Tôi Dựa Vào Nụ Hôn Để Xóa Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 201



Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn

Chương 201

_________

Y lặng lẽ nhìn bức ảnh một lúc và cuối cùng quyết định không xóa. Ngay khi y đang tắt màn hình, y đột nhiên nghe thấy giọng nói của một cô gái vang lên trên hành lang.

“Tiền bối Tế Lạc, tôi đã chuyển những thứ mà anh yêu cầu. Nhưng tiền bối dường như đã nhầm. Tôi học lớp 6, sao lại đứng trước lớp 7? ”

Tô Linh sắc mặt lập tức tái nhợt.

Y từ từ quay lại và thấy Tế Lạc đang đứng ngoài cửa sổ sau lưng y và mỉm cười với y.

"Bí mật chụp ảnh người khác?"

"Hãy để tôi đoán tại sao cậu lại làm như vậy."

"Cậu có thích cậu ấy?"

"Cạch." Tô Linh đánh rơi điện thoại trên tay. Đôi mắt cô gái cong lên hạnh phúc khi cô ấy nói với một giọng nói ngọt ngào và dịu dàng:

"Có vẻ như tôi đã đúng."

“Tôi hiểu rồi …… Vậy là cậu thích cậu ấy.”

Cô ấy không nói gì và quay người rời đi. Toàn thân Tô Linh run lên, y tuyệt vọng lao ra khỏi phòng học. Y nắm chặt cổ tay cô trước mặt tất cả các học sinh đi qua và nói: "Đừng đi!"

“……. Đàn em?”

Cô gái quay lại và giả vờ ngạc nhiên. Cô ấy cố gắng rút cánh tay của mình và nói: "Xin đừng như thế này."

“Tiền bối …….Xin vui lòng.”



Tô Linh cúi đầu. Mặt y tái mét, và những ngón tay run run. Có một giọng điệu cầu xin trong giọng nói lạnh lùng của y.

“Làm ơn ……… Đừng nói. Đừng nói với Bạch Nghiễm. ”

Bạch Nghiễm đã từng nói rằng cậu sẽ phá hủy mọi thứ mà y thích.

Y không quan tâm đến bản thân, nhưng y sợ............ sợ rằng Bạch Nghiễm sẽ phá hủy cậu bé đó.

"Đừng nói với anh ấy?" Tề Lạc đột nhiên hạ giọng xuống âm lượng mà chỉ có hai người họ mới có thể nghe được. “Được rồi, cầu xin tôi đi. Hãy làm theo cách mà tôi đã nói với cậu ”.

Cô ấy đang ám chỉ Tô Linh đang quỳ xuống.

Bốn người họ đã bắt nạt Tô Linh trong một thời gian dài và trên thực tế, Bạch Nghiễm sẽ không có mặt hầu hết thời gian và họ đã làm điều đó một cách tự phát. Trong vài năm qua, họ đã sử dụng Tô Linh làm túi đấm của mình. Mỗi khi mọi thứ không theo ý mình, họ sẽ trút giận bằng cách đánh Tô Linh.

Tề Lạc hiếm khi làm bất cứ điều gì và chỉ đứng nhìn. Mỗi khi Bạch Nghiễm không có ở đó, cô ấy luôn nói những điều tương tự.

“Cậu có muốn chúng tôi để cậu đi không? Vậy thì hãy quỳ xuống van xin chúng tôi ”.

Tô Linh chưa bao giờ cầu xin sự thương xót.

Mỗi lần như vậy, y đều chọn cách im lặng chịu đựng.

Nhưng lần này----

"Chủ nhân của tôi……….."

Dưới tiếng thở hổn hển của những học sinh khác, Tô Linh từ từ quỳ xuống. Y nắm chặt tay thành nắm đấm đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Có âm thanh của thứ gì đó vỡ ra và ngay cả vai y cũng đang run rẩy dữ dội.

“………….Tôi xin chị, tiền bối.”

Cô gái lộ vẻ ngạc nhiên. Một phần là do cô không thể tin rằng vết thương của Tô Linh thực sự cầu xin cô. Cô luôn biết Tô Linh tự hào như thế nào. Ngay cả khi thân xác chìm đắm trong ô uế, y vẫn luôn nhìn lên những vì sao trên bầu trời.

Không giống như cô ấy, mặc dù vẻ ngoài của cô ấy có thể trong sáng, nhưng nội tâm của cô ấy đã mục nát từ lâu.



Vì vậy, bây giờ cuối cùng y đã dập tắt lòng kiêu hãnh của mình và cầu xin cô hãy thương xót vì người mà y thích, cô ta không hề có cảm tình với y.

Cô chỉ muốn kéo y xuống cùng một vực thẳm.

Tế Lạc ánh mắt quét qua khuôn mặt của những thiếu niên đang ngạc nhiên đứng xung quanh họ và đột nhiên lùi lại một bước. Cô bất lực xua tay nói: “Đàn em, mau đứng lên. Chị xin lỗi vì chị vẫn chưa thể chấp nhận em nhưng cảm ơn tình cảm của em. Hiện tại chị vẫn chưa muốn nghĩ đến chuyện yêu đương …… ”

Tô Linh mở to mắt, kinh ngạc nhìn lên. Những gì y gặp phải là nụ cười chế giễu của các cô gái.

“Hóa ra là Tô Linh thích Lu Jie. Cậu ta còn quỳ xuống cầu xin chị chấp nhận cậu ta. Thật khập khiễng …….. ”

“Cậu ấy đang hướng tới những điều không thể. Làm sao cậu ta còn dám nghĩ đến nữ thần trường học? ”

“………..”

Những lời mỉa mai, trêu chọc, chửi rủa …… Tất cả đều đổ lên đầu Tô Linh như một gáo nước đá.

Cảnh tượng trước mắt y như một cuốn phim quay chậm cũ kỹ. Mọi thứ đã mất màu sắc và âm thanh. Cô gái xoay người với mái tóc tạo thành vòng cung đẹp mắt trên không trung. Cuối cùng, cô ấy đã nhìn y một cái nhìn sâu sắc với sự độc hại sâu sắc được che giấu trong đôi mắt của cô ấy.

Không.

Y không thích Tế Lạc. Làm sao y có thể thích Tế Lạc?

Không thể Không thể Không thể nào Không thể nào ——–

Tô Linh chạy đến và bám chặt vào Tôi Linh. Y hét lên một cách không kiểm soát:

“Tôi không thích chị! Tôi không hêg thích chị! Tại sao chị lại phải nói như vậy?! ”

___________

Nhật ký của Bạch Nghiễm (Phần 54)

(Trong trường hợp này, anh ấy đã liệt kê một vài trang về những việc mà anh ấy muốn làm với tư cách là người yêu của nhau).