Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 100



Edit: Dưa Hấu

---

"Edith Riegelhoff chỉ coi nhà Ludwig như chiếc ví của mình. Cô ấy nói rằng nếu cô ấy và quý công tử Killian ly hôn, cô ấy sẽ nhận được một biệt thự khổng lồ và một khoản tiền chu cấp lớn, và cô ấy không phàn nàn gì cả".

"Cái gì?"

"Đó là điều mà chính tiểu thư Edith đã nói với tôi tại buổi vũ hội ngày Quốc khánh. Tôi không phải là người duy nhất nghe thấy, nên ngài có thể kiểm tra ạ."

Nếu không biết chi tiết câu chuyện, người nghe còn tưởng Edith đã đi lan truyền tin đồn như vậy ở khắp nơi.

Gần đây Công tước đang cảm thấy có lỗi với Edith, nhưng khi nghe cô ấy nói điều đó vào thời điểm Bá tước Riegelhoff đang gây nhiều rắc rối cho ông, ông thấy cảm giác bị phản bội trào dâng và nghiến răng.

Nhưng ông ấy không ngay lập tức thể hiện cảm xúc của mình. "Rốt cuộc thì điều đó không có gì sai cả, đó là những gì được ghi trong bản hợp đồng do chính tay tôi ký khi hai đứa cưới nhau."

Bá tước lại lên tiếng: "Ông định chịu đựng đứa xấc xược, xảo quyệt giống cha mình như cô ta đến khi nào? Bá tước Riegelhoff không còn đứng cùng chiến tuyến với ông nữa và tôi cũng có thể cung cấp cho ông mạng lưới phân phối quặng sắt vững chắc. Ông biết điều đó có nghĩa là gì, phải không?"

Cuộc hôn nhân được tạo thành bởi quyền phân phối quặng sắt và liên minh, và giờ hai điều kiện này đã bị vô hiệu hóa thì cuộc hôn nhân có nên chấm dứt không?

"Hmm......"

Vì công tước không đưa ra câu trả lời, Leila ngập ngừng lên tiếng với biểu cảm đau khổ.

"Đó là vì Lize...... phải không? Bởi vì trước đây tôi đã có ác ý với cô ấy......"

Nhừng lời nói này đâm vào tim công tước và ông ta hướng ánh mắt về phía Leila.

"Lúc đó tôi còn quá trẻ và thiếu trưởng thành, tôi đã ghen tị vì cô ấy xinh đẹp... nhưng giờ đây, tôi đã trưởng thành và dù sao thì cô ấy cũng là em gái tôi."

Leila giả vờ hồi tưởng lại quá khứ của mình với vẻ mặt buồn bã, nhưng công tước cũng không phản ứng gì.

Ông biết Leila Sinclair là nguồn gốc của mọi tin đồn ác ý về Lize đã lan truyền một thời gian.

'Nhưng cũng đúng là chúng ta cần một mạng lưới phân phối quặng sắt, bởi vì sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ cần đặt thêm đơn hàng lớn cho các vũ khí như kiếm và giáo......'

Tất nhiên, quặng sắt của đế quốc sẽ không chỉ được kiểm soát bởi hai gia tộc này, nhưng Bá tước Riegelhoff và Bá tước Sinclair có mạng lưới phân phối lớn nhất.

Khi công tước nghĩ đến điều đó, ông lại thấy khó chịu và thái độ gần đây của Killian.

'Nó có vẻ đang cố gắng giữ Edith bên mình, nhưng...... mình có nên bảo nó nên buông tay con bé ra không?'

Là một công tước không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra trong dinh thự, ông ta không thể thấu hiểu cảm xúc của Killian.

Nhưng ông tin rằng Killian không yêu Edith. So với tình yêu của Killian dành cho Lize, Killian hiện tại có phần hơi lạnh nhạt với Edith.

"Hmm, còn quá sớm để nói chuyện này. Đâu phải Bá tước Riegelhoff đã hoàn toàn phản bội tôi, và đâu phải tôi luôn có tiếng nói trong cuộc hôn nhân của Killian, nhưng tôi hiểu điều ông muốn nói là gì."

Bá tước Sinclair lùi bước, mặc dù có chút tiếc nuối.

"Tất nhiên, tôi cũng không có ý bảo ông phải quyết định vấn đề hôn nhân của quý công tử Killian ngay bây giờ. Đúng hơn là tôi chỉ ghé qua để đảm bảo với ông rằng chúng tôi cũng có quyền phân phối quặng sắt nên ông không phải lo lắng quá đâu, công tước."

"Cảm ơn. Nhờ có ông, tôi sẽ có thể đối mặt với phe phái của Thái tử Langston một cách chín chắn hơn."

"Hahaha, tôi rất vui vì có thể giúp được."

Cuộc trò chuyện kết thúc trong bầu không khí vui vẻ.

***

Nghe tin bá tước Sinclair đến, Cliff cố tình đưa Lize đi chơi trong khi Killian và tôi ở lại phòng khách với nữ công tước.

Nữ công tước nói: "Có lẽ họ sẽ đến đây trò chuyện một chút trước khi ra về."

Nữ công tước cũng có vẻ không mấy hài lòng với chuyến thăm của Bá tước Sinclair.

Suy cho cùng thì đây chính là gia đình đã quấy rối Lize, người mà bà ấy coi như con gái, và luôn không ngừng làm phiền con bé bằng hàng loạt tin đồn ác ý.

Killian cũng chẳng khác gì. "Con không biết da mặt của những con người vô liêm sỉ này dày đến mức nào, ước gì con có thể lột da họ ra nhìn."

Anh ấy nói với giọng thì thầm và tôi nổi hết da gà da vịt lên vì tôi biết anh ấy có thể thực sự làm nó.

'Nghĩ lại thì việc giết Edith nguyên tác chỉ bằng một nhát chém ngang cổ cô ấy cũng khá là nhân từ, ít nhất cô ấy không bị tra tấn."

Có lẽ Killian nguyên tác cảm thấy thương xót Edith.

......hoặc bởi vì anh ta phải nhanh chóng giết chết Riegelhoff và người nhà ông ta.

Trong khi tôi đang suy nghĩ viển vông thì công tước bước vào phòng khách với bá tước Sinclair và các con của ông ta.

Nữ công tước, người có vẻ mặt không hài lòng nãy giờ, chào đón họ bằng một nụ cười rạng rỡ và nhân từ như mọi khi.

"Tôi hy vọng mọi người chưa uống quá nhiều trà," bà nói, "vì tôi đã chuẩn bị vài món tráng miệng."

Theo cử chỉ của nữ công tước, những người hầu gái đặt trà và món tráng miệng lên bàn.

Hương trơm từ trà bốc lên, và bánh nướng mới ra lò kèm theo kem đặc và mứt dâu trông cực kỳ ngon miệng.

Nhưng Leila, ngồi đối diện tôi, dường như đang bận nhìn Killian hơn là những món tráng miệng hấp dẫn..

Tôi hiểu, tôi hiểu mà.

Nếu là tôi, tôi cũng sẽ dành toàn bộ thời gian ở đây để ngắm nhìn Killian trước khi về nhà. Tôi thậm chí sẽ không chớp mắt.

Không khí trong buổi tiệc trà không tệ.

Killian giữ biểu cảm lạnh lùng trong suốt thời gian, nhưng công tước và nữ công tước là những người hiểu cách giao tiếp xã hội, nên họ dẫn dắt cuộc trò chuyện với vẻ trang trọng.

Nhưng tôi cảm thấy lạc lõng và thừa thãi trong cuộc trò chuyện.

Tôi không biết là vô tình hay cố ý, nhưng chủ đề của cuộc trò chuyện đều xoay quanh những điều xảy ra trong quá khứ mà tôi không biết.

Dù sao tôi nghĩ mình cũng chả có ích lợi gì khi tham gia vào cuộc trò chuyện, nên tôi chỉ mỉm cười và uống trà, rồi không hiểu sao tôi chạm mắt Leila.

Ngược với mong đợi rằng cô ta chỉ liếc nhìn tôi một cái, Leila mỉm cười rạng rỡ và nói, "Tôi xin lỗi, tiểu thư Edith..... nhưng tôi cần đi rửa tay."

Có lẽ cô ta cần sử dụng nhà vệ sinh.

Tôi có thể gọi người hầu đưa cô ta đi, nhưng hình như cô ta có chuyện muốn nói với tôi nên tôi đứng dậy.

"Vui lòng đi theo tôi."

"Cảm ơn."

Leila đi theo sau tôi, vẻ mặt của cô ta khác so với khi cô ta ở vũ hội ngày Quốc khánh.

Ngay khi chúng tôi bước vào hành lang dẫn đến phòng vệ sinh, cô ta dừng lại và phá lên cười.

"Cô che giấu bản chất thật của mình khi ở dinh thự Ludwing giỏi nhỉ?"

Dự kiến sẽ có một cuộc xung đột xảy ra, tôi trả lời, "Tôi đã nghĩ điều này từ trước, tiểu thư Leila, trước khi cô đánh giá người khác cô nên xem lại bản thân."

"Ha...... cậu đang nói gì vậy?"

"'Tôi xin lỗi, tiểu thư Edith, nhưng tôi cần phải rửa tay.'" Tôi lặp lại lời của cô ta, bắt chước vẻ mặt ngây thơ của Leila.

Mặt Leila nhanh chóng đỏ bừng. "Tôi chống mắt lên xem cô giữ thái độ kiêu ngạo đó được bao lâu nữa. À, tiện đây, cô đã nghe tin gia đình tôi có quyền phân phối quặng sắt từ phía bắc không?"

"Tôi không biết, tôi không quan tâm."

"Chà, vì cô thiếu kiến thức nên tôi đã nghĩ cô quan tâm đến điều này. Cô có biết vì quyền phân phối quặng sắt nên gia tộc Riegelhoff đã cho cô kết hôn với công tử Killian không?"

Cô ấy trông rất phấn khích, tôi không thể tin được rằng cô ấy đã chờ suốt thời gian qua để khoe với tôi.

"Từ năm sau trở đi gia đình tôi sẽ có quyền phân phối quặng sắt, đó chính là hạn chót cho vị trí của cô."

"Cô nói hạn chót là sao......?"

Leila nhướng mày trước giọng điệu mỉa mai của tôi.

"Cô thấy đấy, công tước Ludwing không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận cô làm con dâu vì liên minh và quyền phân phối quặng sắt của gia tộc Riegelhoff, nhưng liên minh đã bị phá vỡ nên quyền phân phối quặng sắt của Riegelhoff cũng thế bay theo. Nhưng gia đình tôi, là một đồng minh của nhà Ludwing lại có quyền phân phối quặng sắt. Cô biết điều này có ý nghĩa gì không?"

Tôi thở dài.

"Ý kiến của Killian là gì?"

"Pfft, chúa ơi, tiểu thư Edith. Sao cô có thể thở ra câu như vậy? Chính cô là người đã buộc công tử Killian kết hôn với mình khi anh ấy không mong muốn!"

"Vậy cô định làm nó một lần nữa?"

Tôi cảm thấy mình có thể hiểu cảm xúc Killian một chút khi anh ấy lần đầu phải kết hôn với tôi.

Anh ấy phải ghê tởm biết bao khi có một người vợ một cách nhục nhã như vậy.

Đặc biệt khi anh ấy phải từ bỏ tình yêu cảu mình dành cho Lize....

"Nhà vệ sinh ở đằng kia, cô không ngu ngốc đến mức không biết đường quay lại phòng khách chứ?"

Tôi thờ ơ chỉ về phía cuối hành lang.

Có vẻ không hài lòng với thái độ trịch thượng của tôi, Leila trừng mắt nhìn tôi đầy oán độc giống như ánh mắt trong buổi vũ hội ngày Quốc Khánh.

"Tôi chắc chắn ngài Killian sẽ vui mừng nếu ly hôn với cô."

"Có thể, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ấy sẽ chấp nhận kết hôn với cô."

"Điều đó cô không thể lường trước được."

"Tôi biết, và đừng coi thường Killian Ludwig."

Đừng giễu cợt khoảng thời gian tôi đã cố gắng thay đổi suy nghĩ của anh ấy!

"Vậy cô rửa tay thoải mái nhé."

Tôi vẫy tay và quay về phòng khách, thậm chí không thèm nhìn Leila.

Dù không cần quay lại, tôi cũng biết Leila đang nghiến răng.

Cho dù quay lưng với cô ta, tôi cũng không cảm thấy khá hơn là bao.

'Vậy mọi chuyện lại diễn ra theo cách này à......'

Tôi thở dài.

Mặt khác, tôi cũng cảm thấy có chút không công bằng.

'Dù sao đi nữa, gia tộc Sinclair vẫn là kẻ thù chính của Lize, câu chuyện bị bóp méo thành dạng này có ổn không vậy?'

Trong cốt truyện ban đầu, công tước Ludwing chửi vào mặt bá tước Sinclair không thương tiếc, người đã nhận ra giá trị của Lize muộn màng và không biết xấu hổ khi đòi quyền cha mẹ mà không có liêm sỉ.