Tôi Cùng Phe Với Phản Diện

Chương 127: Tiếng ca Cơ Đốc



Trước cầu vồng Bifröst hùng vĩ tuyệt đẹp, thần hộ mệnh Heimdall đang mặc áo giáp và cầm một thanh kiếm làm bằng kim loại đặc biệt.

Con ngươi vàng của ông ta ẩn chứa sức mạnh vô tận. Ông ta sở hữu cặp mắt có thể nhìn thấy tất thảy và đôi tai nghe được mọi thứ.

Heimdall nghe nhìn khắp chín cõi, bao gồm cả Asgard lẫn Trung Địa. Thời không khó lòng cản bước ông ta cảm nhận được những gì ông ta muốn nhìn và muốn nghe. Thậm chí ông ta còn có thể tìm ra tiếng bướm đập cánh cách xa tận nghìn thế giới.

Nhưng giờ ông ta cau mày, dõi theo Trung Địa bằng cặp mắt màu vàng.

- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

Học viện Christ Church, Đại học Oxford

Là học viện lớn nhất Đại học Oxford, Christ Church là học viện kiểu nhà thờ duy nhất trên thế giới. Việc xây dựng nhà thờ này mất đến hơn 800 năm.

Vesper và Harry Osborn đang dạo bước giữa những kiến trúc cổ kính của Christ Church. Họ đi ngang qua một nhóm du khách trong khuôn viên trường yên tĩnh.

Không giống như những học viện mở cửa đón khách tham quan khác, Christ Church quản lý du khách rất nghiêm ngặt. Tất cả du khách phải tham quan cẩn thận và đi theo lộ trình quy định. Phần lớn địa điểm đều không mở cửa cho khách du lịch.

Văn phòng của Vesper nằm trên tầng ba nhà thờ.

Cơ quan đầu não của học viện này là nhà thờ. Trên tường nhà thờ có treo một số bức tranh tôn giáo. Đa phần là quà từ những cựu sinh viên. Toàn các danh họa, mà thậm chí vài bức còn tồn tại 400 năm.

Vesper đi theo hành lang nhà thờ, định vào văn phòng tầng ba.

Sàn nhà dưới chân cô khắc tên nhiều người đã đóng góp xây dựng nên nhà thờ này.

Hôm nay là chủ nhật. Trường Christ Church vẫn tổ chức buổi cầu nguyện như thường lệ nên nhà thờ mở cửa cho công chúng. Tuy nhiên rất nhiều người theo đạo từ các trường khác cũng tới dự và còn một vài người bên ngoài trường nữa.

Vesper không theo đạo Thiên Chúa. Cô đến học viện vào cuối tuần để hoàn thành báo cáo thí nghiệm.

Trong khi cô vùi đầu xử lí tài liệu trên bàn làm việc suốt hai tiếng đồng hồ thì con sói nhỏ nào đó có vẻ khá bất mãn.

Harry đứng cạnh, nhìn khuôn mặt người phụ nữ xinh đẹp, "Vesper, rõ ràng em đã hứa sẽ dành cuối tuần với tôi, nhưng giờ em lại quay về văn phòng vội vã chuẩn bị báo cáo thí nghiệm."

"Chứ sao?" Vesper ngồi trên ghế sau bàn làm việc, "Cậu Osborn, chẳng lẽ kế hoạch cuối tuần ban đầu của cậu là đến công viên giải trí Alton Towers?"

Alton Towers, nằm tại phía bắc miền trung nước Anh, là công viên giải trí theo chủ đề lớn nhất ở Anh và được xếp vào top 10 công viên giải trí hàng đầu thế giới.

Truyền thuyết về tháp Alton bắt nguồn từ lâu đài bị nguyền rủa cùng tên trong công viên giải trí có những trò cảm giác mạnh.

Harry bí xị, "Giáo sư Lynd, hình như em luôn quên tôi đã trưởng thành rồi."

Vesper nhún vai, mỉm cười nhìn cậu, "Cậu Osborn, trông cậu thực sự hơi non nớt quá."

Harry bước đến gần Vesper, len giữa cô và bàn làm việc. Cậu cúi xuống nói nhỏ vào tai cô, "— Thế còn những người khác thì sao?"

Ngay giây sau, Vesper đã bị Harry ôm eo rồi đè lên bàn làm việc. Còn cậu thì đứng giữa hai chân cô.

Nữ giáo sư khêu gợi bị học sinh mình ôm chặt. Trong phòng làm việc mà giữ tư thế như vậy, thực sự quá mập mờ và vô đạo đức.

Harry áp môi lên cổ cô, để lại nụ hôn say đắm.

Đôi môi lành lạnh kia chạm vào da thịt, nhanh chóng trở nên nóng bỏng cuồng nhiệt.

Nhưng hình như hôm nay không phải ngày may mắn của Harry Osborn. Điện thoại di động trên người cậu bỗng đổ chuông làm gián đoạn hành động tiếp theo.

Thanh niên đẹp trai nhíu mày, lạnh lùng nhìn tên người gọi.

Vesper khẽ đẩy cậu ra, liếc thoáng, "Là cha cậu đấy."

Harry lại tới gần cô, ôm người con gái mềm mại ấm áp vào lòng rồi bắt máy.

Norman Osborn đi thẳng vấn đề, "Tài xế đang đợi ở ngoài học viện Christ Church. Con phải về dinh thự Osborn ngay lập tức. Ba muốn đích thân bàn bạc một vấn đề quan trọng với con."

Harry tỏ ra khá lạ lùng, song, cậu bình thản đáp, "Mừng ngài đặt chân đến dinh thự Osborn, thưa ngài Norman Osborn. Nếu tôi nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên ngài xuất hiện suốt bảy năm qua."

"Harry!" Norman Osborn sẵng giọng, "Chuyện này cực kì hệ trọng. Ba phải gặp con ngay."

Harry vuốt mái tóc đen suôn mượt của Vesper và không trả lời cha.

Bất ngờ thay, ngài Norman Osborn lại chợt hạ giọng như chấp nhận chịu thua, "Lẽ nào con không muốn biết tại sao ba đưa con vào ký túc trường từ sớm, thậm chí nhiều năm qua còn ít quan tâm, xa lánh con, đến mức hai ba con phải đối đầu nhau?"

Harry im lặng một thoáng rồi cúp điện thoại.

Vesper nhìn chăm chú vào mắt cậu, "Cậu nên về trước đi. Tôi còn rất nhiều tài liệu phải xử lí. Đừng làm tôi mất tập trung nữa, thưa cậu Osborn."

"Tôi cần em bầu bạn." Thoạt trông Harry vẫn đẹp trai lầm lì, nhưng dường như quầng thâm mắt đã giảm hẳn.

Vesper xoa đầu cậu, "Ông Osborn muốn nói chuyện riêng với cậu."

Harry nhắm mắt hôn lên môi cô, thành kính mà chân tình.

Vesper đẩy cậu ra sau, rời khỏi bàn làm việc rồi mở cửa văn phòng cho cậu, "Tài xế đang đợi cậu phải không?"

Mắt Harry lưng tròng. Cậu nhoẻn miệng cười bất đắc dĩ, "Tôi chúa ghét dinh thự Osborn. Nếu có thể, tôi muốn sống ở căn hộ của em mỗi ngày."

Vesper lườm cậu, "Vậy e là cậu phải trả một khoản tiền thuê nhà đắt đỏ đấy."

"Dĩ nhiên, thưa bà chủ trọ của tôi." Harry cười rất đẹp. Sự trẻ con mà năng nổ hút hồn ấy mang sức hút khó ai sánh bằng.

Vesper đẩy thanh niên đẹp trai đang lề mề chưa chịu về khỏi văn phòng, "Tạm biệt, cậu Osborn. Chúc cậu may mắn."

"Giáo sư Lynd, em lúc nào cũng đùn đẩy tôi làm tôi đau lòng lắm nhé." Harry nhíu hàng mày đáng thương.

Nhưng Vesper lại cau có, phớt lờ, "Quen là tốt. Quả thực tôi rất giỏi khiến người khác tan nát cõi lòng."

Nói xong, cô xua tay toan đóng cửa.

Nhưng bỗng bị Harry đẩy ra lần nữa, đồng thời cậu áp tay lên má cô gái tóc đen, hôn môi Vesper nồng nhiệt.

Vesper cực lực đẩy cậu, bất giác nhìn qua hành lang, sau khi xác định ở đó không có người, cô mới bất lực thở phào nhẹ nhõm.

Harry thì mỉm cười ngọt ngào đáng yêu.

Tuy nhiên, nụ cười đắm đuối này lại chỉ đổi lấy tiếng đóng cửa rõ to.

Harry sờ mũi, đành quay lưng rời đi.

Tầng một nhà thờ đang diễn ra buổi lễ trọng đại. Harry liếc vội rồi bước vào chiếc ô tô màu đen đang đợi ngoài cửa.

Cậu không hề biết rằng sau khi cậu đi chưa lâu, một người đàn ông tóc đen mặc vest đen bỗng đâu xuất hiện trên bãi cỏ lởm chởm của trường Christ Church.

Tại văn phòng tầng ba, Vesper đã hoàn thành xuất sắc báo cáo thí nghiệm sau khi Harry rời đi.

Âm thanh dàn hợp xướng từ tầng một nhà thờ truyền tới. Hàng năm trường Christ Church sẽ tìm kiếm những đứa trẻ có giọng hát hay trên khắp nước Anh và mời các em tham gia hợp xướng.

Lúc này chúng đang hát bài "Curch Window". Trình độ hát rất tuyệt vời, thánh khiết không gì sánh bằng.

Nhập xong dữ liệu cuối cùng vào máy tính, Vesper rời khỏi văn phòng.

Cô bước xuống những bậc cầu thang đã ngả nâu vì quá cũ, đang cân nhắc liệu có nên nán lại nhà thờ một lúc để nghe bài "Curch Window" hay không.

Vesper đứng dưới thánh đường vĩ đại 800 năm tuổi. Trước mặt cô là một dàn hợp xướng khoảng 30 người đứng thành ba hàng hình vòng cung. Đàn đệm organ được đặt ở hàng cuối cùng.

Cô nhắm mắt lại, im lặng lắng nghe điệp khúc trong trẻo thánh khiết bên tai.

Song, Vesper nghe thấy phía sau có tiếng động. Cô bất giác mở mắt, quay đầu nhìn.

Bên ngoài nhà thờ, trên thảm cỏ xanh tươi, một người đàn ông cao lớn đang đứng.

Hắn mặc bộ vest Armani lịch lãm, trông mạnh mẽ dịu dàng. Mái tóc đen được chải kĩ sau tai, hoàn toàn phù hợp với nước da trắng ngần. Từng cử chỉ đều toát lên khí chất cấm dục mãnh liệt.

Nhưng điều quyến rũ hơn nữa là khí chất quý tộc bẩm sinh của hắn ta, đầy nhã nhặn quyền uy.

Bên tai Vesper tràn ngập tiếng hát thánh khiết từ dàn đồng ca. Chất giọng nỉ non thấm thía giữa khung cảnh yên tĩnh. Không gian xung quanh như ngưng đọng trong chốc lát.

Cô nghe tiếng tim mình đập thình thịch. Người đàn ông cao lớn đang tiến lại gần cô. Dường như mỗi bước đi đều chạm đến nhịp tim cô.

Hắn ung dung vững vàng, lưng thẳng, lôi cuốn không tưởng.

Người đàn ông tóc đen đã tiến lại gần cô. Đôi mắt hắn như rực lửa.

Toàn thân Vesper không thể cử động. Cô hơi mở to mắt nhìn hắn.

Loki nhếch mép cười ẩn ý. Hắn bước một bước tới gần cô, "Sao? Thấy ma à?"