Tôi Nên Bắt Cóc Em

Chương 7: Ở Rể??! Đừng Đùa Chứ Mama..





Nhan Tước về nhà liền lẻn vào phòng,rất tiếc là không được.
– con gái,nghà ngươi vừa đi đâu về?
Nhan Tước cười “hề hề” gãi gãi đầu,bộ dạng thảm hại y như Vương Lãnh trong tưởng tượng lúc nãy của nhỏ.
– đại ca,con chỉ đi thư viện một chút thôi mà.
Nhan Nhiên Phong quay lại nở nụ cười thâm hiểm.
Nhan Tước khẽ nuốt nước bọt,miệng lẩm bẩm :
– oh my god.
– con gái,nhà ngươi đi thư viện hay vào tiệm bột thế?
Nhan Nhiêm Phong cười cười làm cho Nhan Tước càng sở gai óc.
– đại ca,mặt đại ca ghê quá,có chuyện gì cần con giúp không?
Nhan Nhiêm Phong nhíu này nhìn con gái rồi nhếch mép.
– thật chứ?!
Nhan Tước thầm nuốt nước bọt,thà rơi vào bẫy còn hơn là để papa đại ca làm khuôn mặt kinh dị đó cho mình xem cả tuần.
– nhân danh mặt trăng ta tiêu diệt ngươi…
Nhan Nhiêm Phong : •=•
Nhan Tước : •=•|||
Thật là phá hoại không khí a…
– con vẹt chết tiệt,ngươi có ngậm miệng lại cho tiểu thư không? Ngươi không thấy đang đến lúc hấp dẫn ư?
Tiếng hét the thé vang lên ở phía sau ghế sofa.
Chủ nhân của nó không ai khác chính là hủ nữ của nhà này,Tiếu Tiếu.

Tên thật : Liễu Tiếu Tiếu
Hủ nữ,nữ chủ nhân nhà này.
Câu nói làm nên lịch sử : Đằng sau người đàn ông đứng đầu nước là một hủ nữ vĩ đại.
Ời,có một mama kiểu đó thì hỏi sao bản thân Nhan Tước cô nương không bình thường.
Một gia đình không bình thường.
– mama,tại sao người lại trốn ở đó?
Nhan Tước mặt mày đau khổ,nặn ra một nụ cười méo mó.
– ta ở đây để phòng trường hợp hai cha con các người đánh nhau,ta sẽ xông ra cổ vũ. Hai người cứ tiếp tục ha ha…
Nhan Tước : •=•|||
Nhan Nhiêm Phong :
– vợ đại nhân,em vẫn thông minh như ngày nào.
Mắc ói quá đại ca ơi.
– ụa..hai người thôi đi,chị hai,tiếp tục.
Giọng con nít the thé vang lên,một đứa bé gái thò mặt ra.
– Nhan Tiêu Liên,sao em lại trốn ở đó.
Papa đại nhân hét lên,mặt mày tức giận.
Nhan Tiêu Liên,con út kiêm vợ nhỏ của papa.
Chỉ mới 5 tuổi mà đã làm ái phi của chủ tịch nước,ai da,cái gia đình này thật…
– nhóc con,giờ này đáng nhẽ em nên ở trường chứ?
Nhan Tiếu đi tới,nắm áo con bé kéo lên liền bị papa cốc một phát vào đầu.
– để ái phi xuống cho trẫm.
Papa đại nhân,chẳng nhẽ người coi con gái người là ái phi của mình thật ư?
– tên thái giám kia,ngươi buông muội muội của ta ra,nhà ngươi nên nhớ ta là nguyên phối đấy.
Mama đại ca,cả người cũng thế ư?
– nương tử,vi phu ta cũng không muốn đâu,tại nương tử già hơn ái phi cho nên nàng thất sủng là phải.
Nhan Tước : – .-
Nhan Tước nhanh chân chuồng lẹ lên trên lầu trong sự hỗn loạn.
Rất tiếc là vừa bước chân lên cầu thang thì đã bị quản gia bắt lại.
– cô chủ,hôm nay chúng ta có tiệc,tám giờ ạ,cô chủ chuẩn bị từ bây giờ là vừa.
Nhan Tước khẽ thầm kêu lên ai oán.
Tiệc? Nhỏ ghét tiệc.
Đúng tám giờ,trong nhà nó toàn là người và tiếng cười đùa.
Papa đại ca mặy lạnh đi chào hỏi mọi người,nâng ly champagne.
Bình thường thì trêu đùa châm chọc,làm mặt ngầu đi dọa mọi người trong gia đình,nay đã biến dạng ra như thế.
Bên cạnh là mama biến thái biến thành một nữ nhân hoàn mỹ chuẩn mực.
Khuôn mặt hoàn mĩ,nụ cười nhẹ nhàng thanh thoát,cao quý.
Khác hẳn với hình ảnh,suốt ngày nhong nhong trong nhà với bộ đồ đồng phục của Nhan Tước,hoặc là tạp dề đầu bếp màu hồng in hình kitty của Nhan Tiêu Liên,hay là cái áo ba lỗ và quần đùi cộc của papa đại nhân.
Ôi mama hủ nữ thật biến thái.
Cạnh cặp đôi hoàn hảo thanh tú đó là cặp chị em xinh xắn,cô chị tầm lớp năm,cô em tầm lớp một.
Đùa thôi.
Nhan Tước hôm nay ra dáng thiếu nữ,nhưng khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con.

Chiếc váy xòe màu kem nhạt làm da nhỏ trắng hẳn lên khác với bình thường.
Mái tóc trắng búi cao( màu tóc thật),xõa vài lọn tóc con quanh trán.
Đôi mắt đep lens khiến to lại càng to.
Đẹp cách mấy thì người khác vẫn nghĩ là học sinh cấp hai chứ không phải là nữ sinh năm hai cấp ba.
Còn Nhan Tiêu Liên thì…
Váy xòe màu hồng,giày hồng,cột nơ hồng,túi xanh hồng,cả tóc giả đang đội cũng là màu hồng,không những thế những cái kẹp tóc,nhẫn ,vòng đều màu hồng.
Holyman,con nhỏ này là tín đồ màu hồng.
– Nhan Tước…
Nhan Tước quay lại nhìn,rồi khẽ thì thầm vào tai mama sau đó tách đoàn ra.
Vương Lãnh cầm ly champagne đi tới.
Mặt khẽ nhăn…
– mái tóc mi…
– đừng hỏi,bạch tạng chứ gì.
– ta tưởng là thế,ai dè là thật.
– …
Nhan Tước không nói gì,đứng nhìn Vương Lãnh lạnh lùng,xa cách.
– sao thế bé con?
– sao ngươi ở đây?
– ta tới xem mặt phu nhân tương lai.
Vương Lãnh khoái chí trả lời.
Nhan Tước suýt thì bật cười.
Nhỏ nhẹ giọng nói :
– ái như ngươi mà cũng có vị hôn thê tương lai à? Hoa hoa công tử?
Ngụm rượu trong miệng của Vương Lãnh suýt thì bay vào khuôn mặt trắng bệch của Nhan Tước!
– ái?
– …
– ngươi…
Vì tính chất thân phận,Nhan Tước nhanh chóng đi chỗ khác.
Nhưng…. Vương Lãnh cứ bám theo làu bàu.
– ngươi đừng đi theo ta nữa,về nhà chơi với tiểu muội của ngươi đi..a còn vị hôn thê tương lai nữa chứ!
Nhan Tước chau mày,không nhìn thẳng vào Vương Lãnh.
– ngươi tỏ ý gì vậy hả? Ta không biết đường nên đi theo ngươi,với lại,ngươi nói ta ái? Sửa lại mau…
– không.
– Tước Tước…tới đây,papa bảo.
Nhan Tiêu Liên từ đâu đứng trên ghế réo tên của Nhan Tước.
Kiểu đứng rất man,rất giống superman.
Nhan Tước lấy tay che mặt lại,vứt Vương Lãnh ở đó rồi đi nhanh đến Nhan Tiêu Liên.
– chào mọi người. Cảm ơn đã đến dự buổi tiệc nhỏ này….
Nhan Nhiêm Phong đứng trên bục,cầm ly rược óng ánh vàng nói lớn.
Bên dưới là Nhan Tước và Liễu Tiếu Tiếu đang ăn bánh ngọt say sưa.
– hôm nay là ngày con gái tôi cùng tôi thực hiện lời hứa mười sáu năm về trước. Con gái tôi Nhan Tước sẽ hứa hôn với thiếu gia Vương Lãnh. Mời hai đứa lên đây nào.

Bánh kem trong miệng của Nhan Tước đã bị bay sang áo của mama đại ca từ lúc nào.
Đâu đó có tiếng hét của nữ giới,vì cô ấy đã bị nam nhân đối diện phun một ngụm champagne vào mặt.
Nhan Tước lẫn Vương Lãnh bị đẩy lên sân khấu trong tình trạng bất động.
– ai da,hai đứa nhỏ bị điểm huyệt rồi à?
Tiếng của mama Vương Lãnh- bà Vương Thanh Tuyền.
Ngay lập tức,hoa hoa công tử có lại phản ứng.
Vương Lãnh ra sức nhìn đe dọa mama trong khi bà đang nhìn sang phía khác huýt sáo liên tục.
Ý : ta không quan tâm,không thấy,không nghe.
– Nhan Tước,cô là tượng rồi sao? Ta có thể bắt con Rai nhà ta liếm cô được rồi chứ gì?
Nhan Tiêu Liên nói lớn.
Chó???
Nhan Tước liền sực tỉnh.
– hai con sẽ được hứa hôn,và Vương Lãnh trong thời gian từ đâu đến sau khi kết hôn hai năm,con phải ở rể theo nguyện vọng của mẹ con – Thanh Tuyền.
Nhan Nhiêm Phong vừa nói xong,cằm của Vương Lãnh rơi thẳng xuống đất.
Nhan Tước cười cười,nói nhỏ :
– cằm ngươi rớt rồi kìa hoa hoa công tử.
Vương Lãnh không chịu thua,len lén cười ranh mãnh,nói nhỏ với Nhan Tước :
– vậy ngươi đồng ý?
– tất nhiên,chuyện này có thể hủy,trước mắt ta phải hành ngươi cho đã tay mới được.
Vương Lãnh khẽ nuốt nước bọt.
– Nhan Tước,vậy vị hôn phu của ngươi là ái? Là hoa hoa công tử lừng danh? Ai da,vậy ra lúc nãy ngươi mày cau mặt có là do ghen? Ai dà ngươi ghen với bản thân?
Nhan Tước khẽ nghiến rắng,nói nhẹ nhàng :
– đưa tay lên che miệng lại.
Vương Lãnh vô thức làm theo,Nhan Tước cười cười,chân giơ lên cao và….đạp thật mạnh xuống…ngay chân của hoa hoa công tử.
Vương Lãnh muốn la cũng không được,ôm chân cũng không được,đành đứng nghiến răng,mặt nhăn mày nhó nhìn Nhan Tước đang cười cười.
….
Từ nay,Vương Lãnh chính thức ở rể nhà Nhan Tước
Mama đại ca,đừng đùa chứ.
Con chỉ muốn xem mặt nguyên phối tương lai thôi mà,con KHÔNG MUỐN Ở RỂ ĐÂUUU.
Con càng không muốn Ở CHUNG NHÀ VỚI CON BÉ HỌC SINH TIỂU HỌC ĐÓ ĐÂUUUUU…
———+–+—
Wow,lập kỉ luật cmnr.
1616 từ chứ mấy