Toàn Chức Pháp Sư

Chương 2912: Khúc Xạ Băng Nguyên



Trans : xSnowballx

Mục Ninh Tuyết chưa bao giờ nghĩ bản thân là một người dễ ở chung với người khác , rất nhiều sở thích bản thân không để ý tới , ví dụ như sống một mình .

Có mấy người khác tới gần , trong khi nói chuyện phiếm còn mục đích khác, Mục Ninh Tuyết sẽ trực tiếp bày ra khí chất " thích sống một mình , thực tế có quá nhiều người khi tiếp xúc với mình đều biểu hiện hết sức kỳ quái.

Bày ra dáng vẻ rất thưởng thức chính mình, hoặc bày ra dáng vẻ xem thường , nếu như một người không chân thực thì sẽ biểu hiện cử chỉ sẽ làm cho người ta cảm thấy quái lạ, khiến người ta phiền chán, phần lớn người mà Mục Ninh Tuyết gặp đều như vậy, điều này tạo nên một Mục Ninh Tuyết khó có thể ở chung , lạnh giá như băng .

Mà nữ tính như Yến Lan cũng không nhiều, từ trong điệu của Yến Lan thì Mục Ninh Tuyết có thể cảm nhận được người này không khen, cũng không có tâm tư quái lạ nào, chỉ là muốn bắt chuyện.

Thực tế cô gái như Yến Lan mang tới tương tác , tiếp xúc với bất luận người nào thì cũng đều như thế .

Mục Ninh Tuyết cũng ước ao phần nữ tính như thế .

Vì thế Vi Nghiễm biểu hiện ra không kiên nhẫn với Yến Lan, thì theo Mục Ninh Tuyết đó chính là tự phụ.

Vi Nghiễm đang cảm thấy Yến Lan thấy sang bắt quàng làm họ , thực tế Yến Lan không phải vậy.

...

Yến Lan là một ma pháp sư , mà tài nghệ nấu nướng cũng rất xuất sắc ,có độc đáo lý giải với đồ ăn , thậm chí còn biết phối hợp những nguyên liệu nấu ăn đặc thù kia, những nguyên liệu nấu ăn này có thể giúp người ta chống lại lạnh giá tập kích , thâjm chí còn chống đỡ được một ít khí độc lan tràn .

Đồ ăn pháp sư , đây quả thực là một nghề nghiệp rất hiếm thấy, trong hành trình này có vẻ khá then chốt .

" Băng luân phi chu chính là công cụ trọng yếu đi châu Nam Cực của chúng ta , nó có thể để hai chân của chúng ta cách mặt đất băng hàn , giảm bớt đau đớn do cái lạnh,đương nhiên bên trong có thiết lập pháp trận, có thể làm thân thể cùng máu của chúng ta ấm áp, tiêu từng từng chút hiệu quả băng xâm ".

" Chỉ tiếc là băng luân phi chu không thể chạy ở tất cả địa hình băng nguyên , vì thế có nhiều chỗ chỉ có thể tự chính chúng ta đi , mà chúng ta ở Nam Cực càng lâu thì thanh hoả pháp trận cũng sẽ từ từ biến mất " .

" Lúc trước bọn ta mà có băng luân phi chu cùng thanh hoả pháp trận thì tốt biết mấy " Vương Thạc cảm thán một câu, tựa hồ đặc biệt để ý tới chênh lệch lúc trước cùng hiện tại.

Nghĩ lại thì cũng thấy bình thường , lúc trước ở Nam Cực điều kiện gian nan, , thăm dò khoảng cách xa mất đi chân trái, không có bao nhiêu người nhớ tới công lao, mãi cho tới khi hội đồng minh hiệp hội ma pháp năm châu phát lệnh chiêu mộ thì những người ở Đế Đô mới nhớ có một người như Vương Thạc hắn đã từng đặt chân tới cực nam chi địa, hiện tại cần Vương Thạc làm người dẫn đường cho đoàn đội này.

Nước biển màu lam càng ngày càng tinh khiết , đại khái tới gần cấm địa không người đặt chân, diện mạo thiên nhiên vốn có mới bày ra vô cùng tinh thế , mới làm kinh tâm động phách.

Dần dần mặt biển xuất hiện núi băng màu trắng , chúng như từng chiếc thuyền buồm chậm rãi bồng bềnh trong bức trang băng lam tráng lệ .

Thực tế núi băng không di chuyển , bởi vì núi băng nổi trên mặt nước vẻn vẹn là một phần của băng mạch dưới nước , chậm rãi dập dờn chính là tàu thuyền , là tầm mắt người .

Dọc đường đi Mục Ninh Tuyết thấy không ít xác tàu, chúng treo ở phần mũi nhọn núi băng , chẳng biết vì sao trôi nổi khoảng trăm mét dưới nước .

Những tàu thuyền rách nát treo trên băng giác không chìm làm cho người ta có cảm giác sợ hãi, chúng ở vị trí mà tia sáng bị nước sâu nuốt mất , bất động trong u ám , giống như thuyền u linh như ẩn như hiện dưới nước , luôn có cảm giác dưới nước đang có thứ gì nhìn mặt biển , khí tức oán hận trước sau bao phủ xung quanh thân thuyền .

Tiếp tục tiến lên có thể thấy được băng giới vô cùng đồ sộ, mặt biển đông lại cùng làn nước màu lam phân rea một giới hạn hết sức rõ ràng , khi băng luân phi chu vượt qua mặt băng , lập tức cảm giác được như tới thế giới khác .

Thế giới này tất cả mọi vật nhìn qua bất động, như là một bức tranh màu trắng ầm ầm sóng dậy, băng mạch lam bạch sắc liên miên trùng điệp, ở gần là lớp băng mỏng manh.

" Sắp tới châu Nam Cực rồi " Vương Thạc nói ra câu này, trong giọng nói có mấy phần bất an.

Thực tế Vương Thạc không muốn tới đây lần nào nữa , không khí lạnh lẽo bá đạo thổi tới đây, chân trái cũng mơ hồ đau nhức.

" Tiếp tục tiến lên, chúng ta không nghỉ ngơi, như thế sẽ lãng phí nhiều thời gian " Vi Nghiễm nói với mọi người.

" Vào lúc này cần đội ngũ tìm kiếm thăm dò con đường , vùng biển băng này đã có một ít băng nguyên thú mạnh mẽ ở lại, phục kích " Vương Thạc vội vã nói.

Vi Nghiễm nhìn xung quanh, tựa hồ không quá đồng ý đề phòng .

Dù sao bọn họ còn cần chờ tại chỗ, chờ nhân viên tìm kiếm xác định con đường phía trước an toàn thì bọn họ mới có thể tiếp tục tiến lên.

" Được rồi , mấy người đi phía trước nhìn một chút , không có gì đặc biệt thì xuất hết tốc lực đi về phía trước " Vi Nghiễm nói .

" Rõ ".

" Rõ ".

Nhân viên phụ trách dò đường là hai anh em , tướng mạo rất tương tự , vóc người cũng gần như nhau.

Hai người gọi ra bạch báo cùng hắc báo, bạch báo có cánh, có thể bay trên không trung , hắc báo có cơ thể cường tráng cùng móng vuốt sắc bén , chạy trên mặt băng rất vững vàng .

Hai anh em này lấy triệu hoán thú riêng của mình tiến lên, nhưng bọn họ chưa đi được bao xa thì đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Hiện tượng này để Vi Nghiễm nhíu mày.

" Sông băng , mặt băng nơi này sẽ tạo khúc xạ gây trở ngại từ những tia sáng , vì thế những cảnh tượng băng nguyên chân thực cũng không phải là " vùng đất bằng phẳng " hoặc " dãy núi trập trùng , mà có thể càng thêm phức tạp, vết rách đan xen, sóng lớn cùng sông băng cùng tồn tại, mặt đất băng duẩn , vì thế ta mới để hai người bọn họ để lại ký hiệu dễ phân biệt ở ven đường " Vương Thạc giải thích .

" Vậy chẳng phải rất dễ phân tán cùng lạc lối ? " Đại pháp sư cung đình kia hỏi.

" Đây vẫn chưa phải là thứ đáng sợ nhất " vẻ mặt Vương Thạc trở nên dị thường .

" Vậy thứ đáng sợ nhất là gì ? " Vi Nghiễm hỏi.

" Là giống như chúng ta không nhìn thấy được hai người kia dù chưa đi được bao xa , những mãnh thú quần cư mạnh mẽ trong băng nguyên kia có thể gần trong gang tấc , khi chúng ta không cẩn thận bước vào băng nguyên trống trải, rất có thể là bước vào trong bầy thú " Vương Thạc nói.

" A ? ".

" Vậy mà có chuyện cổ quái này " .

" Vậy chẳng phải là ở bất cứ chỗ nào cũng gặp nguy hiểm sao ?".

Tất cả mọi người nghe xong có chút sởn tóc gáy, băng nguyên chi địa này cũng không khỏi quá quỷ dị rồi đi.

" Vì thế chúng ta tiến lên phải đặc biệt cẩn thận , phải có người đi thăm dò trước tiên, thậm chí tuần tra những ' khu vực không nhìn thấy xung quanh ' , đảm bảo gần chỗ chúng ta không có sinh vật mạnh mẽ cùng băng nguyên uyên thú thành đàn " Vương Thạc nói.