Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 36: Người qua đường trên thế gian



Đột nhiên, bóng dáng cô gái biến mất khỏi phạm vi ống ngắm có khả năng nhìn xuyên màn đêm.

Người đàn ông đang nằm bò trên mái nhà ngẩ1ng đầu lên, ngơ ngác tự hỏi cô gái đâu? Cô đã đi đâu rồi.

Người bên cạnh cũng thắc mắc: “Cô ta đi đâu rồi?” Cô nhặt con dao găm bên cạnh lên.

Thân thể kéo dài ra như một cái bóng.

Sau vài đòn tấn công, hai tay cô dính đầy máu của những con chó đột biến, tanh tưởi và hôi thối.
“Có ngửi thấy mùi chết chóc không?”

“Mùi chết chóc ư?” Các thành viên hít thở sâu một hơi, nhưng không ngửi thấy gì ngoài mùi tanh tưởi.

Hàn Mục Lẫm khẽ cười: “Không chỉ có mùi chết chóc mà còn có mùi rất quen thuộc.”
Anh mở cửa ghế phụ cho cô.

Cô lên xe rồi hỏi: “Người họ Cừu đâu?”

Vừa nhắc đến Cừu Tây Nguyên, Hàn Mục Lẫm khẽ cau mày: “Cậu ta có việc bận.”
Anh đã từng ngửi thấy mùi này ở điện thờ của nhà họ Phó tại thôn Hà Đông.

Đội trưởng à, anh nói cứ như thể người từ âm phủ đã đến đây dọn sạch những thứ dơ bẩn vậy. Nghe ghê chết đi được.”

“Ngay cả cổ võ giả cũng tồn tại thì người của địa ngục có gì mới lạ đâu.”
Phó Nguyên Ngọc tức giận đến độ phì cười: “Biệt thự được mua bằng tiền của Tư Vũ thắng cuộc thi, sao em lại phải trả nợ cho anh chị?”

“Anh ấy là anh cả của cô mà, Nguyên Ngọc.”

“Em đã chu cấp cho nhà họ Phó rất nhiều rồi.”
Trường tiểu học Tung Sơn.

Tư Vũ đứng dưới hàng cây ngoài cổng trường.

Một chiếc xe máy điện dừng lại trước mặt, cô bé ngồi sau xe bước xuống, Tư Vũ liền đi về phía cô bé.
Hôm nay, Phó Nguyên Ngọc đi tìm việc hồi lâu, về đến nhà còn chưa kịp uống một ngụm nước thì nhận được điện thoại của chị dâu cả nhà mình.

Bà chạm vào nút từ chối cuộc gọi nhưng Tôn Ưu vẫn gọi lại. Cuối cùng bà đành phải nói với bảo vệ cho bà ta vào.

Tôn Ưu cũng chẳng còn tâm trí nào để ngắm nghía biệt thự cao cấp của em chồng mình, mà túm chặt lấy bà rồi quỳ xuống, mắt đỏ hoe, sụt sùi nói: “Nguyên Ngọc ơi, lần này cô nhất định phải cứu anh chị.”
Tay súng còn lại vừa định hét lên đã bị0 một con mèo hạ gục. Từ mắt đến cằm đều có vài vết xước dài và sâu hoắm do móng vuốt mèo gây ra, nhãn cầu bị vỡ, mặt be bét máu.

“Meo.”

Con mèo há miệng, cắn vào cổ hắn ta giống như gặm một chiếc bánh quy giòn tan.
Lương Dịch không dễ dàng cho phép bất cứ ai biết về tình trạng của Đệ Ngũ Lam rời đi một cách dễ dàng, vì vậy đã đứng chắn trước mặt Tư Vũ.

Cô đi vòng qua anh ta, rảo bước về phía trước.

“Chú Lương ơi, nếu chị ấy không chịu nói thì thôi vậy.”
Trong góc tối, con chó biến dị nhe răng nhìn lên với đôi mắt màu xanh lục.

Tòa nhà cao gần mười tầng.

Mấy con chó đột biến lùi lại, miệng phát ra những tiếng gầm gừ dữ tợn, rồi bất ngờ nhảy lên, vây quanh Tư Vũ, lộ ra vẻ hung dữ.
“Đội trưởng Hàn, nơi này có mùi tanh, chắc chúng đã biến mất ở đây, nhưng không hiểu sao hiện trường đã được dọn dẹp sạch sẽ.”

Các thành viên trong đội ngồi xổm ở rìa nóc nhà, chạm tay vào tường hai lần rồi mới đưa lên mũi ngửi.

Hàn Mục Lẫm hướng mặt về phía vầng trăng đang lặn, nhìn chằm chằm vào tòa nhà đối diện.
Lại là lũ súc sinh này.

Con mèo đen từ phía sau lao tới cắn xé với một con chó, cảnh tượng diễn ra rất ác liệt.

Những con chó khác đồng loạt nhìn chòng chọc vào Tư Vũ.
Cứ lấy số mệnh kỳ quái của anh làm ví dụ, chẳng phải cũng rất hoang đường sao?

Một số thành viên trong đội cảm thấy khiếp sợ trước nụ cười của anh.

***
Con mèo ấm ức nhảy lên thi thể bị văng não, tìm kiếm một chi tiết có thể nhận dạng.

Nhìn phản ứng của nó, Tư Vũ biết rằng không tìm được manh mối gì.

Sau đó, con mèo đen ở lại dọn dẹp hiện trường, còn cô thì đi đến nhà khách của huyện ở ngoại ô, tuy nhiên lại phát hiện bên trong không có ai.
“Nhà họ Tư có, cô có thể hỏi xin nhà Tư mà.”

Phó Nguyên Ngọc sầm mặt: “Chị dâu, em đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Tư từ lâu rồi.”

Tôn Ưu vội vàng nói: “Thế thì cô bán biệt thự đi.”
Chắc hẳn anh đã ra ngoài làm nhiệm vụ.

***

Tên tầng cao nhất của tòa nhà.
Cô bé nhận thấy Tư Vũ không có ý xấu.

Lương Dịch cau mày: “Tiểu Lam, cô ta biết về tình trạng của cháu, người này thật sự không đơn giản chút nào.”

“Vậy thì sao chứ, những gì chị ấy nói là sự thật. Chị ấy biết rõ tình trạng của cháu, vì thế loại thuốc này chắc chắn sẽ có tác dụng.”
Tay súng liều mạng kéo con mèo ra, nhưng nó vẫn cắn chặt vào cổ hắn ta như thể một miếng cao su.

Sau đó, hắn ta rơi từ trên nóc nhà cao tầng xuống đánh “bịch” một tiếng.

Con mèo đen chạy như bay trên không trung, cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống một tòa nhà khác.
Con chó đột biến khổng lồ mềm nhũn ngã xuống dưới miệng con mèo đen nhỏ.

Nhìn đống lộn xộn dưới chân, Tư Vũ đang suy nghĩ một vấn đề, đó là cô đang bị ai theo dõi.

“Đi kiểm tra những tay súng, tìm ra danh tính của họ.”
Tôn Ưu nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô cứ nhất định bắt tôi gọi mẹ đến thì mới chịu đưa tiền cho tôi sao?”

Phó Nguyên Ngọc càng tức giận hơn, bèn gọi cảnh sát: “A lô, đồng chí cảnh sát à, có người đột nhập vào nhà tôi. Làm phiền các anh đến xử lý, địa chỉ nhà tôi là…”

Tôn Ưu hoảng sợ, cuống quýt giật lấy điện thoại của bà.
Lương Dịch trợn tròn mắt nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn cảnh giác: “Cô là ai, tại sao cô lại biết chuyện này?”

Một người qua đường trên thế gian.”

“Rốt cuộc cô là ai?”
Người hùn vốn mở công ty với Phó Lăng Trí đã bỏ trốn, không chỉ cuỗm hết tiền mà còn để lại cho ông ta một đống nợ.

Toàn bộ tiền mua vật tư vẫn chưa được thanh toán.

Tôn Ưu không màng ăn trưa đã tất tả đến tìm Phó Nguyên Ngọc.
Cô vẫn đứng yên tại chỗ.

“Cảm ơn chị vì đã cứu em.” Cô bé lễ phép nói.

“Nếu em lại luyện chân khí một lần nữa trong vòng ba năm, cơ thể em sẽ nổ tung đấy.”
Hàn Mục Lẫm biết chuyện Tư Vũ đã đến nhà khách tối hôm qua nên hôm nay anh cất công đợi cô trên đường.

Tư Vũ nhìn chiếc xe đang đậu ven đường, lại nhìn người đàn ông ngồi trong xe qua cửa kính để mở.

“Lên xe đi!”
Phó Nguyên Ngọc lùi lại một bước, nói chuyện với cảnh sát xong rồi mới rũ mắt, nhìn thẳng vào bà ta: “Nếu chị dâu không muốn giữ thể diện, tôi cũng không ngăn cản.”

Tôn Ưu không muốn rơi vào tình huống khó xử khi cảnh sát tới đây nên hằm hằm bỏ đi.

***
“Chị dâu, chị đang làm gì vậy? Mau đứng dậy đi!”

Phó Nguyên Ngọc không thể chịu được cảnh này.

“Nếu hôm nay cô không giúp chúng tôi thì tôi sẽ quỳ ở đây cho đến chết.”
Lương Dịch lập tức cảnh giác nhìn về phía sau, thoáng sửng sốt khi thấy cô sau đó theo bản năng che chở cho cô bé sau lưng mình.

“Là cô à.”

Tư Vũ lấy ra một lọ thuốc từ trong ba lô, đưa cho anh ta, rồi nhìn cô bé và căn dặn: “Cô bé này bị một số hạn chế về thể chất. Đây là thuốc khai thông sự tắc nghẽn, muốn sử dụng hay không là tùy ở anh.”
“Làm sao tôi biế2t được?”

Một cảm giác kỳ lạ bao trùm khắp người họ.

Sự cảnh giác của một tay súng khiến họ cảm nhận được mùi nguy hiểm cận k7ề.
Cô đã nhận tiền của họ, bây giờ cũng đã tặng thuốc, coi như hai bên không còn nợ nhau.

Lương Dịch nhận lấy thuốc, khẽ nhíu mày.

“Chị ơi.” Cô bé nhẹ nhàng gọi Tư Vũ.
Đệ Ngũ Lam nhìn chằm chằm vào lọ thuốc trong tay Lương Dịch, rất muốn nếm thử.

Có điều, anh ta nắm chặt lọ thuốc, nói: “Tiểu Lam, cháu còn có rất nhiều cơ hội, không thể chỉ vì lời nói của một người xa lạ mà mạo hiểm được.”

Đệ Ngũ Lam liền đáp: “Chú Lương, cháu muốn uống thử.”
“Meo.”

“Mấy cái xác đó bẩn như vậy còn bắt ta phải tự mình kiểm tra sao?”

“Meo meo.”
Lương Dịch nhìn rõ sự kiên quyết trong mắt cô bé, lại càng nắm chặt lọ thuốc hơn: “Chú Lương phải thử trước đã.”

Đệ Ngũ Lam gật đầu.

***
Thấy bà ta giở trò xỏ lá, Phó Nguyên Ngọc buông bà ta ra, lùi lại nói: “Vậy thì chị cứ quỳ đi.”

“Nguyên Ngọc, ngày thường chị dâu cũng rất quan tâm chăm sóc cô, anh cả của cô cũng đối xử với cô không đến nỗi nào. Bây giờ anh ấy gặp nạn, người làm em gái ruột thịt như cô không thể bỏ mặc anh ấy được. Đối tác đã ôm tiền chạy mất, ném cho anh chị một đống nợ, chỉ có cô mới cứu được anh chị thôi.”

“Em không có tiền.”
“Cô...”

Tu Vũ đá vào đầu tay súng khiến hắn đập vào rìa của nóc nhà phát ra tiếng2 xương cổ bị gãy đánh rắc.

Nửa đầu của hắn bị va đập nứt toác ra, não văng tung tóe.
Thật ra họ đang dưỡng thương trong nhà khách và chờ đợi bác sĩ đặc biệt được phái đến để khám cho họ.

Lần này bị cắn ngược một cách quá kỳ lạ.