Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 67: Gió âm Sơn Cốc



Lần tăng tốc này bọn tôi thật sự chịu không nổi nữa. Trước hết không nói đến tốc độ, mỗi việc chúng tôi phải đi vòng trong khi dòng nước đang chảy thẳng thì chúng tôi đã thiệt thòi hơn rồi.

Chứ đừng nói đến việc mắt của sư phụ đã không nhìn thấy, cho dù mắt tôi và sư thúc có sáng thì cũng chẳng theo kịp nữa là.

Cuối cùng, tôi nóng vội hét lên một câu với sư thúc đang dìu sư phụ ở phía sau: “Sư thúc trông sư phụ đi, con đuổi theo!”

Nói rồi tôi chạy nhanh hai bước. Sư phụ ở phía sau hình như gọi lại nhưng tôi chỉ cố chấp nhìn theo hướng của dòng chảy nên cũng chẳng nghe thấy ông ấy đang hét cái gì.

Vừa vào được sau núi tốc độ của dòng chảy ngày càng nhanh hơn, cuối cùng nhanh như tốc độ Âm Long đang cầm que kem vậy, phải gọi là nhanh như chớp.

Chỉ trong chốc lát tôi đã theo không kịp nữa, đến cả tia điện xẹt qua dưới trăng cũng chẳng nhìn thấy. Tôi đuổi theo vài bước nữa rồi chỉ đành thất vọng đứng đó thở hổn hển.

Lúc này, có một cơn gió thổi qua Sơn Cốc, tôi vốn đang một thân nóng nực, mồ hôi nhễ nhại bất giác rùng mình.

Nhưng chỉ sau khi gió thổi qua một chút tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng. Hướng gió thổi rất có hiểu biết, từ trước đến nay nói đến phong thuỷ chính là dựa vào thế núi và hướng nước chảy để xác định, mà thứ tất yếu hình thành của hai điều này đều là gió.

Theo lý mà nói thì địa hình của Sơn Cốc này và hướng gió phải cùng hướng về Sơn Cốc nhưng cơn gió này lại thổi qua từ giữa Sơn Cốc.

Nghĩ đến đây, tôi liền xoay người theo hướng gió thổi. Dưới ánh trăng chiếu xuống, chỉ loáng thoáng thấy từng cơn gió thổi vào một bụi cây rất thấp, quá tối nên tôi không nhìn rõ là thứ gì.

Gió núi dường như vẫn đang thổi, bụi cây kia cũng đang đong đưa sang trái sang phải. Gió không thổi theo hướng Sơn Cốc mà lại thổi vào bụi cây, điều này rất phản khoa học, cũng rất kỳ quái.

Vì sau lưng tôi đã thấm đẫm mồ hôi rồi, lần này lại bị gió thổi qua nên phải rụt cả vai lại. Tôi lấy một lá Thần Hoả phù ra từ trong ba lô của sư thúc đặt lên đỉnh đầu, như vậy mới cảm thấy ấm hơn chút.

“Phù…phù…”

Thần Hoả phù vừa bốc lửa lên đã bị gió núi thổi vù vù, lắc lưa trong không trung.

Trong lòng tôi biết là không ổn rồi, cơn gió này chắc chắn không phải gió bình thường!

Thần Hoả phù lấy niệm lực làm dầu, pháp lực làm chất dẫn nên không chịu được gió, nước. Nếu không phải do tôi dùng ý niệm chỉ hướng thì chắc là lá bùa vẫn phải vững vàng bất động giữa không trung, nhưng bây giờ lại bị gió thổi bay trái bay phải thì gió trong Sơn Cốc này chính là gió âm.

Âm thổi dương động, vậy nên Thần Hoả phù mới bị tác động.

Nghĩ như vậy nên tôi liền lùi về phía sau, biết rõ nơi này không phải là nơi một mình tôi có thể đổi phó.

Gió âm thổi đến, Sơn Cốc đang tích khí, nơi này chắc chắn không cách nơi giấu âm khí kia quá xa, chỉ là không biết âm khí được giấu đó sẽ được dùng để làm gì?

Đợi sư phụ và sư thúc qua đây tôi mới dám ra tay.

“Meo…meo…”

Vừa lùi hai bước, đột nhiên trong Sơn Cốc truyền đến tiếng mèo kêu rất nhỏ, có chút đáng yêu.

Nếu là tôi lúc trước thì khẳng định sẽ bộc lộ tình yêu rồi. Nhưng sau khi gặp phải ảo ảnh của con mèo đen chết kia ở dưới thụ cổ của Tiêu Mỹ Lan kia thì tôi cũng chẳng thích nổi đám động vật nhỏ trông có vẻ mềm mại dễ thương này nữa.

“Meo! Meo!”

Lại có thêm hai tiếng mèo kêu nữa, tôi lập tức đứng thẳng người, lấy bùa trong lồng ngực ra. Nửa đêm trong chốn thâm sơn cùng cốc, tôi không nghĩ sẽ có mèo đâu.

“Meo!”



Lại là một tiếng mèo kêu, gió âm thổi làm bụi cây lay động hai cái, tôi nhìn thấy bên dưới của bụi cây có chút cử động, một con mèo trắng tuyết ưu nhã bước ra từ trong đó, rướn người nhìn tôi kêu một tiếng thật dài.

Thấy không phải mèo đen tôi lại thở một hơi nhẹ nhõm, mèo trắng ít tà khí hơn nhưng sao nửa đêm lại xuất hiện ở đây?

“Meo?” Mèo trắng lại meo thêm một tiếng, ngẩng cổ mèo lên nhìn tôi.

Trong lòng tự nhủ một câu không ổn, tôi vội dùng lực nhắm mắt lại, ném thẳng lá bùa trong tay về phía con mèo trắng.

Dư quang nhìn về phía mèo trắng, tôi thấy có một luồng ánh sáng màu xanh chiếu vào lòng, trong đầu có vô số cảnh tượng loé lên, không biết ảo giác cao hơn bao nhiêu bậc so với với con mèo đen đã chết kia.

“Bùm!” một tiếng, tôi nhanh chóng niệm Động Định Thanh chú, lúc này mới dám từ từ mở mắt ra.

Vừa mở mắt thì nghe thấy gió thổi bên tai, móng vuốt sắc bén mang theo ánh sáng xanh lá u ám đâm thẳng về hướng cổ họng tôi!

“!” Tôi tung Chưởng Tâm Lôi vào trên vuốt mèo rồi nặng nề lùi liên tục về phía sau hai bước.

Sau khi đứng vững lại nhìn thấy vuốt mèo đó, chỉ thấy trên vuốt có ánh sáng xanh lá mơ hồ. Nếu để móng vuốt đó chạm vào da thịt, cho dù bất tử một giờ ba khắc thì đoán chừng cũng chẳng cầm cự được lâu.

“Meo!” Con mèo đó không vồ được tôi hai lần, đột nhiên kêu lớn lên, chỉ trong chốc lát thân thể nó đã phồng to lên.

Trong nháy mắt, con mèo trắng nhỏ vốn dĩ đang rất đáng yêu đã biết thành một con mèo trắng to lớn như hổ, hơn nữa vẫn còn đang lớn thêm.

Trong đầu tôi như có ngàn vạn con ngựa lao nhanh qua vậy!

Lần này tôi chẳng còn nghi ngờ gì nữa về chuyện Âm Long đã ở đây suốt hai tháng, thủ đoạn của nó y hệt với con mèo trắng.

“Meo!”

Con mèo đó tuy đã lớn rồi nhưng âm thanh nó phát ra vẫn không đổi, chỉ là tiếng của con mèo sau khi phóng to vài lần càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi hơn thôi.

Sau đó tôi lợi dụng sấm sét để nhanh chóng niệm chú Đại Lực Kim Cương, dưới chân xoáy một cái, một cú đá nặng nề đập mạnh vào đầu con mèo trắng.

Cú xoáy chân đó tôi đã dùng hết sức bú sữa mẹ rồi, theo như công lực bình thường tôi luyện tập thì cho dù là viên gạch cứng cũng sẽ bị nứt ra.

Nhưng sau khi tôi đá một cú lên đầu con mèo, chỉ cảm thấy phần đùi đau nhức, kèm theo là bàn chân tê rần.

Tôi thầm nghĩ nguy hiểm thật, nếu không nhờ niệm chú Đại Lực Kim Cương thì có lẽ toàn bộ xương đùi tôi đã gãy nát mất rồi.

“Meo!”

Con mèo đó bị ăn một cú đau nên đột nhiên rống lên một tiếng, cái đuôi quơ lên phía trước bổ tôi nhào xuống đất, miệng nó gào lớn, những cái răng nanh chực cắn vào yết hầu tôi.

“Định!” Tôi vội niệm chú Định Hồn, chú Đại Lực Kim Cương không ngừng, hai tay cũng dồn lực đẩy đầu nó ra.

Con mèo trắng lớn kêu lên một tiếng dài, cơ thể nó nằm trên người tôi lại to ra gấp mấy lần. Chỉ riêng sức nặng đè lên người tôi đã khiến tôi gần như ngạt thở, chưa kể đến việc nó còn đang cố há miệng rộng ra cắn tôi.

Gân xanh trên tay tôi nổi lên, đau đến mức mất cả cảm giác, tôi chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng gân cốt bị kéo căng ra. Trong lòng tôi thầm nghĩ không ổn rồi, gân cốt chưa hoàn thiện của tôi không thể chịu được sức nặng của chú Đại Lực Kim Cương. Nếu cứ tiếp tục căng ra như vậy, tôi sợ mình không bị con mèo này cắn chết cũng sẽ chết vì kiệt sức mất.

“Gào…”

Cổ họng con mèo kêu ừng ực vài tiếng, chân nó đá một cái, đầu nó đột nhiên đè thấp xuống, suýt chút nữa tôi có thể nhìn thấy phần thịt đỏ au đang ngọ nguậy trong cổ họng con mèo.



Tôi nghĩ thầm nếu sư phụ và sư thúc còn không xuất hiện nữa thì tôi chỉ còn con đường chui vào bụng con mèo này thôi.

Đúng lúc tôi đang tuyệt vọng thì bên tai truyền đến hai tiếng xì xì, sau đó có một cơn gió lướt qua đỉnh đầu, một bóng trắng mạnh mẽ nhảy xuống đầu con mèo trắng lớn, tiếng vảy cọ xát vang lên không ngừng.

Tuy tôi chưa nghe thấy âm thanh đó nhiều nhưng cũng biết đây là âm thanh mỗi khi tên nhóc Âm Long kia tung tuyệt chiêu.

Tôi bò xuống thở gấp, tên nhóc Âm Long này vẫn còn đang cắn chặt gáy con mèo kia, đồng thời cơ thể con rắn cũng lớn lên nhanh chóng, đuôi rắn không ngừng quạt vào thân mèo rồi nhanh chóng quấn lấy nó.

Tôi hít vài hơi, nhưng tôi thấy dường như Âm Long cũng đang chịu đòn rất nhiều. Con mèo vươn hai chân trước ra và chộp lấy vảy rắn của Âm Long một cách mạnh mẽ, có những đốm máu rỉ ra từ dưới lớp vảy vốn trong suốt như pha lê.

Lòng tôi như lửa đốt, vội lục tìm trong túi của sư thúc nhưng phát hiện ngoài bùa giấy, bùa nước, chuông chiêu hồn và thanh kiếm lớn thì chẳng còn thứ gì có thể dùng để đối phó con mèo lớn này cả.

Trong lúc gấp gáp tôi đột nhiên sờ thấy một thức mềm mại, thầm nghĩ hay là thử một chút.

Tôi liền rút nó ra, đó là tấm vải đỏ mà Viên Sĩ Bình đã đưa cho tôi, có lẽ chính hắn cũng chẳng biết tác dụng của tấm vải đỏ này là gì nữa. Tôi mang theo nó chỉ để che bức tượng mặt xanh để đề phòng bất trắc.

Ngay khi kéo tấm vải đỏ ra, tôi vội chộp lấy con mèo trắng đang bị Âm Long quấn lại, trong lòng thầm nghĩ: Không biết có cần chú ngữ gì không nữa.

Tôi duỗi tay, tấm vải đỏ vừa vung ra đã dài ra đón gió, không dài không ngắn vừa đủ bọc lấy con mèo trắng và Âm Long.

Tôi vui mừng, còn đang nghĩ tiếp theo nên thu tấm vải lớn này lại như thế nào thì nghe thấy hai tiếng xèo xèo. Tấm vải đỏ nhấp nhô, thân hình của Âm Long và con mèo trắng bên trong dường như đang biến nhỏ lại một cách nhanh chóng.

“Meo! Meo!”

Con mèo trắng vội vã kêu lớn, những vết cào của móng vuốt sắc nhọn lập tức xuất hiện trên tấm vải đỏ nhưng tấm vải đỏ chỉ trông có vẻ hơi phai màu chứ không hề bị rách.

Một lúc sau, con mèo trắng dưới tấm vải đỏ thu nhỏ lại kích thước bình thường, tôi vội giữ nó lại rồi nhanh nhẹn giật đuôi Âm Long để lôi nó ra rồi lại nhanh tay lẹ mắt bọc nó vào trong tấm vải đỏ.

Nhìn tấm vải đỏ quấn con mèo trắng vẫn đang phản kháng, tôi thực sự tò mò về nguồn gốc của thứ này. Nghe lão đạo Diêu nói thì dường như thứ này có lai lịch rất khủng nhưng Viên Sĩ Bình dùng qua 1 lần lại đưa cho tôi.

Đang nghĩ ngợi thì Âm Long đắc ý rít lên hai tiếng với con mèo trắng trong tấm vải đỏ rồi ngẩng đầu lên dùng đôi mắt thâm quầng nhìn tôi như thể đang hỏi sao tôi lại đến tìm nó.

Tôi búng lên cái đầu hơi tròn của con rắn, tự nhủ động tĩnh lớn như vậy đáng lẽ đã đến rồi mới phải chứ.

Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, sau đó thắt lưng bị siết chặt, thân thể bị mạnh mẽ kéo ra khỏi bụi rậm.

Tôi vội niệm chú Định Thân để ổn định cơ thể, kéo chiếc túi vải đỏ về phía cổ tay rồi kéo thứ đang quấn quanh eo bằng cả hai tay.

Tôi cúi đầu nhìn cái dây trói này, trong lòng bỗng nhói lên. Thứ này tôi đã quá quen thuộc, đó là một nhành liễu nhưng đường gân trên lá không phải màu xanh mà là màu đỏ như máu nhàn nhạt. Hơn nữa, vốn dĩ cành liều rất mềm mại lại như vòng sắt siết chặt lấy eo tôi.

Tôi tự hỏi liệu thứ này có phải lại do yêu nữ Tiêu Mỹ Lan giở trò không. Vừa nghĩ thì dưới eo liền cảm thấy đau đớn, chân tôi nhất thời không vững nên đến cả chú Định Thân cũng không giữ được, cả người bị kéo vào bụi rậm.

Tuy những bụi cây đó rất tươi tốt nhưng cành lá không phải để chơi chơi, vừa bị kéo vào mắt tôi đã bị quẹt phải, tiếp đến là mặt cũng cảm thấy đau rát, da thịt tôi để lộ ra bên ngoài cũng bị cắt qua.

Vốn tôi muốn đi trại hè nên mặc đồ ngắn, đến bước đường này ngoài bị đầu váng mắt hoa thì có lẽ cũng đã bị huỷ dung rồi.

Trong lòng tôi kêu gào lần này thảm rồi!

Chân tôi đập mạnh vào một vật gì đó, tiếp đó tôi bỗng cảm thấy nhẹ bẫng và thấy một bể nước cực lớn xuất hiện trước mặt.

Còn những thứ trong dòng nước lại khiến cho người cận thị như tôi cũng phải trừng to hai mắt, kinh ngạc không khép nổi miệng.