Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 42: Bóng kép



Lúc chập tối, tại nhà họ Lôi.

Lôi Khải Thiên đi vào phòng Lôi Tương Giang, nói: “Tư Chính đã gọi điện thoại cho tôi.”
<1br>“Ồ.” [Vừa mở miệng đã xúc phạm tất cả những người làm nghề y chân chính, siêu ghê.]

Nếu sau này có chuyện gì xảy ra với họ, để xem họ có thể tìm được đồng chí “Vùng tối dưới đèn” này không nhé.]
Bóng đen hoàn toàn không phát ra tiếng động, sau đó cứ thế tản ra ngay tại chỗ.

“Meo meo...”
Tu Vũ không bận tâm đến chuyện ở bệnh viện.

Cô cầm quẩy và sữa đậu nành, vừa ăn vừa đi về phía cửa hàng nhỏ tồi tàn.
“Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, cháu chỉ cảm thấy vừa rồi đã nhìn thấy cô Tư, lần này cảm giác hơi khác biệt.”
[Cả nhà đã đọc bài đăng xếp thứ nhất chưa? Đây mới là chuyên gia điều chế dược phẩm thực sự. Các gia tộc đều có phản hồi tích cực.]

[Người bệnh này uống phải thuốc giả và sinh ra ảo giác rồi. Ha ha ha.]
“Đi đến điện thờ.”

Ngay sau đó, cô nhảy vút lên không trung giống như một con chim én, nhanh chóng biến mất giữa màn đêm.
Cô hờ hững nhìn cậu.

Có điều, cậu không cảm thấy xấu hổ khi không nhận được câu trả lời, mà còn mỉm cười chỉ vào cửa hàng xập xệ: “Tôi đến tìm ông họ ở cửa hàng này.”
“Tư Vũ.”

“Cô họ Tư à?”
Tư Vũ nhìn thiếu niên hôm qua đã gặp trên xe buýt và tiếp tục nhai quẩy.

Ngụy Nguyên cười nói: “Tôi vẫn còn chưa biết tên cậu.”
[Có ai học y hoặc nghiên cứu điều chế dược phẩm phản bác vài câu đi chứ nhỉ?]

[Liệu có phải bệnh nhân ung thu này nói vài lời tốt đẹp trước lúc lâm chung cho người đăng bài không?]
“Có vấn đề gì sao?”

“Cái tên rất hay.”
Tư Vũ ngẩng đầu nhìn cậu.

“Mẹ chị thật sự có thể nhờ được người nhà họ Lôi sao?”
Lôi Khải Thiên còn tưởng rằng có chuyện gì ghê gớm, hóa ra là cô chiêu đần độn nhà họ Tư.

Phó Nguyên Ngọc cũng rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của người nhà họ Lôi. Nếu họ đã đến đây, đương nhiên bà sẽ cầu xin họ cố gắng hết sức để cứu mẹ mình.
Đây2 là Lôi Tương Giang đưa ra gợi ý một cách thẳng thừng.

Lôi Khải Thiên muốn nói lại thôi.
Trước cửa hàng ồn ào bên cạnh, một cô gái mặc váy đen sải bước đi về phía Ngụy Nguyên.

Người đi theo cô ta không phải ai khác mà chính là Chu Tiêu.
Tư Vũ không trả lời.

“Anh ơi!”
Ban đầu, cậu định hỏi thăm về tình hình của nhà họ Lôi, nhưng lại không muốn gây thêm rắc rối cho cô.

***
[Tôi không ngại nói với các bạn rằng sau khi uống rất nhiều thuốc của những người tự nhận là thần y, chỉ có thuốc của “Vùng tối dưới đèn” là thần kỳ nhất. Quả là tuyệt vời, kinh mạch toàn thân tôi đều thông suốt. Lũ thần y chó má nhà họ Lôi đều là hàng rởm, đây mới là cao thủ đích thực nhé.]

Người bệnh sống ở biên giới bình luận một cách rất nghiêm túc.
Thôn Hà Đông.

Bên ngoài điện thờ âm u, một cơn gió thổi qua hàng đại thụ cao ngút trời phát ra tiếng xào xạc.
Mặt Chu Tiêu hơi biến sắc khi nhìn thấy Tư Vũ.

“Sao em lại tới đây?” Ngụy Nguyên có vẻ không thích nữ sinh mặc váy này.
Tư Vũ quan sát cậu kỹ hơn.

“Đây là cửa hàng do người thân của anh mở à?”
Chỉ trong vài ngày, hơn một nửa số tế bào ung thư đã biến mất, tiếp theo còn phải uống thuốc thêm vài ngày nữa mới có kết quả chính xác.

Bài đăng của Tư Vũ đã được đẩy lên vị trí thứ chín.
Gần đây cô hơi ham ngủ, có lẽ do mới sống lại, hoặc cũng có thể do cái bóng của cô vẫn còn ở lại điện thờ.

Cái bóng tối hôm qua không phải ma quỷ hay thần thánh gì cả.
“Là cậu à?” Một giọng nói đầy kinh ngạc vang lên từ phía sau.

Tư Vũ quay người lại, động tác xé chiếc quẩy của cô dễ thương đến mức lập tức thu hút sự chú ý của cậu.
Lôi Tương Giang hiểu được0 nỗi lo lắng của ông ta: “Chẳng qua là nhận khám cho một bệnh nhân thôi mà.”

Người cha già của họ sẽ không quan tâm đến những chuyện như này.
Có người vào xem, khi đọc được phản hồi của người bệnh đó, cư dân mạng lập tức nhao nhao bình luận.

[Bốc phét, thuốc tiên à mà uống mấy ngày đã có thể làm giảm bớt tế bào ung thư?]
[Hiện giờ vết thương của tôi đã lành, “Vùng tối dưới đèn” là bậc thầy chân chính trong ngành y. Tôi hết lòng ủng hộ “Vùng tối dưới đèn”.]

Sau khi ba người họ đăng bình luận, phía dưới nhanh chóng xuất hiện một loạt bình luận mang tính công kích.
Nếu xảy ra chuyện gì, đến lúc đó cứ nói là trùng hợp cũng chẳng thể bắt bẻ được họ.

***
Cô ta cười rất ngọt ngào, để lộ ra lúm đồng tiền hai bên má, chớp đôi mắt đen láy nhìn Tư Vũ rồi cất giọng trách móc Ngụy Nguyên với vẻ ấm ức: “Anh ơi, đây là bạn gái của anh à? Gần đây anh không ngó ngàng đến em. Hóa ra là có bạn gái rồi.”

Ngụy Nguyên bối rối nhìn lướt qua Tư Vũ, thấy cô không tức giận mới thở phào một hơi, nói: “Tư Vũ chỉ là bạn của anh thôi, em đừng nói linh tinh.”
[Buồn cười chết đi được, người nào đó kinh mạch toàn thân thông suốt, chắc không phải bị đứt hết gân mạch đấy chứ?]

[Người phía sau càng khả nghi hơn, giọng điệu theo kiểu công thức như thể đã hoàn thành nhiệm vụ vậy.]
“Tôi không biết, tôi nhận được điện thoại của cậu tôi nên đến xem thế nào, nhưng không ngờ cửa hàng đã đóng cửa.”

Nói đoạn, cậu đi tới gõ cửa hồi lâu mà không có người đáp lại, chắc hẳn trong cửa hàng không có ai.
Khi quay đầu lại không thấy Tư Vũ đâu, bà hơi hoảng hốt. Phó Lâm Hãn liền đi tới nói rằng Tư Vũ đã về trước, lúc này bà mới thở phào nhẹ nhõm và gửi tin nhắn dặn cô nhắn tin cho mình khi về đến nhà.

Tư Vũ chỉ đọc tin nhắn mà không trả lời.
Trong đêm tối, một bóng đen không nhìn thấy rõ khuôn mặt chậm rãi bước ra khỏi điện thờ, tao nhã hành lễ với cô.

“Sắp tới sẽ có người đến đây, hãy giăng kết giới đi.”
[Đúng là đồ ngu ngốc, còn tưởng rằng mình đã bước vào thế giới huyền ảo chắc?]

Còn là người thủ đô nữa chứ. Đầu óc chập mạch thì phải. Đến thuốc tiên cũng chẳng thần kỳ như vậy. Lại còn uống vài ngày đã loại bỏ được một nửa số tế bào ung thư.]
***

Ngày hôm sau.
“Tư Vũ là vậy, tính tình lạnh nhạt xa cách với người khác. Từ khi sinh ra, sức khỏe của cậu ấy đã không tốt, cho nên phản ứng khác với người bình thường.” Lúc này, Chu Tiêu bỗng mở miệng nói.

Điều đó nghĩa là đầu óc của cô có vấn đề.
Trong khi gia đình nhà họ Phó đang lo sốt vó với bệnh tình của Cao Mai, Tư Vũ lên mạng, mở trang web WORLD.

Bệnh nhân ung thư đã mua thuốc của cô để lại phản hồi chân thực.
Cuối cùng cậu đành phải gửi tin nhắn cho cậu của mình.

Hai người đi ra ngoài, Ngụy Nguyên lại nhân cơ hội hỏi: “Cậu vẫn chưa cho tôi biết tên.”
“Anh muốn tôi đi chuyến này sao?”

“Tiện đường tìm hiểu tình hình luôn.”
Những tiếng động này càng khiến điện thờ thêm phần kỳ quái.

Tư Vũ vỗ nhẹ vào phiến đá ở ngưỡng cửa.
Không những vậy, người này còn đăng cả sổ khám bệnh, khi đó bệnh viện đã xác định rằng bệnh nhân chỉ còn sống được một tuần nữa.

[Cứ đợi đi, một tuần nữa tôi sẽ xuất hiện, dọa chết các người.]
“Chị không biết.”

Phó Lâm Hãn có thể hiểu được lý do cô không quan tâm đến sự sống chết của Cao Mai.
Cô gái tươi cười đưa tay về phía cô: “Xin chào, tôi là Ngụy...”

Tư Vũ thản nhiên đi lướt qua cô ta. Cô gái mỉm cười ngượng nghịu khi bị phớt lờ, sau đó mím môi nhìn Ngụy Nguyên với vẻ đáng thương: “Anh ơi, bạn anh không thích em à?”
Ba người đã uống thuốc của Tư Vũ đều rất tức giận khi đọc được những bình luận này, nhất là bệnh nhân bị ung thư.

[Một lũ ngu xuẩn, bản thân mình hết thuốc chữa cho nên mở mồm chê thuốc của người khác là giả. Cứ chờ xem, rồi sẽ có lúc phải hối hận đấy.]
Có thể nói, đó là “cái bóng kép” của cô, nói thẳng ra là cô cất một phần năng lượng của mình trong một hơi thở, sau đó biến thành cái gọi là “bóng kép” để cất giữ.

Trong thế giới ngày nay, đây thật sự là một điều rất bí ẩn.
Tuy nhiên, cô lại bắt gặp cánh cửa đóng kín.

Tư Vũ chợt cảm thấy quẩy và sữa đậu nành trong tay không còn ngon nữa.
Tuy rằng Lôi Tương Giang không phải người đứng đầu gia tộc, nhưng hầu hết mọi việc trong gia tộc do ông ta quyết đ2ịnh.

Vị trí của ông ta tương đương với phó gia chủ nhà họ Lôi.
Nếu ở đây mà có người thì chắc chắn sẽ sợ khiếp vía trước cảnh tượng này.

***
Đọc đến đây, Tư Vũ thoát khỏi giao diện của trang web.

“Chị họ ơi.” Phó Lâm Hãn dẫn theo Phó Lâm Nguyệt đứng trước mặt cô.
“Cậu ta nhờ tôi đến huyện Tung Sơn một chuyến để xe7m bệnh cho bà già nhà họ Phó.”

“Tôi nhớ rằng chúng ta đã điều tra ra địa điểm mà nhà họ Tư và nhà Đệ Ngũ đã đến lần trước 7hình như là ở huyện Tung Sơn.”
Con mèo đen từ phía sau bức tường chạy ra, nhảy lên vai Tư Vũ, rúc vào vai cô, không dám nhìn về phía bóng đen vừa đứng.

Tư Vũ hờ hững liếc nhìn nó, nghĩ bụng đúng là đồ nhát như cáy.
Cô đi ngang qua hai người họ, sau đó quay đầu lại liếc nhìn rồi bước vào thang máy.

Lôi Bảo Tuệ đi phía sau đột nhiên ngoảnh đầu lại.
Tư Vũ uể oải ngồi dậy trên giường.

Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, hai mắt cô vẫn còn lơ mơ, khuôn mặt phiếm hồng. Thiếu nữ xinh đẹp lúc này trông thật thơm ngon làm sao.
Ánh mắt Ngụy Nguyên càng sáng lên.

“Khéo thật đấy! Cậu sống gần đây à?”
“Đúng vậy.”

“Ông ấy ở trong cửa hàng sao?”
“Meo.”

Con mèo đen lại quấn lấy chân cô.