụng trái tim anh."

Đó méo phải lỗi của tôi, nhưng với tư cách là một người từng bị bạn trai đối xử như đồ vật trong quá khứ, tôi cũng thấu hiểu cho Fred.

Điều tôi mong muốn đầu tiên là nhận một lời xin lỗi chân thành từ bạn trai cũ, người đã đối xử với tôi như một con ngốc và lợi dụng tôi.

Nhưng rồi biểu cảm của Fred trở nên kỳ lạ.

"Lần này em định làm gì thế, Edith......? Em không phải là loại người hay xin lỗi, em định giả vờ xin lỗi rồi bỏ chạy à?

Hắn ta đúng một nửa, nhưng tôi thấy hơi bị xúc phạm.