Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 123: Không đáng được sống



Da đầu của mấy người này bỗng chốc tê dại.

Tư Vũ từ đâu chạy tới, cô đứng đằng sau, bình thản nhìn thẳng vào họ.k Các gia tộc lớn cũng nhận ra điều này, vì thế mới vội vã lùng sục tìm kiếm bằng được cái gọi là điện thờ thần linh.

Tư Khinh không biết đang nghĩ đến điều gì, lơ đễnh nói: “Sau khi Tư Vũ trở về nhà họ Tư, nhà Đệ Ngũ chắc chắn sẽ hủy bỏ hôn ước chứ?”
Trong thế hệ con cháu của ba gia tộc lớn ở thành phố Thân, Đệ Ngũ Giáng đã đạt được những thành tựu mà một kẻ mạnh nên có.

Đối với những người như họ, anh ta không chỉ có vẻ ngoài tuấn tú, gia thế lẫy lừng mà còn có nhân cách tốt, là một người mạnh mẽ thực sự.
“Lâu rồi không đi ăn cơm với em.” Đệ Ngũ Giáng cười đáp.

Dạo này người của nhà Đệ Ngũ còn gây khó dễ với anh không?”
Hành động xuất quỷ nhập thần, không hề phát ra tiếng động, như thể toàn bộ nơi này đều nằm gọn trong lòng bàn tay cô, không ai có thể trốn thoát.

Thân thể họ run lên trước áp lực khổng lồ ấy.
Cơn đau lập tức ập tới, cái đầu dần dần chìm xuống đống bùn lầy, máu chảy lênh láng.

Những người khác thấy vậy đều cố gắng khống chế đôi chân đang run lẩy bẩy của mình, tập trung toàn bộ tinh thần để ứng phó.
Ông cụ Lư không nói nên lời.

“Số dược liệu tôi cần, hai ngày nữa phải chuẩn bị xong nhé.”
Tư Khinh nhíu mày: “Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ư?”

Thuộc hạ mà họ dày công huấn luyện, sao có thể dễ dàng bị mất tích trong núi sâu được?
Tư Cẩm Quyền gọi cô ta lại.

“Ông nội.”
Đệ Ngũ Giáng nhìn Tư Khinh.

Cô ta mỉm cười, nũng nịu nói: “Em cũng chỉ nghĩ cho tương lai của hai đứa mình thôi. Em không muốn bị người khác xỏ xiên là cướp chồng chưa cưới của em gái.”
Tư Vũ đưa thứ đựng trong chiếc lọ cho ông cụ Lư: “Cho anh ấy dùng cái này, ba ngày sau là có thể tỉnh lại, điều trị tận gốc đấy.”

Nói đoạn, cô lại lấy ra một lọ thuốc nhỏ từ trong túi: “Uống hằng ngày, cho đến khi hết thuốc. À phải rồi, ưu đãi giảm giá 20%, chỗ này của ông hết ba trăm nghìn tệ.”
Tư Vũ xem xong bèn xóa hết toàn bộ tin nhắn.

***
Có điều, họ còn chưa kịp nhúc nhích đã gặp phải kết cục giống như người đầu tiên.

Tư Vũ giẫm lên cơ thể của một người trong số họ, nhìn xa xăm.
“Ừ.” Đệ Ngũ Giáng đồng ý với cô ta, trong thâm tâm chỉ muốn hủy bỏ hôn ước với Tư Vũ càng sớm càng tốt.

***
Đây chính là uy thế của kẻ mạnh.

Bàn tay mảnh khảnh của cô dường như đang từ từ ấn xuống.
Nhà họ Tư.

Buổi tối, Tư Khinh trở về tòa nhà số Mười.
“Cuộc thi đã kết thúc, trừ vài người lớn hơn anh một, hai tuổi, còn lại đều không phải là đối thủ của anh.”

Những người lớn tuổi hơn Đệ Ngũ Giáng cũng sẽ vào các doanh trại khác nhau để tiến hành tu luyện.
Tư Khinh càng cau mày.

“Cũng có thể là người của nhà họ Lư ra tay. Chúng ta định cử người vào trong núi tìm người bị lạc.”
Hơn nữa, trong một gia tộc, số người có thể tu luyện đến cảnh giới võ giả chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhất là những người đồng trang lứa với anh ta, số lượng chỉ khoảng gần bằng một nửa so với thế hệ trước.
Có cần con làm gì không?” Tư Khinh hỏi.

“Chúng ta cần thiết bị trong tay con, nghe nói có một loại máy dò, có thể tìm được xác chết bị chôn vùi dưới lớp đất sâu.”
Vì muốn đả thương cô, mà họ đã làm hại biết bao nhiêu người, những kẻ như vậy, không xứng đáng được sống!

***
“Ừ. Công việc của cháu ở viện nghiên cứu hàng không vũ trụ thế nào?”

“Mọi người đều quan tâm và nhiệt tình giúp đỡ cháu ạ.”
Ánh mắt ấy giống như đang nhìn những xác chết lạnh lẽo.

Tuy họ không phải cổ võ giả, nhưng đã từng tiếcp xúc với cổ võ giả, cũng đã được gặp trực tiếp những cổ võ giả đáng kính, nhưng chưa bao giờ gặp cổ võ giả nào như cô.a
Còn những người được kích thích tiềm năng đang thăm dò ở rìa ranh giới không phải là cổ võ giả.

Tư Khác biết con gái gần đây có qua lại với Đệ Ngũ Giáng, bèn nói: “Trước khi hôn ước của em họ con và Đệ Ngũ Giáng được hủy bỏ, con nên ít gặp anh chàng nhà Đệ Ngũ, để tránh gia chủ không vui.”
Hai người họ đều học đại học, nhưng khác chuyên ngành.

Đệ Ngũ Giáng không những là sinh viên xuất sắc trong trường, mà còn là nhân vật nổi trội so với các anh chị em cùng trang lứa trong gia tộc.
Dứt lời, cô quay người rời đi ngay, mặc kệ ông cụ Lư đứng đó.

Trên đường trở về huyện Tung Sơn, nhân vật nghiên cứu khoa học kỹ thuật bí ẩn trên trang WORLD đột nhiên gửi tin nhắn cho Tư Vũ, nói thẳng rằng muốn mua một loại thuốc chữa ung thư, nhưng trong tay không có đủ tiền.
Đệ Ngũ Giáng liền nói: “Em không việc gì phải sợ. Dù người nhà họ Tư có nhìn thấy, cũng chẳng ai dám nói gì đâu.”

Tư Khinh gật đầu, nhưng vẫn hơi lo lắng: “Để tránh lời ong tiếng ve, bọn mình tạm thời đừng gặp nhau thì hơn.”
Ông cụ Lư nghe nói trong núi bị cháy, cứ thấp tha thấp thỏm, đứng ngồi không yên ở cổng thị trấn.

Khi thấy Tư Vũ bình an bước đi dưới cái nắng gay gắt từ đằng xa, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Tư Cẩm Quyền gật đầu, không hỏi gì nữa mà nhìn về phía Tư Khác.

Tư Khác nhìn Tư Khinh, nói: “Ông nội và bố đã cử một vài thuộc hạ đi theo em họ con lên núi, nhưng hiện giờ bị mất liên lạc.”
Tư Khinh rất giỏi giang, được vào làm ở trung tâm nghiên cứu hàng không vũ trụ khi tuổi đời còn rất trẻ, cũng là một nhân tài hiếm có trong số những người cùng thế hệ.

Kẻ tài hoa đương nhiên sẽ chọn người ưu tú.
“Ông nội và bố đang nghi ngờ bên cạnh em họ con có người của tòa nhà số Ba.”

Tòa nhà số Ba là nơi ở của Tư Chính.
Em yên tâm, chỉ cần cô ta về đến nhà họ Tư, gia đình anh sẽ lập tức hủy bỏ hôn ước này.” Đệ Ngũ Giáng nắm chặt tay Tư Khinh: “Anh sẽ không để cô ta bước chân vào nhà Đệ Ngũ, cô ta không xứng đáng. Loại người ăn hại như cô ta mà cũng dám mơ tưởng làm mợ chủ của nhà Đệ Ngũ sao?”

Nụ cười trên môi Tư Khinh càng tươi hơn: “Thế thì trong thời gian này bọn mình đừng gặp nhau nữa, đợi mọi chuyện xử lý ổn thỏa đã.”
Trông có vẻ chậm rãi, nhưng trong chớp mắt đã đè đầu của một người trong số họ, dúi vào ngọn lửa vẫn còn bốc khói ngùn ngụt.

Đầu của gã bị ấn thẳng vào lửa, vừa nóng, vừa đau.
Tư Vũ rất xem thường loại người lợi dụng sức mạnh của cổ võ để làm những chuyện thế này.

Mặc dù cô không hẳn là người tốt.
Tư Vũ vừa bước xuống xe khách đã nhìn thấy yêu nghiệt nào đó đứng dựa vào thân xe, ngón tay nhẹ nhàng bật lửa, cười nhếch miệng.

Anh phớt lờ những ánh mắt si mê xung quanh, nhấc thân hình cao lớn, đi đến trước mặt cô.
Viện nghiên cứu hàng không vũ trụ thành phố Thân.

Sau khi thu dọn đồ đạc, Tư Khinh vừa đi ra khỏi phòng nghiên cứu đã thấy Đệ Ngũ Giáng đến đón mình.
Tư Cẩm Quyền cũng không nghĩ rằng nhà họ Lư có khả năng giải quyết mấy người đó một cách gọn ghẽ và sạch sẽ như vậy.

Dù sao nhà họ Lư đã suy yếu rất nhiều, trong gia tộc bậc trung có một, hai cổ võ giả đã là không tầm thường.
***

Bên kia.
Tư Vũ hào phóng soạn một đoạn tin nhắn trả lời, yêu cầu đối phương dùng người máy mà mình chế tạo để trao đổi với cô, thuốc sẽ được giao đến tận cửa.

Đối phương nhanh chóng gửi địa chỉ.
Tư Khinh gật đầu: “Đúng là có loại máy dò như vậy. Con sẽ chuẩn bị vài cái để sử dụng.”

“Nhà họ Tư không phải chỉ có chúng ta cử người đi, những kẻ khác cũng đã âm thầm hành động. Lần trước chúng ta nghi ngờ là người của đội quét dọn ra tay, nhưng lần này rất kỳ lạ.”
Nhưng đáng tiếc đóa hoa xinh đẹp ấy đã có chủ.

Lúc này, Tư Khinh ngồi trên xe, hỏi: “Sao hôm nay anh lại rảnh rỗi tới đây thế?”
Tư Vũ dù sao cũng là cháu nội của Tư Vệ Bình, ông ta có ghét Tư Vũ thế nào đi nữa thì vẫn sẽ bảo vệ quyền lợi của cháu nội mình trong những chuyện như thế này.

Tư Khinh mím môi, gật đầu: “Con sẽ để ý. Vậy con đi sắp xếp đây.”
“Chẳng phải đã nói để anh đây đến đón à? Sao lại tự mình đi về rồi.”

“Phiền phức.”

“Dạo này anh rảnh lắm, hoan nghênh nhóc Tiểu Vũ đến làm phiền.”