Tôi Chán Ghét Em!

Chương 38: đi tìm việc làm thêm



bây giờ trời đã sáng, tối hôm qua, Dương Minh Tuấn đưa cô về nhà, và bây giờ cô đang nằm trên giường, chắc vừa nãy bản thân ngủ hơi quá giờ mà trời đã hứng nắng ban trưa, gương mặt cô cũng có chút sưng, chắc do tối qua cô khóc nhiều quá.

"ọc...ọc"

Đói quá, Trịnh Tịch Như tay xoa xoa chiếc bụng xẹp lép, cô đứng dậy rời khỏi giường vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt vệ sinh cá nhân.

Cô thay đồ, bộ váy xanh hôm qua bị xé rách đến mức không thể vá lại được, vừa hay trên người cô còn đang mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, chẳng phải là của Dương Minh Tuấn, anh ta vẫn còn tình người như này sao.

Trịnh Tịch Như dặn lòng, bản thân đừng ngu ngốc mà tin vào tình yêu chính trị, bây giờ tốt hơn hết là tìm một công việc làm thêm, ít ra cô còn có tiền, ông Trịnh cha cô từ đầu đã không trao nổi một xu cho cô, mà Dương Minh Tuấn cô cũng không thể dựa vào hắn ta, làm sao có thể tự tin mở miệng ra xin tiền được, Dương Minh Tuấn kiểu gì cũng tìm cách châm trọc gia cảh cô.

Hôm nay cô mặc một chiếc quần bò và áo trắng. Thực ra toàn bộ cũng là đồ của Trịnh Bảo Ngân, dù sao thì đồ cũ của chị ta chính là đồ mới của cô, chất lượng quần áo cũng không phải là tệ vừa hay còn phù hợp với cô. Cô sẽ đi xin việc ở một cửa hàng tiện lợi hay nhà hàng đâu đó cũng được. Tại vì kết hôn khi cô đúng 18 tuổi, cô cũng chỉ vừa hoàn thiện cấp 3, hoàn thiện lớp 12, không thi lên đại học thành ra cô không thể dựa vào đó mà ứng tuyển vào các công ty hay chỗ làm tốt cả.

Trịnh Tịch Như cột tóc cao, có vài sợi tóc thả xuống mặt, chiếc cổ trắng ngần và đường nét từ khuôn mặt và cơ thể đều rất hài hòa. Trịnh Tịch Như thật sự rất xinh đẹp, nét đẹp không chỉ trong trẻo mà có chút quyến rũ trưởng thành.

Xuống tầng thì vẫn như hôm qua, chẳng ai thèm dòm ngó cô, họ lẩn ra chỗ khác, dặn lòng đừng quan tâm tới mọi người nữa nhưng thực sự cô vẫn bị tổn thương.

trên chân cô đi đôi gày trắng, vừa thoải mái vừa dễ di chuyển, dù sao thì cô cũng không thể bắt xe taxi đượ nên đành phải đi bộ. Nhưng mà cũng lạ, Dương gia vốn chỉ là một căn biệt thự trong khu chung cư của thành phố vậy mà quán ăn hay cửa hàng tiện lợi, siêu thị lại rất xa, Trịnh Tịch Như hơi hoang mang, cô cứ đi thẳng ra đường lớn rồi lại đi học đường lớn đó, cô đi mà không cần biết bản thân có đi lạc không, dù sao thì đi lạc còn hơn đi gặp Dương Minh Tuấn.

Trời bắt đầy nắng rõ hơn, cô không mang áo khoác hay ô dù nên rất khó khăn, cô cũng đã hỏi mấy người trên đường nhưng họ đều bảo ở đây không có mấy cửa hàng như vậy.



Trịnh Tịch Như có chút mệt, cô đành nép tạm vào một con ngõ để tránh nắng, bản thân vừa đói vừa mệt, cô căn bản chỉ muốn kiếm chút tiền thôi mà.

"Tịch Như sao em lại ở đây?".

Phạm Gia Khiêm từ xa vẫy tay chào.

"à...chào anh"

"Đừng nói em quên anh rồi nhá, anh buồn đấy!" Phạm Gia Khiêm mang vẻ hờn dỗi

"không đâu, em vẫn nhớ tên anh là Phạm Gia Khiêm."

Cô cười trừ

"Tốt quá, mà em đi đâu vậy?".

"à...um em muốn ra ngoài đi dạo"

Trịnh Tịch Như lúng túng, cô làm sao có thể để Phạm Gia Khiêm biết bản thân đi tìm việc.



"em đi dạo vào lúc 10h này á, trời hơi nắng, em có muốn vào nhà anh nghỉ ngơi không."

"Dạ thôi em có chút việc rồi."

Trịnh Tịch Như khẽ từ chối.

"vậy à, để anh đưa em đi."

"Em không sao, đi một mình cũng vui mà..."

"Không để anh vào nhà lấy xe chở em đi"

"nhà anh đây á?"

"ừm đây là khu B, Dương Minh Tuấn vẫn ở khu A à?"

"à...vâng"

Trong lòng cô thật ra cũng không hiểu rõ khu này lắm, thực ra từ hôm kết hôn tới giờ đa số toàn ở nhà nên không biết khu này chia ra làm 2 khu như này.