Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 85: Long xà gặp nhau



“Trương Dương?”

Nghe thấy cậu ta nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng rồi lại nặng nề nhắm mắt lại, lúc này tôi mới thấy yên tâm, theo thứ tự bắt đầu rút châm, tôi bắt đầu rút từng cây từng cây ra.

Lúc này trong hộp châm, nhìn 9 cây châm mà tôi vừa rút ra có vẻ ảm đạm hơn so với những cây châm khác, so với những cây châm khác ánh vàng rực rỡ, thì 9 cây này giống như đã mất hết sinh mệnh vậy.

Đem hộp châm cất đi, tôi cuối cùng cũng không chịu được nữa, tôi bò lên giường lấy chăn đắp cho Trường Sinh, cuối cùng thì hai mắt cũng không chịu được nữa, nhắm lại rồi ghé vào trên chăn của cậu ta ngủ thiếp đi.

“Trương Dương! Trương Dương, cô mau tỉnh lại đi!”

Trường Sinh!

Tôi cố gắng mở mắt ra, nhìn đôi mắt đen nhánh của Trường Sinh, trong lòng nặng nề thở phào nhẹ nhõm, ngồi dậy.

Lúc này tôi lại phát hiện má của Trường Sinh không biết từ lúc nào đã đỏ như cà chua, sau đó mới nhớ tới tối hôm qua vì phải châm cứu cho cậu ta nên tôi đem cậu ta lột sạch, trên mặt cũng đỏ lên, vội nói: “Tôi đi lấy bữa sáng cho anh.”

Nói xong liền ôm hộp châm chạy ra ngoài, ở cửa tôi hít sâu một hơi, nghĩ thầm chuyện này nhất định không thể để cho sư thúc vô lương của mình biết, nếu như ông ấy biết thì chắc chắc tôi chết mất, bởi vì ông ấy nhất định sẽ lại nói bậy bạ cho mà coi.

Bà Đinh cầm theo hai hộp giữ ấm nhìn tôi, cười khẽ nói: “Trường Sinh thế nào rồi? Tối qua cô khóa cửa từ bên trong, tôi cũng không giúp được gì, đành phải đợi đến buổi sáng đến đưa cơm rồi tiện xem luôn.”

Lúc này tôi vội vàng thu hồi vẻ mặt hoang mang rối loạn của mình lại, hướng bà ấy cười, cầm lấy hộp giữ ấm, xoay người nhẹ nhàng gõ cửa.

Bên trong phòng Trường Sinh giọng ngượng ngùng nói: “vào đi.”

Bà Đinh nhìn tôi với cánh cửa một cách vi diệu, giống như muốn hỏi gì đó, nhưng tôi vội kéo bà ấy vào.

Nhìn thấy Trường Sinh đang ngồi trên giường, Bà Đinh kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy máu đen trên chăn của Trường Sinh, bà lại cảm thấy con mình thật sự quá không hiểu chuyện.

Bà lại đi gọi y tá đến để thay chăn cho Trường Sinh, sau đó đem chúng ta sang phòng bệnh trống bên cạnh ăn điểm tâm.

Thỉnh thoảng ngoài phòng bệnh có người từ cửa đi qua, họ đều là những bác sĩ hôm qua khám bệnh cho Trường Sinh, họ không tin cậu đã tỉnh lại, nhưng họ lại ngại Bà Đinh nên chỉ dám giả bộ kiểm tra phòng để nhìn xem, sau đó lại ngạc nhiên chạy đi.

“Ăn thôi.” Có vẻ Bà Đinh cũng hiểu nên bảo chúng tôi ăn đi còn bà thì đi đóng cửa lại.

Nhưng bà ấy vừa đóng cửa, còn chưa đi được hai bước, thì cửa đã bị gõ.

Tôi cảm thấy bực mình định cầm chiếc đũa trên tay đập xuống bàn, nhưng Trường Sinh lại đè tay tôi lại, lắc đầu.

Bà Đinh cũng cười bất đắc dĩ, xoay người mở cửa rồi vội lùi hai bước để người bên ngoài đi vào.

Chỉ thấy lão đạo Diêu mặc đạo bào, nhẹ nhàng phe phẩy cây phất trần vài cái để chào tôi và Trường Sinh.

Tôi tức giận trừng ông ta một cái, đem trứng ốp la gắp cho Trường Sinh, lúc này mới nói: “Đạo trưởng Diêu sao lại rảnh rỗi đến đây!”

Ông ta nhìn thoáng qua Bà Đinh, ngượng ngùng cười.

“Dương Dương, hai người ăn trước, phòng bệnh bên cạnh đều đã dọn dẹp xong, đợi lát nữa ăn xong cô mang theo Trường Sinh đi sang bên đây để đợi quan sát thêm vài ngày nữa. Tôi về trước đây!” Bà Đinh hiểu ý liền tìm cớ rời đi.

Sau khi xác nhận cửa đã khóa, lão đạo Diêu lúc này mới đến gần, vái chào tôi và Trường Sinh: “Bần đạo đa tạ ân cứu giúp của hai vị.”

Lúc đầu tôi còn tưởng rằng lão đạo này đang cảm ơn chúng tôi vì cứu ông ta, nhưng sau đó nghe ông ta nói, tôi nhận ra lão đạo này còn có chút trọng nghĩa.



Hóa ra những đệ từ đã chết ở Ngọc Hoàng Cung đêm qua đã báo mộng trở về, bái tạ sư môn, rồi trở về địa phủ. Hơn nữa, Tĩnh Trần cũng nói về trải nghiệm của mình, biết Trường Sinh đang nguy kịch, lão đạo này liền đến cám ơn chúng tôi.

Tôi nghĩ thầm, thì ra là tại mấy người đệ tử kia không có báo mộng nên ngày hôm qua ông ta không cảm cảm ơn.

Lão đạo Diêu lại hỏi vật kia là cái gì, tôi và Trường Sinh nhìn nhau, sắc mặt trầm xuống.

Thật ra thì thứ đó cũng không phải là một linh hồn thuần túy, ngược lại nó ẩn chứa dương khí, là thứ sinh ra từ âm cực. Nhiều vật phẩm không rõ nguồn gốc trong phòng mẫu vật, nhìn từ những bức ảnh, chúng ta có thể thấy được một trong số đó bị đánh cắp từ nhà xác, một số khác lại là bị hãm hi*p sau đó còn bị lấy nội tạng,…

Những linh hồn này đáng lẽ ra nên biến mất, nhưng oán khí của họ lại không được siêu độ, vẫn còn ở lại trong những tiêu bản, lại thêm việc trường học còn thường xuyên mang ra thực nghiệm, thời gian lâu rồi tự nhiên sẽ ngưng tụ thành vật kia.

Lúc này tôi cũng nhớ được hai người chết ở trường học là ai, tôi nhớ rõ, năm ấy tôi cùng lão Miêu đi bệnh viện thứ 3 để thu linh hồn thì gặp qua hai người họ ở phòng xác, khi đó hai người bọn họ đang trộm khí quan, chỉ là thời gian lâu, tôi nhất thời không nhớ ra.

Lão đạo Diêu nghe xong, lập tức đứng lên, chỉ vào cửa sổ mắng các bác sỹ đều là đồ xấu xa, cũng dám làm những chuyện như vậy.

Tôi thấy ông ta chắc cũng chỉ dám mắng ở trước mặt chúng tôi, người ta có thể làm nhiều năm như vậy, không có cấp trên ngầm đồng ý, thì làm sao mà làm được?

“Cô ăn nhiều một chút!” Trường Sinh gắp một miếng thịt gà cho tôi, hoàn toàn không để ý tới lão đạo Diêu một đang đứng mắng chửi người.

Diêu lão đạo mắng nửa ngày thấy chúng tôi không có phản ứng, lại mắng vài câu, mới ngượng ngùng không mắng nữa, nói với tôi: “Nghe Tĩnh Trần nói, cuối cùng là cậu đánh tan oán linh kia, không biết cậu đã dùng pháp thuật gì?”

Trường Sinh đang gắp thức ăn bỗng nhiên dừng lại, trong mắt lạnh lẽo, ngẩng đầu trừng lão đạo Diêu một cái nói: “Trước tiên ông đem phật châu trả lại cho tôi đã.”

Lão đạo Diêu sửng sốt, vội vàng lấy chuỗi phật châu kia từ trong ngực ra đặt ở trên bàn, khẽ cười nói: “Bần đạo quá mức!”

“Không có việc gì!” Tôi rầu rĩ gắp một miếng thức ăn vào miệng, nhưng cũng chẳng thấy ngon nghẻ gì cả.

Tôi cảm thấy khó chịu khi chiếc mặt nạ đó cười với tôi. Tôi không thể nhớ được những câu nói quen thuộc ở ngày hôm đó, lúc này nhớ lại chỉ cảm giác hai mắt đau đớn.

“Trương Dương!” Trường Sinh giữ chặt tay của tôi, rồi nhìn tôi chằm chằm.

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, thấy bản thân xuất hiện trong mắt của cậu ta, hai mắt phiếm hồng.

“Mời đạo trưởng Diêu về cho, tôi và Trương Dương cầcần cần nghỉ ngơi.”

Trường Sinh nhìn tôi chằm chằm, không quay đầu lại nói với lão đạo Diêu.

Mãi cho đến khi lão đạo Diêu đi rồi, Trường Sinh mới buông tay tôi ra nói: “Cô vẫn cần phải tĩnh tâm tu luyện nhiều hơn, cô không thể như vậy mãi được.”

“Anh thì có khác gì tôi đâu, anh không phải cũng dùng thuật Tá Thọ nhiều lần sao. Anh dùng vu thuật để dẫn âm lực trên người Tĩnh Trần sang người mình, còn tiếp tục dùng cách đó để dẫn cổ thuật ra cho tôi, anh thật sự không muốn sống nữa sao!” Không nói ra thì thôi, chứ càng nói càng tức.

“Hắc” Trường Sinh hướng tôi cười, sau đó cầm lấy một cái bánh bao liền nhét vào trong miệng tôi, cười nói: “Trên người tôi có bản mệnh Hắc Xà Cổ bảo vệ, sinh cơ hơn hẳn người thường!”

“Nó có phải con rắn màu đen hai đầu nở ra từ quả trứng mà Lão Miêu mang về từ Loạn Táng Cương hay không.” Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trường Sinh.

Trường Sinh dừng gắp thức ăn lại, cậu có chút xấu hổ mở miệng, trong mắt có cái gì chợt lóe lên.

Tôi nổi giận, đập đũa xuống bàn rồi nói: “Có phải năm ấy anh vì Đại Hồng đến vịnh Du Thụ sau đó anh còn âm thầm để lại một tay phải không.

Là bởi vì trứng rắn ấp ở đó?”

“Trương Dương, cô không cần lo lắng.”Trường Sinh vội kéo tay tôi, trầm giọng nói: “Rắn đen hai đầu vốn là dị chủng hồng hoang, chỉ là phạm phải sai lầm nên bị đày ở Loạn Táng Cương, Tôi…”

“Tôi cái gì mà tôi.” Một tay hất tay anh ta ra, tôi phiền lòng nói: “Anh chỉ có thể sống đến chín tuổi, nhưng bây giờ anh còn sống là bởi vì đây là tuổi thọ của người khác, không những thế trên người anh còn có xà cổ, cái loại tổn hại âm đức như vậy nữa? Anh không sợ vạn kiếp bất phục sao?”



Vừa nói xong, tôi liền thấy Trường Sinh mặt mũi tái nhợt, hai tay run rẩy. Thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy hắc xà đang chậm rãi nhúc nhích trong cơ thể của cậu, có vẻ nó đang lo lắng giống Trường Sinh.

“Trường Sinh…” Tôi đột nhiên cảm thấy mình quá nặng lời mất rồi, vội vàng kéo tay Trường Sinh muốn giải thích.

Nghĩ đến năm đó trường sinh mới chín tuổi, lại phải tự mình mặc áo liệm cho bà nội và mẹ của anh ta, trong lòng tôi liền khó chịu, cậu ấy có thể sống sót là vì dùng cái chết của người thân nhất của cậu đổi lấy.

Tôi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Trường Sinh, cảm giác giống như là trực tiếp cầm con hắc xà kia.

Một lúc lâu sau, Trường Sinh vẫn không nói lời nào, hai mắt bi thương của cậu ta làm tôi cảm giác như mình đã làm một chuyện tội ác tày trời vậy.

Cốc! Cốc!

Trong phòng bệnh đang im lặng, bỗng ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nặng nề.

Tôi giật mình, lo lắng nhìn Trường Sinh rồi cẩn thận mở cửa.

Một thiếu niên mặc áo Tôn Trung Sơn đang đứng trước cửa trầm mặt nhìn tôi, đưa tay về phía tôi nói: “Trả châm.”

“A?” Tôi ngớ người nhìn anh ta, cái này dùng xong là phải trả lại?

“Trả ngân châm cho tôi!” Anh ta gằn từng chữ từng chữ nói.

Tôi vốn không có ý định dùng xong không trả, nhưng nghe những lời mỉa mai này của anh ta, trong lòng có chút khó chịu.

“Trương Dương! Ai đấy?” Lúc này từ phía sau truyền đến âm thanh của Trường Sinh.

Tôi trừng mắt nhìn anh ta một cái rồi xoay người đi vào trong phòng bệnh lấy hộp gỗ ra.

Anh ta vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, nhấc chân liền đi theo vào.

Tôi đi nhanh cầm cái hộp, xoay người muốn đưa cho anh ta liền thấy trên mặt anh ta xuất hiện biểu cảm đau đớn, sững sờ nhìn Trường Sinh.

Trường Sinh từ bên cạnh bàn đứng lên, thân thể lảo đảo giống như muốn ngã xuống, cậu ta cố gắng ổn định thân hình sau đó mới hướng tôi nói: “Vị này là?”

“Nguyên Thần Tịch!” Anh ta nặng nề lên tiếng, sau đó trên mặt anh đột nhiên xuất hiện một đạo kim quang.

“Tê!” Chỉ thấy trên người Trường Sinh lóe lên một tia hắc khí, hắc xà trực tiếp từ đỉnh đầu cậu phóng lên cao, lao thẳng tới thiếu niên kia.

“Cẩn thận!” Tôi nhìn con rắn rắn đang lao về phía thiếu niên, lên tiếng nhắc nhở, nhưng đột nhiên tôi nhận ra, hắc xà tuy chưa lộ ra bất kỳ một năng lực đặc thù nào, nhưng nó vốn là một dị chủng hai đầu.[yeungontinh.vn]

“Chi!”Thiếu niên kia mở bừng hai mắt ra, nhìn chằm chằm đầu hắc xà, một đạo kim quang hiện lên, anh hừ lạnh một tiếng hai tay hóa móng vuốt, muốn đi bắt thân rắn.

Trường Sinh cũng là vội vàng, trái một tay, phải một tay, hai cái đầu rắn lao thẳng về phía thiếu niên.

“Dừng!” Vừa thấy hỗn loạn, tôi nhanh chóng đóng cửa lại, một tay kéo Trường Sinh, một tay kéo thiếu niên kia quát lớn: “Đây là bệnh viện!”

“Tê! Tê….”

“Chi! Chi!”

Hắc xà cùng Nguyên Thần Tịch Phát đều phát ra tiếng kêu nặng nề, Trường Sinh nhìn tôi một cái, sau đó niệm qua một đoạn chú ngữ, hai cái đầu của hắc xà không cam lòng quay lại, quay đầu nhìn chằm chằm Trường Sinh, có ý khẩn cầu.