Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 46: Một cuộc giao dịch



Xảy ra một vụ sập nhà lớn như vậy, đội cứu hỏa nhanh chóng có mặt.

Ngụy Nguyên cũng bị giữ lại hỏi về chuyện đã x1ảy ra.

“Meo.” Giang Kính rất bực mình.

Ánh mắt Lôi Bảo Tuệ hơi lóe lên: “Nếu chú Giang bằng lòng kể lại tình hình lúc đó, có lẽ tôi có thể tìm ra phương pháp chữa trị thích hợp hơn đấy.”

Giang Kính không khỏi bật chế độ cảnh giác.
“Nếu có thể, phiền cô khéo léo loại bỏ những kẻ ngáng đường mà không để lại dấu vết.”

Nhà họ Lôi là người giỏi dùng thuốc nhất.

“Cô ta chỉ là đồ bỏ đi, có gì phải sợ.”
Ngụy Hân bịt mũi, định nói gì đó, nhưng ánh mắt đã tối sầm lại, ngã xuống đất bất tỉnh.

Con mèo đen nhảy tới, khẽ ngửi lọ thuốc nước.

“Meo.”
“Công ty đã xử lý xong rồi, cậu tạm thời đừng lên tiếng.”

Người đại diện nằm trên giường bệnh, hơi thở vẫn chưa ổn định lắm.

Thừa Hạc Văn bóp chặt điện thoại, nói: “Tại tôi nên anh mới ra nông nỗi này.”
Giang Kính chỉ có thể nén giận.

“Tốt nhất là trong thời gian này chú Giang không nên dùng cổ võ, nếu không có thể tắc nghẽn chân khí bất cứ lúc nào đấy.”

“Nhà họ Lôi có nhiều bậc thầy y thuật như thế mà chẳng lẽ không có cách gì sao?” Giang Kính thầm chửi bọn họ là lang băm.
“Chúng ta sẽ phản hồi khi chuyện này hạ nhiệt.”

Cứ để vậy có ổn không? Tuần sau bộ phim truyền hình của tôi sẽ bắt đầu bấm máy. Chúng ta phải giải thích thế nào với đạo diễn Chung đây?”

“Cứ làm theo quy trình đi, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến bộ phim đó của cậu đâu.”
Con mèo đen lảo đảo đi theo hình chữ S, bám gót Tư Vũ.

***

Nhà họ Tư.
Ngụy Hân quay đầu lại nhìn Tư Vũ, sắc mặt càng thêm khó coi, vẻ kinh hãi lóe lên trong mắt.

“Vào thời cổ đại ở châu Âu, loại bùa chú nguyền rủa này rất phổ biến. Đó là vật trung gian để cô liên lạc với thế giới bên kia.”

Ánh mắt Ngụy Hân càng thêm hoảng sợ, trong lòng tự hỏi sao Tư Vũ lại biết được điều đó?
Lôi Bảo Tuệ liếc nhìn trợ lý bên cạnh, ra hiệu cho anh ta xách hộp thuốc lên xe trước.

“Có chuyện gì?”

Tôi nhớ rằng nhà họ Lôi các cô cũng đã đến huyện Tung Sơn cách đây một thời gian.”
“Đừng ngửi, là thuốc xóa ký ức.” Tư Vũ lấy ra một viên thuốc, ném cho nó.

“Meo.”

Mèo đen uống thuốc rồi loạng choạng đi về phía trước như thể đang say rượu.
“Cô Lôi, tôi muốn thực hiện một giao dịch với cô.”

“Cậu có thể cho tôi cái gì?” Lôi Bảo Tuệ chỉ coi trọng lợi ích.

“Bí kíp cổ xưa của nhà họ Tư.”
Ánh mắt Tư Vũ hoàn toàn vô cảm, nét mặt dửng dưng dường như xen lẫn sát khí.

“Meo!” Con mèo đen nhìn chằm chằm vào sau lưng Ngụy Hân, rồi bất thình lình khom mình, xù lông, nhe răng gầm gừ cảnh cáo, ánh mắt cũng sẫm màu hơn.

“Mày đang làm gì hả?” Sắc mặt Ngụy Hân chợt thay đổi khi nhìn thấy con mèo vào tư thế chuẩn bị lao về phía trước.
“Đi ra.” Ngụy Hân bực bội nói.

“Meo.” Tiếng mèo kêu trở nên dữ t7ợn hơn.

Con mèo chậm rãi đi vòng quanh chân Ngụy Hân, vẻ mặt cô ta bỗng nhiên lạnh lùng, ánh mắt lóe lên vẻ dữ t2ợn.
Đột nhiên, cô ta cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình từ phía sau.

“Meo...” Tiếng mè0o kêu kéo dài.

“Là cô à.”
“Meo.” Tiếng kêu rất hung dữ.

“Ma thuật à?” Tư Vũ cất giọng lạnh tanh.

“Sao cô…” lại biết điều này?
Nhà họ Tư và nhà Đệ Ngũ không muốn cho người khác biết về hành động của mình, cho nên đều giữ kín như bưng mọi chuyện về điện thờ.

“Thì là bị cắn ngược đấy thôi.”

Lôi Bảo Tuệ thấy ông ta không muốn nói bèn xách hộp thuốc đi ra ngoài.
“Nhiều khi chính những kẻ được gọi là bất tài vô dụng khiến chúng ta xảy ra sơ suất đấy. Tôi muốn trở thành gia chủ tương lai của nhà họ Tư, nên không thể phạm sai lầm được.”

Lôi Bảo Tuệ nói: “Tôi muốn cuốn ‘Thập tam châm’ được cất kỹ trong nhà họ Tư.”

“Quyển sách đó đã không còn nguyên vẹn, chắc hẳn nhà họ Tư các cô có bản đầy đủ hơn chứ.”
[Chắc chắn là có người ghen tị với sự nghiệp của anh Văn nên mới lén lút giở trò sau lưng.]

Anh Văn bị người đó uy hiếp nên không thể báo cảnh sát.]

[Phía sau nhất định là có “ô dù” lớn đây.]
Lôi Bảo Tuệ nhướng mày nói: “Tôi châm cứu cho chú thêm lần nữa.”

“Rốt cuộc tôi có thể trở lại bình thường không?” Giọng nói của ông ta đã trở nên nôn nóng.

Tuy nhiên, một người kiêu ngạo như Lôi Bảo Tuệ không hề sợ hãi, vẫn thản nhiên lấy kim bạc ra châm cứu cho ông ta.
“Cậu cần tôi phải làm gì?”

“Sau khi người của tôi đi vào huyện Tung Sơn thì không hề có tin tức, tôi muốn nhờ cô Lôi điều tra xem có phải bên cạnh Tư Vũ có người của bố tôi bảo vệ hay không.” Nếu không, bọn họ không thể vô cớ biến mất như vậy được.

Lôi Bảo Tuệ gật đầu: “Chỉ có điều kiện này thôi à?”
Ngụy Hân khẽ thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy người tới là Tư Vũ.

Tư Vũ nhìn chằm chằm vào cô ta.

Nụ cười trên môi Ngụy Hân dần dần sững lại.
Nghe vậy, Ngụy Hân cảm thấy bị xúc phạm.

“Tư Vũ, tốt nhất là cô đừng chõ mũi vào chuyện của người khác.” Cô ta lấy ra một lọ thuốc nước, nhưng chưa kịp mở nắp đã bị con mèo đen cào vào mu bàn tay.

Lọ thuốc màu xanh đậm bị vỡ.
Có tiếng mèo kêu trầm thấp vang lên từ bên chân Ngụy Hân, khiến cô ta hơi hoảng hốt, vừa c2úi đầu nhìn xuống đã bất ngờ trông thấy một con mèo đen, cảm giác đầu tiên của cô ta là đây là điềm xấu

“Cút đi.7”

“Meo.” Tiếng mèo kêu nhỏ hơn.
Lôi Bảo Tuệ nở nụ cười đã hiểu rõ: “Cậu muốn hỏi thăm về Tư Vũ chứ gì.”

Tư Duệ hơi nghiêm mặt: “Cô cũng biết hoàn cảnh của tôi ở nhà họ Tư.”

“Vậy thì sao?”
Tôi chỉ cần cuốn ‘Thập tam châm’, hãy nghĩ cách tìm ra nó cho tôi. Ba ngày sau, tôi sẽ lại đến huyện Tung Sơn. Tôi chỉ hành động khi nhìn thấy cuốn sách.”

***

Gần đây trên mạng có rất nhiều tin tức về ngôi sao võ thuật hạng đầu Thừa Hạc Văn.
Anh ta là ngôi sao tầm cỡ quốc tế, không chỉ có ngoại hình ưa nhìn, kỹ năng diễn xuất tốt mà còn dám xả thân vì vai diễn, hơn nữa không có vụ bê bối nào kể từ khi ra mắt, là một diễn viên “ba tốt”. Trong giới nghệ sĩ, rất ít người được gọi với danh xưng này.

Thừa Hạc Văn đã đóng nhiều bộ phim truyền hình từ khi còn rất trẻ, dù là phim hiện đại, cổ trang hay tiên hiệp thì những cảnh chiến đấu của anh ta luôn mang đến cho khán giả sự kích thích về mặt thị giác.

Điều quan trọng là anh ta rất đẹp trai.
***

Tư Duệ đứng ở cửa thứ ba chờ cô ta.

“Cô Lôi.”
Bởi lẽ đó, việc một diễn viên xuất sắc như Thừa Hạc Văn bị trả thù khiến người hâm mộ đều chấn động.

[Không phải anh Văn có võ à? Sao lại bị đánh thê thảm như thế? Nghe nói khuôn mặt cũng bị hủy hoại, phải nhập viện.]

[Thật nực cười, đằng ấy cho rằng cứ đóng phim võ thuật là biết võ nghệ sao?]
“Cậu đừng làm loạn.”

Nhìn vẻ tức giận trong mắt Thừa Hạc Văn, người đại diện nhắc nhở anh ta đừng nóng nảy mà hủy hoại sự nghiệp diễn viên của mình.

Thừa Hạc Văn gần như bóp nát chiếc điện thoại trong tay mới kìm nén được cơn giận: “Công ty định phản hồi các bình luận trên mạng thế nào?”
[Giới truyền thông cũng không chen vào được, không biết tình hình thế nào rồi.]

[Tôi thật sự lo lắng anh ấy sẽ rút khỏi giới giải trí, đừng bị hỏng khuôn mặt mà.]

[Mọi người không lo lắng cho tình hình của anh ấy à? Rốt cuộc là ai đã đánh anh ấy đến mức phải nhập viện như vậy?]
Lôi Bảo Tuệ đang bắt mạch cho Giang Kính.

Việc chẩn đoán và điều trị cho cổ võ giả khác với người bình thường, gần đây cô ta thường xuyên đến thăm nhà họ Tư và nhà Đệ Ngũ.

“Sao rồi?” Giang Kính lo lắng hỏi.
[Nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc kẻ đã làm việc ác mới được.]

[Vụ án rúng động như này mà cảnh sát còn chưa lập hồ sơ vụ án à?]

[Những người có quan hệ lẻn vào bệnh viện thăm hỏi và nắm được một thông tin là Thừa Hạc Văn không báo cảnh sát. Chẳng hiểu tại sao anh ta lại làm vậy.]
“Nhà họ Lôi chỉ có một số người có y thuật cao siêu. Tôi và ông Hai đã đi khắp nơi và chữa trị rất nhiều căn bệnh nan y phức tạp. Nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp phải tình huống như thế này, vì vậy chú Giang cũng phải cho chúng tôi một chút thời gian chứ.”

Y thuật không giỏi thì cứ nhận là không giỏi, còn bắt người ta cho thêm thời gian.

Hồi trước bọn họ chữa trị cho Tư Vũ cũng nói y như vậy.
“Tốt lắm, cô rất có thiên phú.”

Ánh mắt Ngụy Hân thay đổi khi nhìn cô: “Cô là ai, tại sao lại biết những điều này?”

“Tổ tiên của cô.”
Con mèo đen lao về phía trước, bất ngờ bị thứ gì đó va phải nên đập mạnh vào thùng rác đánh “rầm” một tiếng.

Nó rũ rác rưởi dính trên thân mình và lắc cái đầu hơi choáng váng.

Cảnh tượng này khiến Tư Vũ cảm thấy khá thú vị.
[Tôi nghe nói ngay cả người đại diện của anh ấy cũng bị đánh bầm dập.]

[Liệu đây có phải sự trả thù của đồng nghiệp không? Dù anh Văn có tài giỏi đến đâu cũng không thể một mình địch lại hàng chục, hàng trăm người được.]

[Anh Văn thật đáng thương.]
“Tôi cũng hy vọng như vậy.” Nếu bây giờ anh ta không ra mặt giải thích, đạo diễn Chung sẽ cho rằng đây là vụ việc mang tính chất hiềm khích cá nhân. Có lẽ ông ta sẽ e ngại những rắc rối kiểu này.

Một mình ông ta đã đành, nếu những người khác cũng nghĩ như thế thì không hay.

***

Ngụy Nguyên đứng đợi ở chỗ cũ rất lâu mới thấy Tư Vũ trở lại.

Cậu chạy đến đón cô, nhưng chưa kịp mở lời đã nghe thấy cô lạnh nhạt hỏi: “Em gái của anh có lai lịch thế nào?”

Ngụy Nguyên ngẩn người, sao chủ đề câu chuyện lại chuyển sang Ngụy Hân?