Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 40: Ăn nước bọt của anh đây có ngon không?



Ban đêm, tại biệt thự số Mười Ba, Du Nhiên Cư.

Trong phòng, con mèo đen đang chăm chỉ kiếm tiền thông qua việc phát trực tiếp.
Tư Vũ ngồi trên mái nhà, tay trái đặt trên đầu gối trái hơi duỗi ra, ngẩng đầu nhìn mảnh trăng lưỡi liềm tĩnh lặng.

Làn gió 2nhẹ thổi bay mái tóc đen của cô, bóng dáng thiếu nữ dưới ánh trăng toát lên vẻ cô đơn. ***

Nhà họ Lôi ở thành phố Thân.

Mặc dù nhà họ Lôi theo nghề y, song cũng có rất nhiều cổ võ giả.
Mì xào rất ngon, ngày mai cô phải bảo Phó Nguyên Ngọc nấu món này mới được.

“Anh đây sẽ không hỏi thuốc đó lấy ở đâu ra, cũng sẽ không tiết lộ thông tin của cô, nhưng anh đây có điều không hiểu. Nhóc Tiểu Vũ rất tài giỏi, sao lại để mặc nhà họ Tư hủy hoại danh tiếng của mình như vậy?”

“Không phải anh cũng rất tài giỏi ư?”
Con mèo bước đi chậm rãi dọc theo mép mái ngói và quan sát xung quanh với ánh mắt lạnh lùng.

***

Hàn Mục Lẫm ngậm điếu thuốc chưa châm lửa trong miệng, mỉm cười nhìn Tư Vũ đang đi ra.
Có hai gia tộc lớn này cùng tham gia thử nghiệm thì sẽ an toàn hơn.

Sau khi từ nhà Đệ Ngũ trở về, Lôi Khải Thiên và Lôi Bảo Tuệ bước vào y đường của nhà họ Lôi. Y đường được xây dựng theo lối kiến trúc một tòa tháp rỗng cao năm mươi mét, bên trong mang đậm màu sắc cổ kính và những dấu vết lịch sử còn lưu lại.

Căn phòng trong cùng có bài vị tổ thần của nghề y.
“Đói không?”

“Có chuyện gì à?”

“Anh đây hơi đói bụng, chúng ta đi ăn khuya rồi nói chuyện nhé.”
Tư Vũ ở nhà lướt mạng, để xem có cách kiếm tiền nào tốt hơn hay không.

Khi nhìn thấy thông báo giải thưởng của một cuộc thi thể thao điện tử, cô tham gia nhưng rồi lại bỏ cuộc. Sau một trận đấu, phần thưởng chia ra không đáng là bao, chẳng bõ công.

Một số trò chơi khác thì không có hình thức thi đấu trực tuyến.
Nam sinh hơi mất tự nhiên trước ánh nhìn của cô, khóe miệng khẽ giật giật, ngẩn ngơ không nói nên lời.

Người bạn bên cạnh đẩy cậu va vào cô.

Nam sinh cao ráo đẹp trai vội vàng nói xin lỗi.
Theo truyền thuyết, tám tuyệt kỹ trong y thuật của nhà họ Lôi là do một vị “nữ thần” truyền thụ. Dần dần, khi thế hệ sau trở nên kém cỏi hơn thế hệ trước, tám tuyệt kỹ của nhà họ Lôi cũng bị thất truyền.

Bọn họ chỉ mới học được sáu, bảy phần y thuật còn lại.

Khác với những người đứng đầu hai gia tộc lớn là nhà họ Tư và nhà Đệ Ngũ, gia chủ nhà họ Lôi là một ông già năm nay đã một trăm mười tuổi.
Phó Lâm Hãn không có tiền đi taxi nên chỉ có thể kéo Tư Vũ lên xe buýt.

Đi bộ từ biệt thự đến nhà họ Phó cũng phải mất hơn hai mươi phút.

Đi xe buýt thì chỉ có ba hoặc bốn điểm dừng.
Ông già lại hỏi: “Bọn họ đã tìm được điện thờ đó chưa?”

“Hành động của hai nhà được bảo vệ rất kín kẽ, con không rõ chi tiết cụ thể.”

“Mơ mộng hão huyền những thứ không nên có thì sẽ gặp phải kết cục như thế này. Hãy nhớ cho kỹ, ngay cả nhà họ Lôi cũng không được tơ tưởng đến thứ đó, chuyên tâm vào việc nghiên cứu y thuật của mình, tạm thời đừng tham gia vào chuyện của các gia tộc khác.”
Thế là cô gái ngây thơ hiền lành đã bị bắt cóc.

Huyện Tung Sơn có nhiều quán ăn vặt mở cửa đến tận đêm khuya.

Sau khi ngồi vào bàn, Hàn Mục Lẫm gọi cho cô một bát mì xào nhạt.
Nhà họ Lôi cũng không ngoại lệ, vì vậy bọn họ đã nghiên cứu một loại thuốc tăng cường hỗ trợ quá trình luyện tập trong nhiều năm.

Tuy nhiên, bọn họ không dám thử một mình thành quả nghiên cứu ấy.

Bởi lẽ đó, bọn họ quyết định kéo nhà họ Tư và nhà Đệ Ngũ vào cuộc.
Tư Vũ không chê.

“Thuốc mà cô đưa cho tôi rất hữu hiệu. Cô muốn cái gì, anh đây đều có thể thưởng cho cô.”

“Có hiệu quả là được rồi.” Cô không cần phần thưởng.
Lôi Khải Thiên thầm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi ra ngoài.

Bố của ông ta đã lâu không hỏi đến chuyện trong nhà, bây giờ ông cụ đột nhiên thay đổi khiến ông ta cảm thấy hoảng sợ.

Bởi vì nhà họ Lôi có một vị gia chủ hơn trăm tuổi như vậy, nên có thể ngạo nghễ ngẩng cao đầu cho dù phải đối mặt với những gia tộc lâu đời ở thủ đô.
Sau khi ăn xong, Tư Vũ đột nhiên hỏi: “Anh đi xử lý vụ án à?”

Anh đáp: “Tôi chỉ có thể nói với cô rằng vụ án liên quan đến ngọc thạch.”

Cô gật đầu.
“Anh chưa đánh răng à? Hơi hôi đấy.”

Hàn Mục Lẫm nghẹn họng, nghĩ thầm cô gái này chẳng dễ thương chút nào.

“Cảm ơn cô vì chuyện lần này.”
Một bàn tay dâm đãng duỗi ra.

Nam sinh nhìn xuống, trông thấy một bàn tay đột nhiên mò mẫm về phía Tư Vũ.

Mặt cậu biến sắc lập tức tóm lấy bàn tay biến thái đó.
Nhiều kỹ thuật châm cứu cần phải vận chân khí, thế nên người học châm cứu đều luyện cổ võ.

Theo dòng lịch sử, ngày nay cổ võ đã không còn thuần khiết nữa.

Nhiều thiên tài võ học của các gia tộc đã chững lại sau khi đạt đến một trình độ nhất định.
Vậy mà Phó Lăng Trí thật sự bán ngôi nhà đó.

“Biết rồi.”

Phó Lâm Hãn còn muốn nói gì đó, nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy.
Lúc này, phó gia chủ Lôi Tương Giang đã chờ trước cửa thứ hai.

Lôi Bảo Tuệ nhẹ giọng chào: “Ông nội.”

Lôi Tương Giang nghiêm nghị nhìn Lôi Khải Thiên: “Bố đang đợi chú ở bên trong.”
Lôi Bảo Tuệ chỉ có thể đứng lại.

Ngay cả ông nội của cô ta cũng không thể bước vào đó, cô ta lại càng không đủ tư cách.

Lôi Khải Thiên đi vào phòng thờ tổ với sắc mặt nặng nề.
“Chị họ.” Cậu reo lên.

Cô đi thẳng về phía trước mà không nói một lời.

“Đằng trước có trạm xe buýt.”
“Meo.” Con mèo đen nhảy lên từ cửa sổ rồi 7lặng lẽ ngồi xếp bằng bên cạnh tay cô.

Điện thoại di động trong túi reo lên.

Con mèo đen ngẩng đầu kêu meo meo.
Tư Vũ ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông đang nghiêm túc cảm ơn mình, nói: “Chuyện nhỏ thôi mà.”

Anh nhìn cô mỉm cười, chợt nghĩ đến điều gì đó bèn nói: “Anh đây sẽ rời khỏi huyện Tung Sơn vài ngày, nếu có việc gì thì gọi điện thoại nhé.”

“Vâng.” Cô trả lời rất nhanh, nhưng anh biết rằng cho dù có chuyện gì, cô cũng sẽ không gọi điện thoại cho anh.
Giọng nói trầm thấp của ông cụ vang vọng trong phòng thờ tổ.

Lôi Khải Thiên gật đầu: “Vâng.”

Ông cụ có vẻ hơi mệt mỏi: “Gọi Tương Giang vào đây.”
Sau khi lên xe được một lúc, có mấy nam sinh đứng bên cạnh liếc nhìn sang, rồi đi tới gần Tư Vũ.

Phó Lâm Hãn đang lo lắng nên không để ý tới điều này.

Tư Vũ thờ ơ nhìn thoáng qua nam sinh đang tiến lại gần mình, trông tuổi tác của cậu, có vẻ là học sinh cấp ba.
Anh vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, đẩy đĩa mì tới trước mặt cô: “Cô ăn đi, nếu không đủ, anh đây sẽ mua thêm.”

Tư Vũ thản nhiên ăn nốt đĩa mì của anh mà không hề ghét bỏ.

Hàn Mục Lẫm cười xấu xa: “Ăn nước bọt của anh đây có ngon không hả nhóc Tiểu Vũ?”
Song, chẳng phải anh vẫn bị trói buộc bởi số mệnh xấu đấy thôi?

Hàn Mục Lẫm cứng họng.

“Anh có ăn nữa không?” Tư Vũ chỉ vào đĩa mì ăn dở trước mặt anh.
“Đưa điện thoại cho cậu ấy.”

Phó Lâm Hãn cầm lấy điện thoại, cuống quýt nói: “Chị họ ơi, chị mau về nhà họ Phó mà xem, bác cả muốn bán nhà. Ông nội đang cãi nhau với người mua, trong nhà đang ầm ĩ lắm.”

Tư Vũ hơi nhướng mày.
Mặc dù ông cụ đã già, nhưng giọng nói vẫn sang sảng và có sức tác động sâu sắc, xuyên thấu màng nhĩ của Lôi Khải Thiên, khiến ông ta không khỏi run lên trong lòng.

Đây chính là sự răn đe của ông cụ.

“Bọn họ gặp phải thứ gì đó không xác định và bị cắn ngược, sau này không thể sử dụng nội kình được nữa, thậm chí có thể xảy ra tình trạng bị tắc chân khí bất cứ lúc nào.”
“Bác sĩ đặc phái của tôi muốn gặp cô, nên tôi đến để hỏi xem cô có đồng ý không?”

“Không.”

Tôi biết cô sẽ không muốn gặp nên đã thay cô từ chối rồi.”
Trong phòng, một ông già tóc bạc phơ đang châm ba nén hương trước bài vị và đưa lưng về phía Lôi Khải Thiên. Ông già cúi lạy bài vị rồi cắm hương vào bát hương, sau đó vẫn đứng trước bàn thờ tổ mà không quay người lại.

Lôi Khải Thiên có phần thấp thỏm bất an.

“Tình trạng vết thương của người nhà họ Tư và nhà Đệ Ngũ thế nào?”
T7ư Vũ lấy điện thoại di động ra, nhận cuộc gọi.

“Nếu chưa ngủ thì ra ngoài gặp anh đây nhé.”

Cô nghe thấy tiếng cười phía 2sau từ “nhé”, lại ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết, thấp giọng đáp “Vâng” rồi cúp máy. Cô nhảy xuống khỏi mái ngói đỏ, thân mình nhẹ nhàn0g như chim én.
Sau khi bảo Lôi Tương Giang đi vào, Lôi Khải Thiên mới nhớ ra là mình đã quên báo cáo với ông cụ Lôi một việc.

***

Hôm nay là thứ bảy.
Chuyên mục phát sóng trực tiếp của con mèo đen không cần đến cô.

Tư Vũ bèn vào trang web WORLD để xem hiệu quả dùng thuốc của ba vị khách đã mua hàng của mình.

Đúng lúc này, bảo vệ của khu biệt thự gọi điện tới: “Cô Tư, có một bạn nhỏ họ Phó muốn gặp cô.”
Một màn anh hùng cứu mỹ nhân sắp diễn ra, kết quả là “rắc” một tiếng, gã đàn ông bên cạnh bị bẻ gãy tay, ngã “phịch” xuống sàn xe.

Cậu nam sinh trợn tròn mắt.

Phó Lâm Hãn sực tỉnh, không khỏi giật mình trước hành động của Tư Vũ.

“Có chuyện gì thế? Chị…”

“Nữ sinh đánh người.” Gã đàn ông nằm trên sàn xe bỗng kêu lên đau đớn, còn chỉ vào Tư Vũ và gào toáng lên