Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 495



Sở Phục Thịnh cực kỳ sợ hãi, nói tiếp: "Sau khi hai người kết hôn, cũng là do cô ta vụng trộm đến tìm em, muốn cùng em nối lại duyên phận."  

<

"Đối mặt với người yêu cũ, em căn bản không thể giữ mình được, vì thế mới cùng cô ta quan hệ lén lút nhiều năm như vậy."  

"Anh Thạch, tất cả mọi người đều là đàn ông, anh chắc là sẽ hiểu cho em phải không."  

Advertisement

Sở Phục Thịnh cầu khẩn: "Van xin anh đừng có giết em, em cam kết sẽ không nói chuyện này ra, đảm bảo giữ lại thể diện cho vùng núi tế trời, không cho bất kỳ ai biết chuyện em và tên bỉ ổi Đỗ Hồng Cẩm kia quan hệ bất chính với nhau."  

"Hai người!"  

Thạch Vân Phi nghe nói như vậy, lại càng tức giận hơn, khuôn mặt u ám nói: "Vốn dĩ tao chỉ cho rằng, mày theo Đỗ Hồng Cẩm là do trước khi kết hôn đã phạm phải sai lầm, tao không ngờ rằng, sau khi tao và Đỗ Hồng Cẩm kết hôn với nhau, bọn mày vẫn còn thường xuyên hẹn hò nữa sao!"  

"Chẳng trách Đỗ Hồng Cẩm không muốn sinh con cho tao nữa, chẳng trách mỗi tháng cô ta đều sẽ đi khỏi vùng núi tế trời, chẳng trách cô ta không chủ động cố gắng vun đắp tình cảm với tao, ngược lại mỗi lần tao tìm cô ta, cô ta đều tìm đủ loại lý do để từ chối."  

"Hóa ra!"  

"Hóa ra các người!"  

"Ha ha ha!"  

"Được!"  

Nói đến đây, Thạch Vân Phi giống như điên cuồng, giận không kìm được mà nhìn chằm chằm vào Sở Phục Thịnh, nghiêm túc nói: "Chó má, tao muốn mày chết không được yên thân!"  

"Thạch Vân Phi!"  

Sở Phục Thịnh đã nhìn ra, sát ý nồng nặc của Thạch Vân Phi đối với mình, ông ta không hề cầu xin tha thứ nữa mà ngược lại, còn khinh thường nói: "Đúng, tao đã ngủ với vợ của mày thì sao chứ, cái đồ phế vật mày, ở trước mặt tao mà kiêu ngạo cái gì!"  

"Nếu không phải tao bị Tô Thương đánh bị thương, mày cảm thấy mày có tư cách làm đối thủ của tao hay sao?"  

Giọng nói của Sở Phục Thịnh lạnh lùng: "Hừm, nếu như mày là một thằng đàn ông, Thạch Vân Phi, mày nên chờ khi vết thương của tao lành hẳn, chúng ta công bằng đấu với nhau, bây giờ lợi dụng lúc tao gặp nạn, tao xem thường..."  

Phù!  

Sở Phục Thịnh đang nói, Thạch Vân Phi liền ra tay, chân khí trong lòng bàn tay ngưng tụ, giống như một lưỡi kiếm sắc bén, trực tiếp phá nát cổ của Sở Phục Thịnh.  

Chưa nói xong, Sở Phục Thịnh đã ngã ngay xuống đất, lập tức biến thành một cái xác.  

"Tô Thương là cháu trai tao, nó đánh mày bị thương, tao ra tay kết thúc, có gì là không thể chứ?"  

Thạch Vân Phi khinh thường nhìn thoáng qua cái xác Sở Phục Thịnh, lẩm bẩm nói: "Còn nữa, dù là có công bằng cạnh tranh, mày cũng không phải đối thủ của tao, nhưng tao không muốn để mày sống lâu, dù là một giây thôi, tao cũng không muốn để mày được sống!"  

Sau khi xóa sổ Sở Phục Thịnh, Thạch Vân Phi nhìn Tô Thương, thản nhiên cười nói: "Cháu trai, chuyện hôm nay, cảm ơn cháu, cảm ơn cháu đã giúp cậu giải quyết đôi nam nữ chó má này."  

"Cậu khách sáo quá, họ muốn đến giết cháu, cũng chính là kẻ thù của cháu." Tô Thương khẽ cười nói.  

"Cho dù thế nào đi nữa, cháu đã giúp cậu một chuyện, coi như cậu nợ cháu một ân tình."  

Thạch Vân Phi sảng khoái cười nói: "Chờ khi cháu đến vùng núi tế trời, cậu mời cháu uống rượu."  

"Ha ha, được."  

Tô Thương cười cười, sau đó đổi giọng nói: "Cậu, 5 năm nay, mẹ cháu ở vùng núi tế trời, sống như thế nào?"